Trên mặt vẫn còn đau rát, may mà tóc dài che lại chỗ sưng đỏ, không đến nỗi nhếch nhác, Tô Hợp Hoan uể oải tựa vào tường, đưa tay vuốt mặt, người phụ nữ kia ra tay cũng không nhẹ.
"Mặt của em bị sao vậy?"
Thình lình có một giọng nói truyền tới khiến cô sợ hết hồn, còn chưa ngẩng mặt lên, thì một bàn tay ấm áp nâng gò má lên.
Người đàn ông ở trước mắt, vẻ mặt hoảng hốt, u ám, cẩn thận từng li từng tí ngó nhìn gò má đang sưng đỏ.
"Không có gì." Cô không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu tránh bàn tay của anh.
"Đừng cử động!" Đáy mắt có ý nhắc nhở, anh thấp giọng hỏi: "Ai đánh em?"
"Không phải chuyện của anh!" Anh không để cho cô động, cô cứ động, đôi mắt đẹp tức giận mở to nhìn, toát ra tia lửa, dáng vẻ không nghe lời giống như con thú nhỏ hung dữ, khiến người đàn ông thấy vừa yêu vừa hận.
"Đi theo anh." Anh kéo cô đến một căn phòng nhỏ.
"Làm gì? Tôi không muốn đi!" Cô giãy giụa, lại giãy giụa, trong giọng nói có sự tủi thân mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.
"Nghe lời anh, mặt của em cần chườm đá." Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: "Có muốn tức giận thì chút nữa cứ trút lên người anh, mặt không chườm đá sẽ sưng, nghe lời anh có được hay không?"
Nước mắt của cô lập tức tràn ra.
Chưa từng cảm thấy uất ức như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai có cơ hội khiến cô cảm thấy uất ức, cô ngã đau hay bị tổn thương, cho tới bây giờ cũng sẽ đứng lên phủi sạch bụi, hít hít mũi, tiếp tục đi về trước, bởi vì bên cạnh không ai nghe thấy cô khóc. Mà bây giờ, chỉ một động tác của anh, một câu nói, cô chỉ nghe đến giọng của anh, tất cả sự đau lòng thương tâm đều trút ra.
Quả thực là phụ nữ làm từ nước. . . . . . Lạc Dịch ôm cô gái khóc nức nở trong ngực đến mơ màng, lòng ngón tay lau giọt nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt, thở dài một tiếng, đau lòng hôn một cái lên trán của cô.
"Cốc cốc." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh cẩn thận đặt cô gái nhỏ đang thiếp đi trên ghế salon, đi nhanh tới mở cửa, nhận lấy túi chườm nước đá và khăn lông mà phục vụ bưng tới.
Anh dùng khăn lông bọc túi chườm nước đá, thay cô chườm lên gò má bên trái, động tác tỉ mỉ cẩn thận, sợ đánh thức người đang ngủ.
"Ừ. . . . . ." Trên gương mặt lạnh lẽo khiến cho Tô Hợp Hoan tỉnh, nháy mắt, trên vẻ mặt mê man.
"Còn đau không?" Anh dịu dàng hỏi.
Không hỏi cũng may, vừa hỏi trong đôi mắt ướt đẫm, chóp mũi cũng đỏ lên, thoạt nhìn bộ dạng đáng thương giống như chú chó nhỏ bị lạc đường.
"Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. . . . . . Hả?" Lạc Dịch bị cô khóc đến mức cuống lên.
Từ nhỏ sống trong một tập thể những người phụ nữ mạnh mẽ, có người mẹ chua ngoa, có người chị cứng rắn, còn người dì luôn thay mặt bênh vực kẻ yếu…Một nhóm người như vậy, như hung thần, như lang như hổ, giống như bày trận Thiếu Lâm Tự, kẻ xấu gặp họ chỉ có một con đường chết.
Cho dù im lặng, hay Tiểu Hòa không nói được, cũng chưa bao đối diện với việc người con gái mình yêu khóc nức nở như vậy!
"Anh tránh ra! Chúng ta đã chia tay rồi !" Cô đột nhiên như thức tỉnh, tức giận lau nước mắt, đẩy anh ra.
"Hợp Hoan, sao vậy? Nói cho anh biết được không?" Anh nghiêm túc an ủi cô, "Anh không có theo đuổi bất kỳ cô gái nào, cũng không có gặp gỡ cô gái nào, anh làm sai chuyện gì em có thể nói anh, anh có thể sửa đổi."
Không theo đuổi cô gái nào? Gạt ai vậy!
Cô nhớ tới cô gái nhỏ có nụ cười rực rỡ kia, trong lòng cười lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
"Hợp Hoan. . . . . ." Thấy cô không để ý tới anh, cảm giác rất khó chịu, thấp giọng gọi cô rồi nói: "Em không tin anh sao? Hợp Hoan, anh chưa từng có. . . . . . Chưa từng gặp cô gái nào như em, kể từ hai năm trước nhìn thấy em, trong lòng anh như được gieo hạt, dần dà nó mọc rễ, nảy mầm, nở hoa. . . . . . Anh rất hi vọng nó có thể kết quả, em nói có được hay không?"
Hai năm trước? Anh thấy cô?
"Anh thấy tôi ở đâu?" Tô Hợp Hoan kinh ngạc mở to hai mắt, không tự chủ được hỏi.
"Trong vườn hoa nhà họ Chu, anh nhìn thấy em."
Hai năm trước, vườn hoa nhà họ Chu? Chính là lúc cô đi cầu xin mẹ của mình. . . . . . Vị phu nhân họ Chu nhất quyết không chịu đi gặp mặt cha cô lần cuối?
Cô cười lạnh, xem ra duyên nợ cô và anh và người nhà họ Chu sâu không cạn!
"Khó trách bên ngoài mọi người nói anh và cô hai nhà họ Chu là một đôi, chắc là kết duyên phận từ lúc đó?"
Boss Lôi nói có anh bảo vệ cô, không ai dám có ý đồ với cô, anh ta lầm rồi, cho dù có anh ta có che chở, nhưng trợ thủ đắc lực của anh ta lại hao tổn tâm trí đánh chủ ý lên cô.
Làm sao mà cô có thể sống yên bình chứ!
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhưng mà trên mặt vẫn gượng cười, "Anh cảm thấy tôi rất thích đùa giỡn, đúng không? Có một người mẹ bay lên làm phượng hoàng, thì nhất định con gái cũng vậy, cho nên trời sinh đã bị người ta khinh bỉ. . . . . ."
"Không phải vậy, Hợp Hoan!" Anh nghe cô nói như vậy, cả người sốt ruột, cả sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng nói: "Anh cũng giống như em, cũng sinh ra trong gia đình bình thường, anh dựa vào sự cố gắng của bản thân chưa bao giờ có ý nghĩ đùa giỡn, huống chi đối phương là em, Hợp Hoan, Hợp Hoan. . . . . . Phải làm thế nào em mới tin anh? Anh thật sự nghiêm túc với em, anh thích em, anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn cùng em sinh rất nhiều con. . . . . . Hợp Hoan, tin tưởng anh lần nữa được không?"
"Làm sao anh có thể giống tôi?" Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói bi thương, "Ít ra anh còn có gia đình, nhưng cái gì tôi cũng không có, cha tôi mất rồi, mẹ tôi cũng không cần tôi nữa. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Không đúng! Không phải em không có gì cả, em còn có anh, Hợp Hoan, để anh ở bên cạnh em, có được hay không?" Anh ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt.
Có thật không? Anh không có lừa cô?
Cô ở trong lòng anh không thể ngừng rơi nước mắt, căm ghét bản thân mình không có tiền đồ. Tại sao rõ ràng thấy được anh và người con gái khác ở chung một chỗ, nhưng vẫn không tự chủ được muốn tin tưởng anh, tin tưởng mỗi một lời anh nói?
Lần này trúng độc, xem ra đã là thời kỳ cuối, không thể cứu được nữa!
◎◎◎
Cô bị anh ép buộc!
Anh dẫn cô trở về trong khu nhà cao cấp, mới vừa đóng cửa lại, vẫn còn đứng trước cửa chính, Tô Hợp Hoan đã bị anh ôm lấy từ phía sau. Hôn, vuốt ve, ngay cả quần áo cũng chưa kịp cởi, đã quấn quít lấy nhau, giống như dã thú chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Anh đẩy cô vào cửa, kéo thắt lưng và áo lót, cúi đầu, một hớp ngậm lấy bầu ngực đẫy đà.
"A!" Cô không nhịn rên thành tiếng, ngửa cổ lên, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tóc của anh, không tự chủ được đẩy bầu ngực vào sát cái lưỡi nóng như lửa của anh.
Được khích lệ, anh càng ra sức bú liếm hai nụ hoa hồng, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa, dùng miệng bú, thậm chí lấy răng khẽ cắn, dứt khoát ngậm nơi non mềm kia vào trong miệng.
Hồi lâu, người đàn ông mới ngẩng đầu lên, đôi mắt kích tình như lửa nhìn chằm chằm cơ thể xinh đẹp trước mắt, trên người đã không còn mảnh vải, lộ ra một làn da trắng như tuyết cùng bầu ngực tròn trắng mịn, mà phía dưới quần jean màu xanh dương mặc lên người, bụng phẳng, eo thon, đường cong hình chữ S xinh đẹp lộ ra, rung động lòng người khó tả, tỏa ra vẻ hấp dẫn và thuần khiết chết người.
Cô bị anh nhìn đến xấu hổ, đưa tay che lại bầu ngực đầy đặn, khom gối vô lực ngồi trượt xuống theo cánh cửa, ai ngờ anh lại phủ lấy cô, cởi quần của cô ra, quỳ gối giữa hai đùi đẹp.
Anh lại hôn cô, dục vọng cứng rắn cách quần lót bằng tơ mè nheo ở giữa đùi cô, cọ xát khiến toàn thân cô cũng mềm nhũn.
Anh dịu dàng và trêu đùa khiến cô run rẩy từng trận, rõ ràng hai người đều là người không có kinh nghiệm! Nhưng tại sao ở phương diện này, người đàn ông vĩnh viễn luôn biết sớm hơn phụ nữ từng bước mà không cần phải dạy?
Cô không chịu thua đưa tay muốn cởi thắt lưng của anh, ai ngờ tay nhỏ bé mới vừa chạm đến bụng anh, lại bị anh đè lại, cố gắng chịu đựng bụng dưới nóng như lửa.
"Đừng nóng vội." Anh dịu dàng nói bên tai cô: "Em chưa đủ ướt. . . . . ."
Cho nên, phải từ từ?
Cô đỏ mặt, lại lạnh giọng mạnh miệng nói: "Không phải là anh không có nhiều kinh nghiệm sao? Tôi sợ là anh đã quên nên làm thế nào rồi?”