Ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau, trong nháy mắt hơi ngẩn ra.
Khoảng mấy giây, có thứ gì đó thoáng qua trong suy nghĩ của cô, những chuyện vụn vặt và hỗn loạn, lại lập tức trôi qua, rất nhanh khiến cho người ta không bắt kịp, trong lúc hoảng hốt, Tô Hợp Hoan không nhớ rõ mình đã từng gặp người đàn ông anh tuấn này ở đâu.
Lông mày kiếm mắt sáng, chóp mũi anh tuấn, môi mỏng nghiêm túc, một người đàn ông ưu tú, khí thế toàn thân tản ra khiến cô đủ biết người này không phải kiểu người qua loa.
"Cô Tô sao?" Anh và quản lý bộ phận quảng cáo sau lưng nhìn phía cô và người phụ trách lên tiếng chào hỏi, đứng cách cô một khoảng nhưng đưa tay có thể chạm được.
"Dạ, tôi là Tô Hợp Hoan." Cô vội vàng gật đầu trả lời.
"Tôi là Lạc Dịch."
"Vị này chính là tổng giám đốc Lạc." Người quản lý phụ trách vội vàng giới thiệu, "Do¬ra, mau chào ông Lạc."
"Ông Lạc, chào ông." Cô nghe lời, lễ phép khách sáo mỉm cười.
"Xin chào, mời ngồi." Lạc Dịch bảo hai người ngồi xuống, còn bản thân và người quản lý bộ phận quảng cáo cũng ngồi ở ghế salon đối diện.
Quản lý của bộ phận quảng cáo và người phụ trách bắt đầu nói đến chi tiết quảng cáo lần này, bao gồm địa điểm chụp ảnh, ý tưởng chủ đề vân vân, có lúc sẽ hỏi đến Tô Hợp Hoan, cô trả lời đơn giản vài câu, sau đó lắng nghe bọn họ tán gẫu.
Có lúc Lạc Dịch cũng sẽ chen vào nói, không nóng không lạnh, nhưng thời khắc quan trọng luôn có thể rất sắc bén, nắm được trọng điểm.
Tô Hợp Hoan rất thán phục, khó trách còn trẻ như vậy đã có thể ngồi trên ghế tổng giám đốc tập đoàn lớn nổi tiếng, người đàn ông này nhất định rất thông hiểu việc quyết định kế sách chiến lược, xem ra, Chu Thiểu Đình thật sự có mắt thẩm mỹ rất tốt.
Cô không biết vì sao, tâm tình đột nhiên sa sút.
Mỗi lần nghĩ đến người nhà họ Chu, nghĩ đến nơi ở của nhà họ Chu, còn có mẹ cô sống an nhàn sung sướng trong cao lương mỹ vị, quần áo xa hoa ở nơi thượng lưu đó, cô đều sẽ cảm thấy lòng chua xót.
Có lẽ là ghen tỵ, hoặc là không cam lòng, khi còn bé cô thường nghĩ, nếu như cha là một người có tiền, nhất định mẹ cô sẽ không bỏ bọn họ, sau khi lớn lên, cô không còn ảo tưởng như vậy, bởi vì cô cảm thấy như vậy rất mâu thuẫn nếu như mẹ cô yêu cha cô, cho dù có nghèo khó vất vả, cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi. Chuyện có tiền hay không có tiền, thật ra thì không quan hệ nhiều lắm, chỉ là lấy cớ thôi.
Cô và Lạc Dịch, Chu Thiểu Đình không phải cùng một kiểu người, bọn họ có trình độ, có hiểu biết, có học thức, được người khác gọi là phần tử tinh anh. Mà cô lại có cảm giác tràn đầy nghi ngờ và khó xác định với cuộc sống và cái thế giới này.
Khi còn bé gặp gỡ, sau khi lớn lên lại luôn bị người khác hiểu lầm, chỉ có thể cắn chặt răng trước lời đồn, biến chuyện nhục mạ bên tai thành tiếng gió.
Cô khẽ rũ mắt, trong lòng phát ra tiếng thở dài bất mãn, vốn chuyện bọn họ không phải là cùng một kiểu người, vừa ưu tú, vừa thu hút, cũng không phải là chuyện của cô.
◎◎◎
Tầm mắt nhẹ ngắm, ánh mắt Lạc Dịch vẫn như cũ, toàn bộ rơi vào trên người giai nhân đối diện.
Mái tóc dài hơi xoăn ngang eo đen như mực, lúm đồng tiền vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ, cái cổ và cánh tay nhẵn nhụi trắng mịn. . . . . .
Váy màu tím rất vừa vặn, rõ ràng là kiểu dáng đơn giản, lại có vẻ tôn lên đường cong trên người cô…
Tầm mắt lướt qua vòng eo mảnh khảnh, cái mông cong đẹp đẽ, một đôi chân thẳng đẹp, thậm chí mang giày cao gót lộ ra mắt cá chân trắng.
Anh quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Anh còn nhớ rõ, mái tóc xoăn ướt nhẹp mồ hôi dính vào bên má rất hấp dẫn, anh vẫn còn nhớ khẽ hôn lên gương mặt xinh đẹp lúc đó, cùng với cơ thể không hề tỳ vết, như trẻ con nhưng da thịt non nớt, mềm mại hơn.
Anh cũng nhớ, eo thon mông tròn của cô quỳ gối trước người anh khiến anh muốn mất hồn, khi anh dùng sức yêu cô thì cặp chân thẳng dài kia sẽ vòng bên hông của anh, theo sự cuồng dã của anh.
Bụng dưới bỗng chốc căng thẳng, anh âm thầm cười khổ.
Dù nói ra cũng không ai sẽ tin, anh luôn luôn bị bạn bè cười vì là người chính trực, về việc quan hệ nam nữ lúc nào cũng bảo thủ như chiến sĩ, thế nhưng giờ phút này lại muốn phụ nữ!
Hơn nữa cực kỳ rất rất muốn người con gái đối diện!
Không sai! Anh muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô, muốn đè cô trên giường làm mưa làm gió!
Cô là cổ, là độc, là anh túc, là thuốc mê khiến anh đắm chìm, anh thấy cô liền không có chút phòng bị nào nữa, hoàn toàn trở thành kẻ nghiện không hơn không kém!
Đối diện với cái nhìn chăm chú suồng sã của anh khiến cho Tô Hợp Hoan nghiêm túc ngồi nghe nội dung quảng cáo, hoàn toàn bị ảnh hưởng như ngồi trên đống lửa.
◎◎◎
Vị tổng giám đốc Lạc kia, anh đang nhìn gì vậy?
Chẳng lẽ, cô không đúng chỗ nào? Là mặc nhầm quần áo ? Hay trang điểm nhầm?
Váy là Betty cho cô, cô luôn luôn mặc sơ mi quần jean, càng đơn giản càng tốt. Betty nói muốn làm cho người ta ấn tượng tốt, ít nhất cũng phải ăn mặc trang trọng, cô suy nghĩ một chút cũng đúng, nên đành trang điểm nhẹ rồi mới đi.
Cô thường không thích trang điểm đậm, lúc không làm việc chỉ dùng son bóng màu nhạt, vậy mà cô thừa kế sự xinh đẹp của mẹ, đi tới chỗ nào cũng làm người khác chú ý.
Chỉ là cô sẽ không ngốc đến mức cho là nhờ gương mặt xinh đẹp này của mình, mà đối phương mới nhìn trúng cô.
Bên cạnh anh đều có mỹ nữ, Chu Thiểu Đình mới là nữ cường nhân hiếm thấy được tôn sùng vừa xinh đẹp vừa thông minh trong giới thượng lưu, mà trong những thư ký của anh, trừ vị trợ lý mập mạp người nước ngoài kia, còn mọi người đều là mỹ nữ.
Vậy rốt cuộc anh đang nhìn gì chứ!