“Không ngờ ngươi lại tinh quái như vậy, đem con chim dọa thành cái dạng này.” Là y phân tâm không để ý thấy Duẫn Hạo đang cước bộ rất khẽ đi tới, hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói, khiến cho Tại Trung không khỏi hoảng sợ.
Y xoay lại thì thấy Duẫn Hạo đang tựa người vào cây cột, nhếch miệng cười một cách đầy ẩn ý.
“Còn ta thì không ngờ, Trịnh tiên sinh lại có sở thích theo dõi người khác.”
“Hừ, là ai khiến ta phải như thế, ngày ấy không chịu cho ta biết tên.” Duẫn Hạo chậm rãi bước đi, từng bước từng bước tới gần y. Nam nhân này không thấp, mà là do chính mình quá cao, chỉ có thể hơi cúi đầu xuống nhìn y.
Tại Trung rất không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, “Việc đó quan trọng sao?”
“Đây gọi là có qua thì phải có lại.” Duẫn Hạo ngưng cười, vươn ngón trỏ thanh mảnh trước mắt Tại Trung lắc lắc, rồi lại chuyển xuống đặt trên môi y. “Nói nhỏ thôi, bạn của ngươi đang ngủ, không nên đánh thức hắn.”
Đáy mắt Tại Trung xoẹt lên một tia đùa giỡn, khóe miệng kín đáo cười mỉa mai nhìn thẳng vào Duẫn Hạo, ngẩng đầu kề sát bên tai anh nói, “Nếu vậy, chúng ta đi tới chỗ khác nói chuyện?”
Loại nam nhân thối tha khó đối phó này, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị đau khổ.
Cho ngươi biết, ta là hồ ly, có thể so với thợ săn còn gian xảo hơn nhiều.
Phác gia ở nơi này là một gia đình giàu có, bởi vậy tòa biệt thự cũng được mô phỏng theo lối kiến trúc Tô Châu, bên trong có xây khuôn viên trồng hoa và đài phun nước, thoạt nhìn giống như một công viên thu nhỏ. Tại Trung cũng không biết rõ đường, chỉ có thể dựa vào thính giác, dễ dàng tìm được một nơi không có người. Lúc trước khi đi, y đem hơi thở của Tuấn Tú đặt trên người mình, nếu bên kia xảy ra động tĩnh gì thì y sẽ lập tức nhận biết được ngay.
Đương nhiên, Duẫn Hạo không có nhìn thấy y làm điều này.
“Mau nói cho ta biết ngươi họ gì?” Mặc dù trăng đã lên tới đỉnh đầu, không khí oi bức vẫn làm cho Duẫn Hạo một thân đầy mồ hôi.
Tại Trung nhìn anh lấy ra khăn tay lau đi mồi hôi mà cảm thấy buồn cười, y không có mồ hôi. Từ khi luyện thành hình người, y không biết nóng cũng không biết lạnh, cho nên không thể sinh bệnh mà chết được. Sống qua ngàn năm, y đã chứng kiến sự biến đổi của bao nhiêu triều đại, thật sự là mệt muốn chết đi được. Y ngồi xuống ghế đá trong đình, cũng không nhìn qua Duẫn Hạo, “Chuyện này rất cần thiết sao?”
“Ta nghĩ, ngươi cũng không thích ta giống Hữu Thiên gọi ngươi là Tại Trung.” Duẫn Hạo cởi bỏ vài nút áo, lộ ra cái cổ thon dài.
Y là một người rất nhanh nhạy sắc bén. Hừ, nói cho ngươi biết, ngươi sẽ ngoan ngoãn gọi họ ta sao? Huống chi, ta không có họ, ngay cả tên, cũng không nhớ là ai đã đặt cho ta, “Kim, ta họ Kim.”
“Kim Tại Trung…… Tại Trung.” Duẫn Hạo cúi đầu thì thầm gọi tên Tại Trung, “Tại Trung, ngươi hình như rất căm ghét ta.”
Không phải hình như, mà chính xác là như thế. “Con người của ta, thường không thích giao tiếp với kẻ khác. Ngươi không cần quá để ý, Trịnh tiên sinh.”
Duẫn Hạo đi đến bên người Tại Trung ngồi xổm xuống, cầm lấy tay y, “Ta muốn trở thành bạn của ngươi.”
“Ta không có bạn.” Duẫn Hạo nhắc tới bằng hữu, làm cho Tại Trung không còn tâm trạng để đùa bỡn. Trước kia, lúc vẫn chưa hiểu chuyện, y còn tin vào thứ gọi là bạn bè. Nhưng mà những người đó sau khi biết thân phận thực sự của y, đều tỏ ra vẻ mặt sợ hãi, sợ y ăn thịt họ. Đã nhiều lần bị đả kích như vậy, mấy trăm năm rồi, Tại Trung không còn cùng người khác kết giao bằng hữu nữa.
“Hữu Thiên! Cậu ta không phải bạn của ngươi sao?” Tại Trung tránh né ánh mắt của anh làm cho Duẫn Hạo có chút buồn bực, không tự giác mà nói to.
Tại Trung đứng lên, nhìn xuống Duẫn Hạo vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất nói, “Hữu Thiên đối với ta mà nói, chỉ là một đứa nhỏ. Ta vì thực hiện lời hứa của mình mà tới nơi này, hứa hẹn đã thực hiện xong, ta sẽ rời đi. Lời mời kết giao này của ngươi, ta thực không thể nhận.”
Lại còn nói y coi người cùng tuổi Hữu Thiên là đứa nhỏ, suy nghĩ của y có phải hay không hơi bị kì quái, “Đứa nhỏ? Nếu ngươi coi Hữu Thiên là đứa nhỏ, thì ngươi đem ta xem thành đứa nhỏ cũng được.”
“Trịnh tiên sinh không nên tùy hứng như vậy, thật có lỗi, Hữu Thiên gặp ta trước ngươi từ rất lâu rồi.” Tại Trung thối lui hai bước ẩn vào trong đêm tối, làm cho Duẫn Hạo không thấy rõ y, còn y thì lại có thể nhìn rõ ràng mọi vật, “Tuấn Tú sắp tỉnh rồi, thứ lỗi không thể cùng ngươi trò chuyện tiếp.”
Trở thành bằng hữu của ta, chỉ làm hại đến ngươi mà thôi.
Hữu Thiên không hề biết bọn họ lúc đó xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ biết là Duẫn Hạo đi ra ngoài không quay trở lại nữa, còn Tại Trung dẫn theo Tuấn Tú, nói rằng y mệt nên về phòng nghỉ trước. Hắn thì bị Xương Mân làm cho khó chịu, nhưng vẫn có thể hiểu được, dù sao cũng là chuyện liên quan tới đứa em gái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tại Trung liền hướng Hữu Thiên nói lời từ biệt, ngay cả điểm tâm cũng không muốn lưu lại ăn.
“Tại Trung, lần này huynh đi, thực sự sẽ không trở lại sao?” Hữu Thiên nghĩ tới việc không còn được nhìn thấy người này, tâm tự nhiên lại thấy đau.
Tại Trung mang theo áy náy gật đầu, “Nói vậy cũng không hẳn là đúng, ta muốn tìm nơi yên bình. Nơi này rất hỗn loạn, ta không thích như thế.”
“Cả nước hiện tại nơi nào mà chẳng hỗn loạn.” Thời đại này, chiến tranh liên miên khắp nơi, không có lấy một chỗ thái bình. Hữu Thiên không phải là muốn đả kích Tại Trung, nhưng mà hắn muốn y ở lại nơi này, sau đó tìm một cơ hội thích hợp dẫn theo y xuất ngoại.
Hắn không hề nghĩ đến Trầm Thư Tĩnh, một chút cũng không có.
“Đào Uyên Minh từng nói, luôn luôn tồn tại một chốn bồng lai tiên cảnh. Nói không chừng, ta sẽ tìm được một nơi như thế cho riêng mình. Đến lúc đó, hoan nghênh ngươi tới đấy dưỡng lão.” Nếu như ngươi vẫn còn sống.
Giữ y lại không được rồi, Hữu Thiên biết, cũng chỉ có thể gật đầu, “Vậy huynh nhận vài đồng bạc này, dành cho trên lộ trình ở trọ ăn cơm.”
“Cái này coi như là ngươi cho ta mượn, cám ơn.” Kì thật không cần tiền, chính y cũng có thể bắt một ít gà mái hoặc thỏ rừng linh tinh gì đó, chưa nói đến còn có tinh hoa của nhật nguyệt. Tuấn Tú là đào yêu, chỉ cần sương sớm và ánh nắng mặt trời là được. Chuyện ăn uống đối với bọn họ mà nói là không cần thiết. Nhưng y không nỡ làm phật ý của Hữu Thiên, đành phải nhận lấy.
Tuấn Tú mặc dù không hiểu phong tình, nhưng cũng nhìn ra trong mắt Hữu Thiên hàm chứa nước mắt cùng lưu luyến. Nó cũng biết, nếu ở lại nơi này lâu, khả năng bại lộ thân phận sẽ rất cao, “Tại Trung ca, thời gian không còn sớm nữa.”
“Hữu Thiên, hảo hảo đối đãi với nữ nhân kia, ngươi là chồng tương lai của nàng. Đừng nên làm tổn thương nàng.” Lời này căn bản không cần y nói, nhưng mà y biết, nếu y nói, Hữu Thiên nhất định sẽ nghe theo. Y không phải không biết Hữu Thiên đối với mình có tình cảm gì, sống cả ngàn năm nay cũng không phải là để uổng phí, nam nhân hướng y bày tỏ tình cảm, từ xưa nay đã có rất nhiều.
Hữu Thiên không nghĩ Tại Trung sẽ nói như vậy, hắn yên lặng gật đầu, trong lòng lại có tư vị ê ẩm, “Ta tiễn các ngươi ra cửa.”
Hôm nay từ biệt không biết khi nào mới gặp lại.
Tại Trung, ta sẽ không quên huynh.
Hy vọng huynh cũng sẽ không quên ta.
Hết chương 4