Sau khi Dương Gia Dung đi rồi, Tằng Hạo Lâm chạy theo đến Vancouver, mấy ngày sau thì một mình bay về. Sau đó, anh ta đến tìm Chu Tử Chính mấy lần, chẳng qua Chu Tử Chính bị thương, không thể uống rượu, anh ta liền cùng với đám anh em khác đi mượn rượu giải sầu, một tháng sau thì bị chụp được dính chung một chỗ với một cô người mẫu trẻ.
Nhớ tới anh ta thề son sắt nói muốn dỗ Dương Gia Dung về, Lâm Dư Hi nhìn thấy tấm hình trên tạp chí, chỉ có thể im lặng lắc đầu. Anh ta yêu Dương Gia Dung sao? Có lẽ là yêu, chẳng qua Dương Gia Dung không phải là người duy nhất trong lòng anh ta thôi.
Mấy ngày trước Lâm Dư Hi có gọi điện nói chuyện với Dương Gia Dung, chị ấy nói chị ấy đi khám thai, có một bác sĩ khoa phụ sản người nước ngoài thích chị ấy. Anh tây kia nói sẽ chăm sóc tốt cho baby của chị ấy, cũng vô cùng tình nguyện làm ba của đứa bé. Dương Gia Dung nói trong lòng chị ấy hơi rối.
Tấm ảnh chụp của Tằng Hạo Lâm vừa tung ra, trên weibo của Dương Gia Dung liền đăng một tấm hình chị ấy và anh bác sĩ người nước ngoài đẹp trai kia chụp chung, viết rằng: Có anh chăm sóc, hết thảy bình an!
Tằng Hạo Lâm lộn xộn, trái tim của Dương Gia Dung liền ra quyết định.
-----
Lâm Dư Hi cùng Ngải Vi đi khám thai, rồi đi uống trà chiều. Về đến nhà, mở cửa phòng ra, hết cả hồn, trên ga giường màu gạo trắng, phủ lên một trái tim bằng cánh hoa hồng màu hồng phấn, ở giữa đặt một tấm thiệp, trên bìa tấm thiệp là một người đàn ông hoạt hình kéo một người phụ nữ hoạt hình thân hình nóng bỏng, lớn tiếng gào thét: Anh muốn làm chuyện xấu!
Lâm Dư Hi mở tấm thiệp ra.
“Vợ yêu dấu:
Xươn sườn của anh đã lành, chân trái đã khỏi, cho nên đêm nay cuối cùng anh cũng có thể quanh minh chính đại, vô cùng vui vẻ làm vận động rồi.
P.S: Bà dì cả đã đi rồi, không còn bất cứ thứ gì có thể cản trở chúng ta tiến lên phía trước nữa.
Yêu em lại chờ không nổi nữa, ông xã.”
Lâm Dư Hi dở khóc dở cười, có kiểu báo trước như thế này sao?
-----
Chu Tử Chính về tới, còn đem về cuốn phim Quãng thời gian không thể mất đi vừa mới hoàn thành công đoạn chế tấc hậu kỳ, ăn cơm tối xong, cố ý kéo Lâm Dư Hi vào phòng cùng xem.
Không thể không nói, Đỗ An Hoa đã quay một bộ phim vừa duy mỹ lại không mất cảm giác hiện thực hóa, vừa văn nghệ lại kết hợp được nguyên tố thương nghiệp. Lâm Dư Hi hoàn toàn không nhớ mình đã từng quay phim, nhưng nhìn thấy thôn Minh Tâm, phố Minh Tâm quen thuộc, cộng thêm chính mình, cảm giác đặc biệt ấm lòng.
“Em cảm thấy mình không hề làm gì hết, chỉ đứng ở đó nhìn nam chính thời niên thiếu thôi.”
“Em không cảm thấy đôi mắt của em rất có chuyện xưa sao? Đạo diễn Đỗ còn nói em rất thích hợp diễn vai thiếu nữ văn nghệ, lần sau quay phim mới muốn tìm em diễn nữa, nhưng bị anh bác bỏ rồi.”
“Tại sao?”
“Để em nhìn người đàn ông khác đầy tình cảm chân thành như vậy, anh chịu không nổi.”
“Lòng dạ nhỏ mọn.”
Chu Tử Chính nhướn mày: “Vậy thì phải trách em đó, em chiếm hết trái tim anh, dĩ nhiên lòng dạ phải nhỏ mọn rồi. Lòng dạ Hạo Lâm bao la, nên vợ chạy mất luôn kia kìa.” Anh kéo cô vào lòng, “Cho nên anh tình nguyện lòng dạ nhỏ mọn, cũng phải giữ chặt cô vợ tốt của anh.”
Lâm Dư Hi dựa vào lồng ngực anh: “Lúc nhỏ anh ở trong đội biện luận hả?”
Chu Tử Chính bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Em đã từng hỏi cùng một câu hỏi đó.”
“Thật à? Vậy anh trả lời thế nào?”
“Em đoán xem?”
Đột nhiên một câu trả lời lướt qua trong đầu Lâm Dư Hi: “Anh nói, không phải, bởi vì giáo viên của đội biện luận bị anh làm cho tức điên luôn rồi.”
Chu Tử Chính sửng sốt một giây, mừng rỡ hỏi tới: “Em còn nhớ được gì nữa?”
“Nhớ ra cùng anh đi xem phim.”
“Đúng rồi, còn gì nữa?”
Lâm Dư Hi lắc đầu, nhìn thấy vẻ mất mác lướt qua trong mắt anh, vội nói: “Bác sĩ nói máu bầm của em đang tan dần, từ từ sẽ nhớ lại thôi.”
Chu Tử Chính rất nhanh đã thoải mái trở lại: “Cho dù thật sự nhớ không ra cũng không sao, dù sao em cũng đã yêu anh một lần nữa rồi.”
Lâm Dư Hi nhìn vẻ kiêu ngạo trên mặt anh: “Ai nói vậy?”
“Nó!” Tay của Chu Tử Chính phủ lên ngực trái của cô.
Trên màn hình ti vi xuất hiện cảnh quay Lâm Dư Hi tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo nhìn theo bóng lưng nam chính thời niên thiếu rời đi trong cơn mưa, trong bức tranh duy mĩ đó, gương mặt của Lâm Dư Hi thuần khiết đến hoàn mỹ không chút tì vết.
Chu Tử Chính cảm thán: “Vợ à, đạo diễn Đỗ quay cho em thành một cô sinh viên đại học mười tám tuổi non nớt, tươi trẻ thế này, đợi chút nữa kêu anh làm sao xuống tay được đây. Tội lỗi, tội lỗi!”
Lâm Dư Hi nghĩ đến tấm thiệp anh để lại, liếc anh một cái: “Xuống tay không được thì đừng xuống.”
“Vậy thì không được! Có cái gọi là anh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”
“Ơ? Ở bên em là vào địa ngục hả?”
“Không phải, không phải, hình dung có hơi sai lầm. Phải là em có gương mặt thiên sứ, lại cho anh sự quyến rũ của ma quỷ.” Chu Tử Chính cười híp mắt nhìn cô.
Lâm Dư Hi hứ một tiếng: “Không nói lung tung nữa, xem phim kìa.”
Quả nhiên Chu Tử Chính không nói lung tung nữa, chẳng qua là trong lúc chiếu phim, thì tay của anh không rảnh rỗi mà dạo chơi trên người Lâm Dư Hi. Thế này kêu người ta làm sao mà tập trung xem phim chứ?
Đương nhiên Lâm Dư Hi biết anh đang thân ở đây, mà lòng ở chỗ khác, xem thì đang xem bộ phim trên ti vi, nhưng nghĩ thì đang nghĩ đến phim hay ở trên giường kìa.
“Để em xem xong bộ phim trước đã.” Lâm Dư Hi đẩy ra ngăn cản.
Nụ hôn của anh tới dồn dập: “Phim có thể để đến lúc công chiếu xem, thời gian vui vẻ qua nhanh lắm, chúng ta đừng lãng phí thời gian.”
Tách, Chu Tử Chính tắt ti vi: “Chúng ta tập trung đóng phim đi.”
Hôn rồi hôn, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nháy mắt như tên trộm: “Quên đặt máy quay rồi, hay là anh đi làm nhé?”
“Ui da, không làm, không làm……”
“Ui da, ui da, vợ, anh biết sai rồi……”
-----
Một tuần trước “Quãng thời gian không thể mất đi” đã chiếu trước hai đợt, tiếng lành đồn xa. Vì Chu Tử Chính ra mặt, trước khi bộ phim kết thúc đã phát phần trailer của bộ phim ngắn “Em gái răng hô phản công” của Ngải Vi, vậy mà em gái răng hô lại trở thành một nhân vật nổi bật trong phim, chỉ mới một tuần thôi mà lượt truy cập của bộ phim ngắn đã vượt lên hàng triệu.
Ngày đầu tiên công chiếu “Quãng thời gian không thể mất đi” chính là sinh nhật của Lâm Dư Hi. Ngoài một nụ hôn morning kiss buổi sáng, vậy mà Chu Tử Chính không tặng quà gì cả.
Trong lòng Lâm Dư Hi chợt có nỗi thấp thỏm không tên, tóm lấy anh: “Nói rồi đó, em không thích khoe khoang đâu, đừng làm chuyện gì trong buổi công chiếu đó.”
Trên mặt Chu Tử Chính đầy vẻ chân thành: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân. Chuyện mà em không thích, anh nhất định không làm.”
Chỉ là Lâm Dư Hi vẫn cứ có chút cảm giác quái lạ, rốt cuộc là gì, thì cô cũng không nói ra được.
Đến rạp chiếu phim, ngôi sao lấp lánh. Đỗ An Hoa và nam nữ chính không ngừng nhận phỏng vấn từ truyền thông, ngay cả Ngải Vi cũng bị phóng viên bao vây. Tống Thành Trạch mặc âu phục đen đứng bên cạnh cô ấy, lại bị thợ chụp ảnh kêu: “Bảo vệ, anh tránh ra một chút đi, tôi phải chụp hình.”
Bảo vệ? Tống Thành Trạch nghẹn lời, trừng mắt kêu lên: “Tôi là nam chính của “Em gái răng hô phản công”.”
Ngải Vi ôm eo anh ta, cười ngọt ngào nói: “Anh ấy cũng là nam chính của em gái răng hô trong cuộc sống hiện thực, cộng thêm là ba của con trai tôi.”
Phỏng vấn xong, Ngải Vi cười hì hì đi về phía Lâm Dư Hi: “Hi Hi, bây giờ em gái răng hô đang nổi đó nha! Tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt thật của em gái răng hô đều rớt mắt kính đầy đất, không ngờ một cô gái xấu xí lại do một người đẹp thủ vai. Mình đã đi cám ơn đạo diễn Đỗ đã cho mình vai diễn này, cậu đoán xem đạo diễn Đỗ nói thế nào?”
“Lúc đó chị ấy chỉ vì ứng phó với Vince thôi?”
“Bingo. Nhưng chị ấy rất trịnh trọng nói với mình rằng, mình là một điểm sáng mà chị ấy không ngờ tới trong bộ phim này. Chị ấy còn nói đoạn phim mình tự thêm thoại, chị ấy đã dùng rồi, vì cảm giác hài hước rất tốt.”
“Lúc trước cậu muốn diễn là vì muốn dính chút ánh sáng của nam thần Hàn Bân, cuối cùng em gái răng hô lại vô tình tỏa sáng rồi.”
Ngải Vi kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Điều mà mình vui nhất chính là tát cho những kẻ xem thường mình một bạt tai, đừng nói mình tốt mã dẻ cùi nữa, không dựa vào vẻ ngoài mình cũng có thể làm cho người ta khen mà.”
Lâm Dư Hi mỉm cười ôm vai cô ấy: “Người khen đầu tiên là anh Trạch chứ gì.”
“Sai! Người khen đầu tiên là cậu đó.” Ngải Vi khoác vai cô, “Ngay cả anh Trạch cũng từng ghét bỏ mình, chỉ có cậu là không thôi. Bất kể mình mất mặt thế nào, thì cậu cũng không bỏ rơi mình.”
Lâm Dư Hi hiểu ý mỉm cười: “Hết cách, cậu bám dính y như kẹo mè xửng, mình dứt ra không được. Bây giờ thì tốt rồi, cậu bám lên anh Trạch thì mình được giải thoát rồi.”
“Cậu nghĩ hay quá nhỉ, nếu mình và anh Trạch cãi nhau, mình nhất định đến bám cậu đó.”
“Em yên tâm, cậu Trạch nhất định sẽ không cãi nhau với em đâu.” Không biết từ lúc nào, Chu Tử Chính lẳng lặng lướt tới.
Ngải Vi nhìn anh: “Sao hả, boss như anh còn có thể quản lý người ta có cãi nhau hay không à?”
“Dĩ nhiên, anh đã đặt làm cho cậu ta một cái máy lọc tạp âm rồi.”
Ngải Vi trừng mắt tức giận, đảo mắt cười ranh mãnh một tiếng, nũng nịu kéo tay Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cậu xem anh ấy còn chưa chính thức vào cửa thì đã đối xử với bạn thân của cậu như vậy rồi, cậu từng nói xem đàn ông phải xem anh ta đối xử với người nhà, bạn bè của cậu ra sao mà. Heo con nhà cậu không biết phép tắc thế này, thế nào cũng phải ban cho anh ấy nhất trượng hồng, nghiêm trị không tha.”
Chu Tử Chính bật cười: “Thảo nào anh cứ cảm thấy cậu Trạch bị đần đi, thì ra thần kinh gian xảo đều chạy sang bên em hết rồi.”
Ngải Vi nhướn mày: “Bây giờ Hi Hi vẫn chưa nhớ ra chuyện trước kia của anh, với kỷ lục xấu xa của anh, em chuẩn bị một phần báo cáo nhỏ là đủ KO anh rồi đó.”
Chu Tử Chính im lặng trong một lúc, thỏa hiệp: “Anh bảo đảm cậu Trạch nhất định sẽ không cãi nhau với em.”
“Lần này là vì cái gì nữa đây?”
“Cậu ta dám cãi thì anh đánh gãy chân cậu ta.”
Tống Thành Trạch lẳng lặng lướt qua: “Boss, tốt xấu gì tôi cũng phục vụ anh 8 năm trời, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy hả?”
Chu Tử Chính vỗ vỗ vai anh ta: “Vì hạnh phúc nửa đời sau của tôi và cậu, cậu nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn. Huống hồ chi, vợ là do cậu tự tìm, có khó nhịn hơn nữa thì cũng phải nhịn xuống.”
Tống Thành Trạch bày ra vẻ mặt u oán: “Chừng nào cái máy lọc tạp âm đó được đưa tới thế?”
Phóng viên thấy có cơ hội, chạy đến chụp cho bốn người một tấm, cộng thêm phỏng vấn.
“Chủ tịch Chu, bộ phim này là đặc biệt vì cô Lâm mà quay, xem xong phần chiếu trước, cảm nhận của anh như thế nào?”
“Tác phẩm của đạo diễn Đỗ chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
“Trước đó chủ tịch Chu có nói sang năm sẽ kết hôn, xin hỏi bộ phim này là quà đính hôn phải không ạ?”
Chu Tử Chính cười: “Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
“Bộ phim này là để kỉ niệm cho thôn Minh Tâm và phố Minh Tâm sắp bị tháo dỡ, nhưng tin mới nhất là, mặc dù thôn Minh Tâm sẽ bị dỡ, nhưng phố Minh Tâm sẽ được giữ lại.”
Bốn người đều ngạc nhiên. Lâm Dư Hi vội hỏi: “Tin tức này từ đâu ra thế? Tại sao phố Minh Tâm có thể giữ lại?”
“Chiều hôm nay, tổng giám đốc Lý của tập đoàn Trường Duyệt đã mở cuộc họp báo, thông báo kế hoạch của hạng mục xây dựng lại thôn Minh Tâm. Phố Minh Tâm sẽ bảo lưu giữ nguyên không động tới, đương nhiên bao gồm cả phòng khám Tân Sinh và nhà hàng Minh Tâm.”
Nét mặt của bốn người đều thay đổi.
“Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Trường Duyệt?” Chu Tử Chính trầm giọng, “Vậy mà tôi lại không biết anh ta có sắp xếp như vậy đấy.”
“Lúc anh ấy công bố tin này, tất cả mọi người bên dưới sân khấu đều xôn xao. Bởi vì tuy phố Minh Tâm không dài, nhưng vị trí ưu việt, giá trị thương mại vượt qua 500 triệu. Nhưng tổng giám đốc Lý nói vì bảo tồn lịch sử, tuyệt đối đáng giá.”
Là vì bảo tồn lịch sử? Hay là muốn tìm về lịch sử?
Lối vào rạp chiếu phim có tiếng xôn xao, bốn người nhìn qua, lại là Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất thấy bọn họ, không nhanh không chậm đi qua.
Phóng viên nhân cơ hội hỏi: “Chủ tịch Chu, tổng giám đốc Lý, hai anh vì thôn Minh Tâm mà kết duyên, có thể chụp chung một tấm không?”
Lý Thuần Nhất mỉm cười: “Tôi thì dĩ nhiên rất vui lòng, chỉ xem ý của chủ tịch Chu thôi.”
Chu Tử Chính bước lên trước, đi đến bên cạnh Lý Thuần Nhất: “Dĩ nhiên!”
Phóng viên nói: “Vừa rồi đúng lúc đang nhắc đến chuyện tổng giám đốc Lý giữ lại phố Minh Tâm, thì ra chủ tịch Chu vẫn chưa biết chuyện này.”
Lý Thuần Nhất cười nhạt: “Tôi cũng mới công bố chiều nay thôi. Cuộc họp báo của tôi vừa kết thúc, thì lập tức qua đây ủng hộ chủ tịch Chu đây này.”
Phóng viên hỏi: “Chủ tịch Chu, nếu biết phố Minh Tâm có thể giữ lại, có khi nào bộ phim này sẽ khác đi không?”
Chu Tử Chính miễn cưỡng cong môi lên: “Vậy thì khó nói rồi.”
Lý Thuần Nhất nhìn sang Lâm Dư Hi, dịu giọng: “Hôm nay, ngoài đến ủng hộ chủ tịch Chu, tôi cũng là vì đến tặng quà, gửi tin tốt phố Minh Tâm có thể giữ lại cho cô Lâm Dư Hi, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ.”
“Thì ra hôm nay là sinh nhật của cô Lâm, đây nhất định là phần quà sinh nhật đặc biệt nhất rồi.”
Ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dư Hi cũng run lên, qua mấy giây, mới miễn cưỡng nói ra hai chữ “Cám ơn”.
Lý Thuần Nhất nói: “Bốn năm trước tôi đã từng có một lời hứa, phải giữ lại phòng khám Tân Sinh cho cô ấy, hôm nay tôi chỉ thực hiện lời hứa thôi.”
Anh ta nói rất bình thản, nhưng từng câu từng chữ bay vào tai Lâm Dư Hi đều thành tiếng sét.
~ ~ Mấy cái thôn bên cạnh thôn Minh Tâm đã bắt đầu bị thu mua rồi, có thể rất nhanh sẽ đến thôn Minh Tâm. ~ ~
~ ~ Vậy cũng là chuyện của mấy năm sau. Qua mấy năm nữa, anh nhất định có năng lực giữ lại phòng khám Tân Sinh cho em. ~ ~
~ ~ Cả cái thôn cũng bị dỡ rồi, sau đó phòng khám Tân Sinh làm hộ không chịu di dời hả? ~ ~
~ ~ Ừ, chúng ta cứ làm hộ không chịu di dời trâu bò nhất! ~ ~
Lâm Dư Hi đột nhiên quay người lại, hơi cúi đầu xuống: “Thật ngại quá, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.” Lời còn chưa dứt, người đã bước nhanh rời đi.
Chu Tử Chính nháy mắt với Ngải Vi, Ngải Vi vội vàng đi theo.
Chu Tử Chính nói: “Có một số lời hứa là có thời hạn hiệu lực, đã qua rồi, thì vô dụng thôi.”
Lý Thuần Nhất thản nhiên mỉm cười: “Theo tôi thấy, lời hứa chính là lời hứa, có thể đã muộn, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không quá hạn.”
Trái cổ của Chu Tử Chính run lên: “Anh mới làm tổng giám đốc hành chính của Trường Duyệt không bao lâu, cứ hoang phí như vậy, không sợ ngồi không vững vị trí này sao?”
“Tôi ngồi lên vị trí này chính là vì muốn có năng lực thực hiện lời hứa năm xưa của tôi. Những chuyện này chỉ có cô ấy mới hiểu.”
Ánh mắt Chu Tử Chính lạnh đi: “Anh làm như vậy nhất định sẽ hối hận.”
Lý Thuần Nhất kiên quyết từng chữ: “Tôi sống đến bây giờ, chuyện hối hận chỉ có một, chính là năm đó đã buông bỏ thứ quý báu nhất. Vì đền bù, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Tách tách, đèn flash chói mắt nháy lên, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa tung tóe. Dường như trận chiến đã mở màn.