Từ ma ma quả thực mừng rỡ, liên tục ở bên cạnh phụ giúp. Hai nha hoàn thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại có một tay trang điểm tốt. Sau khi trang điểm, Kỷ Uyển Diễm liền cho các nàng lui xuống, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng hôm nay lại đầy xa lạ trong gương. Chỉ thấy gương mặt còn nhiều nét ngây thơ e ấp như một nụ hoa chớm nở, còn chưa đạt đến thời kỳ đẹp nhất, bung hoa nở rộ. Bất quá ngay tại lúc này đây, cũng không ai phủ nhận, Kỷ Uyển Diễm đích xác là cô nương xinh đẹp nhất ở Kỷ gia.
Lão thái quân thích hoa lệ, cho nên ban cho nữ quyến trong phủ cũng đều là xiêm y rực rỡ diễm lệ. Kỷ Uyển Diễm mới quá mười tuổi, vốn nên ban thưởng xiêm ý có chút màu sắc hồn nhiên thiên chân nhưng lão thái quân lại đặc biệt thiên vị màu sắc sặc sỡ. May mắn nàng thiên sinh lệ chất, có thể lấy nhan sắc át được sự diễm lệ của xiêm y, bằng không áo ngắn màu đỏ hồng phối với váy ngắn cùng màu sẽ rất dễ khiến người mặc trông già đi. Ra khỏi phòng, Kỷ Uyển Diễm biết từ nay mình sẽ bắt đầu đi lên con đường không có hậu, nhưng đối với tình cảnh hiện nay của nàng thì đây chính là lựa chọn duy nhất.
Những ngày này Kỷ Uyển Diễm một mực không ra cửa, hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi nàng bị bệnh. Hai nha hoàn theo sau lưng, phía trước còn có hai bà tử dẫn đường, ánh mắt Kỷ Uyển Diễm liếc nhìn lại sân viện nhỏ bé, trong lòng ngàn vạn cảm khái.
Đình đài lầu các, cách bố trí đình viện, giống y nguyên như trong trí nhớ của nàng.
Nàng dừng bước dưới gốc cây mai vàng đang ngạo nghễ đón tuyết, vài bông mai vàng trên cây đã âm thầm nở rộ khoe sắc.
Nha hoàn theo sau nhẹ giọng nhắc nhở:
"Tứ cô nương, vẫn nên vấn an lão thái quân trước, trên đường quay về thưởng hoa cũng không muộn."
Kỷ Uyển Diễm nhìn nàng một chút, thấy nha hoàn này mặc quần áo màu tương dây thắt màu xanh đậm, chiếu theo quy củ Kỷ gia, tất cả nha hoàn đều phải mặc xiêm y màu sương, tuỳ theo dây thắt mà nhận biết phẩm cấp nha hoàn. Quản sự ma ma thì thống nhất mặc áo màu tương, dây thắt màu đen, mà áo ngắn màu sương dây thắt màu đỏ thẫm là nha hoàn nhất đẳng, màu xanh đậm là nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng cùng nha hoàn thô sử thì đều là dây thắt màu xám tro.
Kỷ Uyển Diễm gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi duỗi tay ngọc hái xuống một bông mai vàng đang nở rộ, tháo xuống cây trâm nhỏ có đính nhiều hạt trân châu nhỏ lớn bằng hạt gạo, lấy đuôi trâm xuyên qua nhuỵ bông mai vàng, đem cố định ở dưới trân châu, trở thành một đồ trang sức mới lạ đặc biệt. Lúc trang điểm nàng đã đếm tổng cộng có sáu hạt trân châu đính trên cây trâm nhỏ, tất cả đều là những hạt nhỏ to chừng hạt gạo. Mặc dù nàng có nét đẹp thanh tú, nhưng xét cho cùng vẫn là một tiểu hài tử, lấy thêm mai vàng phụ trợ, tăng thêm một chút thanh tao nhã nhặn.
Nhà hoàn đứng bên cạnh đã hoàn toàn kinh ngạc trợn tròn mắt đứng nhìn. Nha hoàn nhắc nhở nàng lúc trước không nhịn được nói một câu:
"Tứ cô nương, hoa mai tuy tốt, nhưng cũng không phù hợp đeo lên trên đầu, có thể hay không..."
"Mai" đồng âm với "Nấm mốc", gia đình bình thường cũng chỉ chiết cành thưởng thức, cũng sẽ không xuyên thành trâm cài đeo trên đầu. Nha hoàn cũng không dám nói ra khỏi miệng hai chữ "Xúi quẩy".
Kỷ Uyển Diễm đối với nàng cười cười, dựa vào trí nhớ kiếp trước, tìm vị trí cắm cây trâm nhỏ đính trân châu có xuyên mai vàng vào phía dưới búi tóc nguyên bảo ở trên đỉnh đầu, khiến cho búi tóc trông nháy mắt lộ ra sự thanh nhã, cũng át xuống được màu đỏ tục khí của xiêm y. Trong mắt hai nha hoàn lộ ra sự kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ, Tứ cô nương khi nào thì trở nên huệ chất lan tâm như vậy, từ trước đến nay cũng không nhìn ra.
Các nàng không biết là đời trước Kỷ Uyển Diễm, tuy nói cầm kỳ thư họa cũng học không ít, nhưng cuối cùng lại phát hiện, điều nữ tử cần phải học nhất chính là làm thể nào mà giả trang chính mình, sau khi nàng một phen khổ tâm cố gắng cũng coi như là tương đối thuận buồm xuôi gió lĩnh ngộ được.
Lưu lão tiên sinh là một học giả, yêu thích âm luật, đồng thời đối đồ vật đẹp cũng có cái nhìn của riêng mình. Nàng sinh ra đã có dung mạo thoát tục nhưng hôm nay mới mười tuổi lại mặc như vậy giống như cố ý tỏ vẻ già dặn, khó tránh dính chút ít tục khí. Kỷ Uyển Diễm nghĩ nếu nàng đã muốn lợi dụng, thì phải khiến cho ông thấy hợp ý. Việc một tiểu cô nương mới mười tuổi lại giả trang phù hợp với sở thích của vị trưởng giả sáu bảy mươi tuổi nghĩ sao cũng thấy có chút buồn cười.
Sau khi tự mình sửa soạn lại một phen, Kỷ Uyển Diễm mới lần nữa cất bước, đi hướng Tùng Hạc Viện.
Thời điểm Kỷ Uyển Diễm đến Tùng Hạc Viện, lão thái quân cùng Lưu lão tiên sinh đang ngồi đối diện trên sập ấm áp, ở giữa đặt một trà án, trên bàn có hai chén trà sứ thanh hoa và hai đĩa điểm tâm, một đĩa là bánh đậu xanh, một đĩa là bánh rán.
Kỷ Uyển Diễm tiến lên khuyụ gối hành lễ với hai người, mắt nhìn thẳng phúc thân lui xuống bên cạnh lão thái quân, lễ nghi cũng không thua người đã được cố ý dạy bảo qua. Lưu lão tiên sinh là học giả, bình thường vãn bối thấy đều làm lễ dành cho học trò, nhưng Kỷ Uyển Diễm cũng không biết thân phận của hắn, cho nên làm lễ vãn bối lễ là được. Đây mới là phải đạo.
Lão thái quân Trữ thị liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm, đ đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, thấy Kỷ Uyển Diễm không kiêu ngạo không xiểm nịnh, làm cho lão thái quân cảm thấy cô nương này so với mấy ngày trước đây đã càng thêm chững chạc hơn rất nhiều, dung mạo ngược lại vẫn xuất sắc như cũ, mới trước đây nhìn không ra, nhưng càng lớn ngược lại càng ngày càng ưa nhìn, khoé môi câu lên, lão thái quân cười cười, vẫy vẫy tay với Kỷ Uyển Diễm:
"Nào, lại đây ngồi gần ta."
Kỷ Uyển Diễm sau khi đi qua, cung kính khiêm nhượng vuốt vạt váy, quỳ xuống ngồi sau lưng lão thái quân, khoảng cách không quá gần mà cũng không quá xa, vị trí vừa đúng.
"Vị này là Lưu lão tiên sinh, học giả nổi danh của Tiêu Quốc chúng ta. Hôm nay Tiên sinh vì con mà đến đó."
Sau khi nói xong, Lão thái quân nhìn Kỷ Uyển Diễm chờ xem phản ứng của nàng, chỉ thấy Kỷ Uyển Diễm trên mặt chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, sau đó mới hơi cúi người làm một lễ ra mắt trước mặt Lưu lão tiên sinh:
"Bái kiến lão tiên sinh."
Lão thái quân hài lòng âm thầm gật đầu, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình thản, mới chừng tuổi này cũng ít người làm được. Lưu lão tiên sinh vê râu cười một tiếng, phất phất tay với Kỷ Uyển Diễm.
"Nào, tới đây ngồi bên cạnh ta, để tổ mẫu nhìn con một chút."
Kỷ Uyển Diễm nghe lời, quỳ gối tiến lên hai bước đến bên cạnh lão thái quân. Lão thái quân nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi thăm:
"Thân thể đã tốt lên chưa? Nhìn con có vẻ gầy đi rồi, nhớ phải dưỡng thân thể thật tốt, biết chưa? "
"Dạ. Thân thể đã tốt hơn nhiều, tạ lão thái quân nhớ kỹ." Kỷ Uyển Diễm trời sinh đã có gương mặt biết cười, khiến người thân cận, ôn nhu xinh đẹp, mặc kệ có nói hay làm bất cứ điều gì đều mang một nét đẹp riêng.
"Hoá ra Tứ cô nương vài ngày trước đó bị bệnh sao? Lão già cổ hủ này đến thật không đúng lúc." Lưu lão tiên sinh cũng cảm thấy cô nương này hành vi cử chỉ vô cùng thỏa đáng, nên lời nói cũng mang vài phần hoà ái của một bậc tiền bối.
"Lời này của Lão tiên sinh khiến tiểu nữ tổn thương." Kỷ Uyển Diễm cong môi, lộ ra lúm đồng tiền, lại càng thiên chất động lòng người. Trang sức bình thường, xiêm y bình thường, búi tóc cũng không có gì đặc sắc nhưng nụ cười này lại giống như hai đoá hoa mai điểm trên tóc nàng khiến khí chất cả người nàng sáng bừng lên vô cùng rực rỡ, đạo lý vẽ rồng điểm mắt chính là đây. Không thể không nói, tiểu cô nương là người phù hợp với nụ cười. Nàng cười lên khiến người đối diện sinh ra hảo cảm cùng thân cận.
Một cô nương có dung mạo xinh đẹp bậc này, lại có thể thoáng cái bắt lấy ánh mắt ông đúng thật là đã lâu chưa gặp. Bất quá Lưu lão tiên sinh chỉ thoáng xuất thần, rồi rất nhanh liền tỉnh táo lại. Ông chính là người có tính cách sảng khoái, không bị tình cảm ảnh hưởng, nếu hôm nay đã đến đây, liền cũng muốn đạt được mục đích.
"Một câu lão tiên sinh này của ngươi cũng coi như là gọi đúng. Không biết ngươi có biết hay không, mẫu thân của ngươi Lâm thị đã từng là đệ tử của ta, cảm hứng viết thơ của nàng rất dồi dào, tài năng không thua đấng nam nhi, đối âm luật cũng đạt được thành tựu, nhưng duyên sư đồ của ta với nương ngươi quá ngắn, đến bây giờ vẫn là một nuối tiếc trong lòng ta. Đêm thọ yến của lão thái quân, nhận được ưu ái, lão già cổ hủ này cũng tới cửa chúc mừng, nghe được Tứ cô nương tấu khúc đàn kia, không khỏi bồi hồi, cũng nhận thấy cô nương có thiên phú, hôm nay mạo muội bái phỏng, chính là muốn hỏi Tứ cô nương có nguyện ý nhận ta làm thầy thay mẫu thân ngươi tiếp nối duyên thầy trò?"
Tính tình của vị lão tiên sinh này ở Uyển Bình, thậm chí là cả Tiêu Quốc mọi người đều biết, thu đồ đệ chưa bao giờ hỏi đến xuất thân cùng địa vị, không hỏi giới tính, không hỏi tuổi tác, hết thảy là tuỳ tâm. Nếu là có hứng thú thì cho dù thân phận có thấp hèn, ông cũng sẽ đích thân tới cửa hỏi thăm, nếu còn có học vấn tốt hơn cả ông, thì mặc dù ông có thân phận như vậy nhưng cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành học trò của người đó. Chỉ tiếc, Tiêu Quốc trên dưới gần mười mấy năm qua, cũng chưa xuất hiện người am hiểu âm luật hơn ông, khiến cho ông nguyện nhận làm thầy mà bái sư.
Kỷ Uyển Diễm sớm đã biết mục đích của ông, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ không biết phải quyết định như thế nào cho phải.
Quay đầu nhìn thoáng qua lão thái quân, quả nhiên nhìn thấy lão thái quân trên mặt có chút mất tự nhiên, bàn tay đang khẽ siết tay nàng, hiển nhiên có chút bất mãn đối với việc lão tiên sinh không câu nệ tiểu tiết đến tận cửa xin nhận học trò. huống chi, tên đồ đệ này còn là người bà ta mới nhìn trúng.
Chỉ thấy lão thái quân cười hiền lành, vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Uyển Diễn, chậm chạp nói ra:
"Tứ nha đầu cảm thấy như thế nào? Lúc trước lão tiên sinh nói với ta chuyện như này, ta cũng thấy mừng thay cho con, chỉ là loại chuyện như vậy cũng muốn để con tự mình quyết định mới tốt. Lần trước con tấu cầm mừng thọ tổ mẫu, tổ mẫu rất thích, đang muốn chờ con khỏi bệnh liền đón con đến bên cạnh, con cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."
Lão thái quân nói một câu như vậy, ý tứ rất rõ ràng chính là uy hiếp cũng kèm cả dụ dỗ, giống y nguyên lời nói ra ở đời trước. Nàng chỉ là một cô nương trong đông đảo cô nương trong phủ, lão thái quân nói đợi nàng đến quyết định, chuyện này đúng là không thể nào. Nếu lão thái quân thực cảm thấy đây là chuyện tốt, thì đã mở lời thay nàng bái Lưu lão tiên sinh làm sư, từ sớm đã liền thay nàng làm xong quyết định, thậm chí ngay cả việc có đáp ứng hay không căn bản cũng không cần đợi quyết định của nàng, cho nên, trong lòng lão thái quân nhất định là không muốn nàng nhận lời.
Nói rằng bà thích nghe Kỷ Uyển Diễm đánh đàn, còn nói muốn đón nàng đến bên người, đây chính là dụ dỗ đối với Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm mới qua mười tuổi có mấy ngày, ngày ăn cũng không no, việc này vốn đều tuỳ vào sự sủng ái của lão thái quân. Nếu có thể đến bên cạnh lão thái quân, sau này, địa vị của nàng trong phủ sẽ nhất định đi lên, đây cũng là do lão thái quân cấp cho.
Đời trước Kỷ Uyển Diễm chính là bị những lời này dụ dỗ, nên cự tuyệt Lưu lão tiên sinh. Lúc ấy nàng còn cảm thấy không có vấn đề gì, bởi vì nàng trước kia căn bản không biết Lưu lão tiên sinh, cũng sẽ không vì một lão tiên sinh mà đắc tội tổ mẫu cao cao tại thượng, cho nên, nàng cự tuyệt. Rồi sau đó đến khi nàng trải qua nhiều chuyện, mới suy ngẫm lại hết những chuyện cũ trước kia một cách kỹ càng thì lúc đó mới hiểu, việc Lưu lão tiên sinh bái phỏng muốn thu nàng làm đồ đệ, kỳ thật chính là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nàng.
Đi theo lão thái quân, cẩm y hoa phục, có phú quý lại được nuông chiều, nhưng chính là lão thái quân cũng không có ý định bồi dưỡng nàng. Nàng giống như là một đóa hoa quý, chỉ cần có vẻ bề ngoài, chỉ cần là quân cờ hữu dụng nắm trong tay lão thái quân tuỳ thời có thể sử dụng. Mà việc bái Lưu lão tiên sinh làm sư, mặc kệ không biết có thể thay đổi vận mệnh sau này của nàng hay không nhưng ít nhất nàng sẽ có một điểm có thể trở thành nền tảng để nàng phấn đấu phát huy, như vậy khi nói đến nàng, sẽ không còn ai nói nàng chỉ được mỗi vẻ bề ngoài.
"Nha đầu, con mau trả lời. Nguyện ý, hay là không muốn?"
Lão thái quân ôn nhu thúc giục.
Kỷ Uyển Diễm rút tay chắp lại, làm một lễ, nhẹ giọng nhưng lại rõ ràng nói: "Con không muốn bái lão tiên sinh làm sư..." Nàng hơi hơi dừng một chút, khẽ đứng thẳng người, nhìn thấy lão thái quân khóe miệng đắc ý mỉm cười, còn có Lưu lão tiên sinh tiếc nuối vê râu.
Thu liễm ánh mắt nàng tiếp tục nói: "Tiên sinh chính là sư phụ của gia mẫu, luận bối phận sẽ thành sư tổ của con, nếu không chẳng phải là rối loạn bối phận."
Lão thái quân mới vừa lộ ra ý cười đã ngay lập tức cứng đờ, còn Lưu lão tiên sinh lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Kỷ Uyển Diễm cúi người bái lạy Lưu lão tiên sinh, thông qua hành động giải thích rõ thái độ của mình, tầm mắt chăm chú nhìn hoa văn ở ghế ngồi, ánh mắt sâu thẳm đầy kiên nghị.