Mùa này ở sâu bên trong núi Lư Sơn rất ít người lui tới. Tại Trung mang theo Tuấn Tú đi vào nơi này, không có bóng người, không có khói thuốc súng. Ở tại nơi này, không ai tìm thấy bọn họ, chỉ cần chiến tranh không đuổi kịp tới đây.
Có lẽ nơi này chính là thế ngoại đào nguyên.
Hai năm cũng không tính là dài, so với ngàn năm, cũng chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc. Nhưng sau khi gặp Duẫn Hạo, hạt cát nhỏ này tựa hồ có chút không tầm thường. Tại Trung thúc ép chính mình phải quên đi người này, ánh mắt của Duẫn Hạo đêm đó, một mực ở trong đầu y, đuổi cũng không đi.
“Tại Trung ca, hôm nay thời tiết lại âm u, còn như vậy nữa, thân thể của đệ sẽ khô héo mất.” Thanh âm u ám của Tuấn Tú đem hồn của Tại Trung đang bay tới ngàn dặm kéo trở lại, đối với y mà nói, hao phí công lực ngàn năm chỉ mất năm năm liền hồi phục. Nhưng Tuấn Tú thì không, nó vốn là cây đào trăm năm, vẫn không thể kết quả, Tại Trung cho nó thêm trăm năm công lực, nó cũng chỉ mới được hai trăm năm mà thôi. Mùa đông u ám kéo dài như vậy, không có ánh mặt trời, cho dù thân thể không có vấn đề gì, nhưng tinh thần cũng bị ảnh hưởng.
Tới mùa đông, quần áo của Tại Trung vốn màu xanh biến thành màu trắng. Chồn bạc “hạ thanh đông bạch”, như vậy quần áo có thể đổi màu, tiến vào tuyết không nhận ra được, thuận lợi cho việc săn mồi. “Có thể ngày mai trời sẽ trong, đói không? Ca đi bắt con thỏ.”
Tuấn Tú lắc đầu, nhìn thấy người đã là chuyện của một năm trước. Đi vào Lư Sơn trải qua bốn mùa, nó có chút nhớ nhung nơi ở của con người. “Ngày mai chúng ta lên trấn được không?”
“Đệ đã muốn đi, chúng ta liền đi.” Tại Trung coi Tuấn Tú như đệ đệ ruột thịt, ngày ấy trả lại mũ cho Tuấn Tú phát hiện ra nó cũng họ Kim liền coi nó như em trai. Nếu không có Tuấn Tú, y sẽ rất cô độc
Y không biết, ngày mai mình sẽ có cơ hội gặp mặt một người.
Một người không quen thuộc.
————
Xương Mân cuối cùng cũng thực hiện nguyện vọng của mình, trở thành một gã quan quân. Khi tòng quân cậu đã không để tâm đến việc người nhà phản đối, phụ thân tức giận, nước mắt của mẫu thân, em gái bất đắc dĩ. Cậu biết bọn họ nhất định thương tâm, nhưng là, đại trượng phu chí ở bốn phương, hắn không muốn làm kẻ tầm thường cả đời.
Cậu hành quân đã nhiều ngày, hiện tại tạm thời dừng lại ở Cửu Giang Lư Sơn. Ngày hôm đó, cậu tính toán đi vào trấn mua vài thứ.
“Yêu ~ người xinh đẹp như vậy, chắc không phải là người ở đây. Thế nào, bồi ta một đêm, ta sẽ cho người tiền.” Đi ngang qua một quán cơm, Xương Mân nghe được một nam nhân đang nói những lời thô tục. Căn cứ vào chức trách của quân nhân, cậu không chút suy nghĩ tiến vào, chuẩn bị tìm hiểu nguyên nhân.
Tại Trung biết lần này xuống núi sẽ gặp chuyện không hay,không nghĩ tới lại bị một kẻ như vậy trêu đùa. Thi triển phép thuật trước mặt người khác cũng không có lợi cho y, chỉ có thể che chở Tuấn Tú ở một bên, đường bị gã đàn ông này chặn lại, muốn chạy cũng không được. “Ta không có thiếu tiền.”
“Thanh âm thật líu lo, nhìn ngươi đơn bạc như vậy, khẳng định rất lạnh. Chúng ta cùng vào ổ chăn,ta giúp ngươi làm ấm.” Gã kia vừa nói vừa kéo tay Tại Trung, y không thể nhịn được nữa, tính toán phế đi cánh tay của nam nhân này.
Xương Mân bước nhanh tiến lên nắm lấy tay của gã, dùng sức, gã liền kêu “ôi ~ yêu “một tiếng, miệng còn bô bô nói gì đó không rõ. “Ngươi dám động vào cậu ta xem.”
“Ai nha, quan quân đến đấy.” Những người đứng xem náo nhiệt thấy Xương Mân một thân quân trang giày da, không cần biết cấp độ phẩm chất cũng có thể khẳng định là người không nên trêu vào, đều thối lui, không ai dám thay gã đàn ông kia nói dối.
“Ban ngày ban mặt dám làm ra loại chuyện này, luật dân sự quốc gia chắc ngươi vẫn chưa được thử qua. Như thế nào? Muốn đi tới cục cảnh sát ngồi không?” Xương Mân cũng không nghĩ sẽ thực sự đưa gã tới đồn cảnh sát, mục đích chính của mình là đi mua đồ vật này nọ, đụng tới chuyện như vậy, cũng chỉ hù dọa cho gã sợ mà thôi.
“Ôi ôi, quan trên tha mạng. Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tay của tôi sắp gãy rồi.”Thanh âm của gã đàn ông lúc này đã trở nên nhu nhược rất nhiều, nói vậy hẳn là rất đau.
Nghe qua một phen như vậy, Tại Trung cảm thấy giọng nói của người này tựa hồ có chút quen tai, nhưng lại không nhớ rõ đã nghe ở đâu. “Quan trên để cho hắn đi đi, tôi cùng không bị thương gì cả.”
“Tôi đáng chết tôi đáng chết, cũng không dám….làm như vậy nữa.Tiểu đệ xin lỗi, ta có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn.” Tại Trung cho gã một lối thoát, gã cũng không phải kẻ không biết đạo lý. Chính gã cũng không hiểu tại sao bản thân thấy người kia xinh đẹp liền không kìm lòng được, cũng không quản là nam hay nữ.
Xương Mân thấy Tại Trung nói vậy, cũng buông tay gã đàn ông ra, thuyết giáo vài câu, gã chán chường rời khỏi quán. Người đứng xem cũng dần tan, chỉ chừa lại ba người bọn họ. “Cậu không sao chứ? A cậu…..”
“A! Cậu là người đó! Người đã bẻ gãy đũa.” Tuấn Tú đối với Xương Mân vẫn còn ấn tượng, bởi vì một màn bẻ đũa kia đã khiến cậu hoảng sợ không ít.
Xương Mân thấy Tuấn Tú vẫn còn nhớ tới mình, còn dùng một cái đại danh từ như vậy. Cậu có chút ngượng ngùng, cười khan vài tiếng. ” Hai người tại sao lại ở chỗ này? Tôi nhớ rõ cậu….kêu Tại Trung phải không?”
“Luận tuổi, cậu nên gọi tôi là anh.” Người này tuy tuổi còn nhỏ nhưng so với y lại cao ráo khỏe mạnh hơn nhiều. Vài năm không gặp, trải qua rèn luyện của quân đội, thân thể Xương Mân cũng cường tráng hơn. “Tôi cùng Tuấn Tú một đường đi tới nơi này, cảm thấy phong cảnh Lư Sơn không tồi, cho nên ở lại đây vài ngày.”
Vốn cậu cùng y không quen biết, ngày ấy trên bàn ăn cũng không nói chuyện nhiều. Chính là lần này Xương Mân cứu y, Tại Trung liền cảm thấy thiếu cậu một cái ân tình. “Nếu không có việc gì, chúng ta trước hết ngồi xuống đã, thuận tiện mang cậu đi xem tuyết rơi ở Lư Sơn.”
Xem ra, Tại Trung cũng không phải kiểu người khó tính, tuy rằng khuôn mặt có chút băng lãnh, nhưng khi cười rộ lên cũng ấm áp, đầy chân thành. “Vậy tôi đành làm phiền vậy.” Xương Mân cười lớn nói.
Tại Trung cảm thấy ánh mắt của cậu nhóc này có chút giống nai con, khi cười lên, ánh mắt là một lớn một nhỏ. “Nhưng mà xem tuyết là chuyện để sau, tôi nghĩ hiện tại chúng ta nên giải quyết vấn đề ăn uống một chút.”
Vừa dứt lời, từ bụng của Xương Mân truyền đến thanh âm nho nhỏ.
————
Thời điểm ăn cơm.
“Ân, thịt muối này ăn rất ngon.” Xương Mân vốn tưởng rằng bọn Tại Trung ở trấn trên, nào biết đâu đi một lúc lâu, sâu vào trong núi liền thấy mấy ngôi nhà bằng rơm rạ, bên ngoài đơn sơ, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ thoáng mát.
Bộ dạng ăn cơm vẫn giống như một đứa nhỏ, Xương Mân đến khiến Tuấn Tú rất cao hứng. Nhìn Tuấn Tú vui vẻ, Tại Trung cũng thấy hài lòng. “Hữu Thiên hắn bây giờ sao rồi?”
Nhắc tới Hữu Thiên, Xương Mân ngừng đũa, trong mắt liền ảm đạm. “Hắn? Hắn một năm trước cùng em gái của tôi từ hôn, sau đó đi ra ngoài thu nợ, rồi mất tích.”
“Mất tích? Vẫn chưa tìm thấy sao?” Chính mình ngày đó chạy tới nói với hắn phải đối xử tốt với cô nương kia, không nghĩ tới hắn lại từ hôn, còn đi mất không để lại tung tích.
“Tôi không biết. Hiện tại em trai hắn Hữu Hoán kế thừa gia nghiệp, chuyện này xem ra cũng là hắn bố trí. A, Hữu Hoán vốn muốn cùng tôi tòng quân nhưng hiện tại không có khả năng.”Chỉ có vài câu nhưng Xương Mân hiểu hết toàn bộ tình huống. Cậu ta cho dù đối với Hữu Thiên có nhiều bất mãn, nhưng hiện tại người ở đâu không rõ, tức giận cũng vô dụng. “Nga, còn có Trịnh Duẫn Hạo, nghe nói hắn cũng vào quân đội giống tôi.”
Hữu Thiên thế nhưng mất tích, đi nơi nào? Hắn đối với mình là thật sự sao?
Dù có tiếp tục hỏi, hiện giờ cũng không biết làm sao.
Mà Trịnh Duẫn Hạo, y vẫn còn nhớ ánh mắt của người kia, nay đã phủ thêm quân trang.
Hai năm trôi qua, chung quy cảnh còn người mất.
Hết chương 8