• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì mấy vị công chúa đột nhiên giá lâm, nên nhiệt tình của mọi người trên cơ bản đều đặt ở hậu viện. Mấy người Tống Ngọc Thiền còn muốn luyện cầm vào buổi tối, còn Tống Ngọc Tịch ngược lại không hề có áp lực nào, nên lúc ăn cơm chỉ nghĩ vài điều vụn vặt. Vừa ăn cơm xong, Mẫn Lam lại tới phòng tìm nàng. Bởi vì thân phận của Mẫn Lam không quá cao, nên mấy cô nương cùng phòng với nàng thì quay lại phòng, còn Tống Ngọc Tịch đưa Mẫn Lam vào trong đình bát giác giữa hồ ở trong viện dành cho nữ quyến nói chuyện. Một bình trà xanh, suy nghĩ không mưu mà hợp khiến các nàng càng nói càng hăng say, cho tới tận giờ Tuất [1] cũng còn chưa tận hứng. Mãi đến khi thiếp thân nha hoàn của Tống Ngọc Thiền là Lạc Hà tới tìm, thì hai người mới ý thức được rằng đã quá trễ.

Cùng Mẫn Lam ước định mai sẽ gặp lại nói chuyện, lúc đó hai người mới lưu luyến chia tay.

Đình bát giác nơi các nàng ngồi nằm chính giữa hậu viện của nữ quyến. Gian phòng của Mẫn Lam nằm bên trái, còn gian phòng của Tống Ngọc Tịch nằm bên phải. Sau khi chia tay với Mẫn Lam, Lục Hoàn cầm đèn đi trước, Lạc Hà cầm đèn đi cuối, lúc chủ tớ ba người đi qua một hòn non bộ, đột nhiên Lục Hoàn đi phía trước lặng yên không một tiếng động gục trên mặt đất. Tống Ngọc Tịch thấy thế thì thấy vô cùng hoảng sợ, quay lại đằng sau, thì thấy Lạc Hà cũng bị té ngã trên mặt đất, vừa định kêu to, thì cảm thấy gáy nhói lên, khiến nàng không thể thốt nên lời, thân thể cũng không thể động đậy, hai mắt bị bịt kín, người bị khiêng lên, trời đất đảo lộn... Nàng muốn kêu cứu, nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng.

Miếng vải đen bịt trên mắt bị giật xuống, đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào khiến nàng nheo mắt lại. Nàng vô thức đưa tay ngăn cản ánh sáng, rồi chậm rãi mở to mắt, thì nhìn thấy mình đang được đặt ngồi trên một chiếc sập bằng gỗ tử đàn chạm trổ họa tiết dây leo, tay chân cũng không bị trói, đã có thể cử động. Nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng động, nàng căng thẳng nhìn sang.

Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, một bóng lưng thanh tú thẳng như cây tùng ánh vào trong mắt Tống Ngọc Tịch, nhưng không nhìn thấy chính diện. Người đó đưa lưng về phía nàng, đang gảy ngọn đèn dầu được đặt trên một đế đèn cao cỡ nửa người. Hắn mặc một bộ mãng bào có hình Bạch Long bốn móng trên nền họa tiết hải thủy giang nhai [1], eo thắt dây lưng bằng da màu xanh ngọc bích, tóc đen bó sau đầu, cũng không đội mũ quan, mà chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc ôn nhuận, trang phục đã nói lên thân phận của hắn. Tiêu Tề Dự đặt xong chụp đèn, xoay người lại. Dưới ánh đèn chói mắt, phong thái của hắn chuẩn mực, mặt như quan ngọc, lông mày như họa, mũi túi mật [2], một đôi mắt hoa đào đa tình đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Tống Ngọc Tịch.

[1] Hoa văn Hải thủy giang nhai: Hải thủy giang nhai còn được gọi là "Giang nhai hải thủy", là một loại hoa văn truyền thống ở Trung Quốc, thường được dùng trong những loại Long bào, Triều bào, Cát phục quái hoặc Cát phục Long bào. Hoa văn Hải thủy giang nhai thường đường xếp đặt uốn lượn theo đường cong, gọi là "Thủy cước", ở phía trên thủy cước có rất nhiều sóng lớn, giữa các con sóng có một núi đá (báu vật đá), cũng có thêm rất nhiều đám mây ngụ ý cát tường (tường vân). Ngụ ý của chùm hoa văn này là Phúc núi thọ biển, cũng có hàm ý là Thống nhất giang sơn. Hải thủy giang nhai cũng thường xuyên được xuất hiện trong việc trang trí các đồ sứ, đồ sơn, đồ dùng trong nhà. (Trích facebook Thanh Cung Đình)

[2] Tướng mũi huyền đảm: tướng mũi huyền đảm hay còn có tên gọi khác là mũi túi mật. Đầu mũi tròn đầy, hai cánh mũi nở, sơn căn hơi hẹp (phần gốc mũi, nằm giữa hai mắt) nên trông như treo hai túi mật. Theo phong thủy, đây nhất định là tướng mũi phú quý, khả năng giao tiếp vô cùng khéo léo, trí tuệ thông minh, nghị lực phi thường, lại bụng dạ thiện lương. Vậy nên họ rất được thần phật mỉm cười ưng bụng chiếu cố, hậu vậy vô cùng giàu sang, nhung lụa, không phải đau đầu lo nghĩ chuyện tiền nong.

"Không cần sợ, là ta."

Giọng nói trầm thấp lại thanh nhã vang lên trong gian phòng yên tĩnh, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy da đầu run lên, vô thức dùng tay vuốt ve cái trán. Sau khi thở ra một hơi, nàng đứng dậy nói:

"Người làm gì hai nha hoàn của ta rồi?"

Nàng còn nhớ rõ trước khi bị bắt, Lục Hoàn cùng Lạc Hà đột nhiên ngất xỉu, không cần phải nói, nhất định là do người này ra tay rồi.

"Chỉ là bị điểm huyệt, người của ta đã xử lý, nàng cứ yên tâm đi."

Tống Ngọc Tịch không hiểu hắn nói hai chữ "xử lý" này là có ý gì, thế nhưng cho dù hắn là Hoàng Thái Tử, thì hắn cũng không dám giết người diệt khẩu ngay tại Kỷ gia. Nàng khiến mình tỉnh táo lại, không làm ra bất cứ hành động che dấu nào mà trực tiếp ngồi xuống, nói:

"Điện hạ muốn tìm ta nói chuyện, trực tiếp phái người đến truyền tin là được, cần gì phải dùng phương pháp như vậy."

Tiêu Tề Dự thấy nàng thoải mái, cũng không nói gì, ngồi xuống ghế tử đàn có tay vịn ở bên cạnh nàng, vừa cười vừa nói: "Nếu ta trực tiếp truyền nàng tới gặp, thì đến mai nàng đã là đầu một nơi thân một nẻo rồi, nàng có tin không?"

Hắn nói lời này đúng thật không phải là đang hù dọa nàng, bởi vì cho dù Tống Ngọc Tịch là tiểu thư của phủ Trấn Quốc công thì chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ nửa đường nhận về mà thôi, nào có tài đức gì mà có thể lọt được vào mắt xanh của Hoàng Thái Tử chứ. Để không xảy thêm rắc rối, thì đừng nói là nội cung, ngay cả Tống gia cũng không dung nổi nàng.

Tống Ngọc Tịch bị hắn nói một câu chặn họng. Hắn nói điều này, nàng cũng không phải là không hiểu, thân phận khác nhau một trời một vực, đã định trước hai người không có khả năng xuất hiện cùng nhau. Nếu xuất hiện tình huống này, vậy thì nhất định là không ổn, sẽ bị người khác công kích, mà dưới sự cân nhắc về người mạnh kẻ yếu, thì kẻ yếu là nàng nhất định sẽ gặp chuyện. Mặc dù nàng không sợ chết, thế nhưng cũng không muốn chết vì tai tiếng liên quan đến phấn hường này.

Tiêu Tề Dự thấy nàng im lặng, liền biết nha đầu này còn không tính là quá đần. Nhìn nàng tức giận ngồi trên ghế [3], đôi môi phơn phớt hồng nhuận hơi hơi chu lên, nói cho cùng nàng mới mười một tuổi, vẫn chưa trút bỏ hết nét ngây thơ. Mặt mũi vẫn còn bụ bẫm, làn da giống như trứng gà bóc, không cần sờ cũng biết vô cùng mịn màng, trắng nõn trơn bóng. Ý thức được mình đang nghĩ đến cái gì, Tiêu Tề Dự nhanh chóng dập tắt suy nghĩ, cho dù biết nàng không phải thật sự mười một tuổi, thì hắn cũng không nên có suy nghĩ không đúng đắn mới đúng.

[3] ghế tử đan: xem chú thích

Tống Ngọc Tịch bị hắn nhìn đến phiền, hai tay dang ra, nói: "Đã nguy hiểm như vậy, Điện hạ còn tìm ta làm gì! Trước đó không phải ta đã nói rồi sao? Ta tuyệt đối sẽ không phá hư kế hoạch của người, người không cần lo lắng ta sẽ đứng về phía Hoài Vương. Ta thề, ta sẽ không làm vậy, ta cam đoan sẽ không nói bất luận câu gì với Hoài Vương. Nếu gặp, thì nhìn cũng sẽ không nhìn. Nếu ta nhìn, thì người có thể đào mắt ta ra, cứ quyết như vậy nhé."

Tiêu Tề Dự nheo hai mắt lại, như thu hết ánh sáng rực rỡ trong phòng, câu môi nói: "Nàng đây là đang cam đoan sao? Vì sao?" Nàng thật sự chưa ý thức rằng, cam đoan này với lúc trước tựa hồ mang theo hàm nghĩa khác, giống như là... đúng vậy...giống như cam đoan...giữa tình nhân với nhau. Tiêu Tề Dự đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình tốt hẳn lên. Những ngày này hắn luôn nghĩ về những lời nói của nàng ở trong Quan Lan Đình, còn có dáng vẻ muốn trả lại ngọc bội cho hắn của nàng. Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, hành động của nàng lúc đó, khiến cho hắn vô cùng không thoải mái.

Tống Ngọc Tịch nhìn người nam nhân mà nàng không thể nhìn thấu này, cảm giác thần sắc trên mặt hắn vô cùng kỳ quái, nên nàng phòng bị nói: "Vì sao là sao thế nào?" Có chuyện gì xảy ra với người này vậy, nàng chính là đang cam đoan với hắn tuyệt đối sẽ không tiếp cận kẻ thù tranh ngôi đoạt vị với hắn, chẳng lẽ hắn còn nghe không hiểu hay sao?

Tiêu Tề Dự thầm cảm thấy trong lòng thoải mái, quyết định tha thứ cho sai lầm nàng phạm phải trước đó, hắn chuyển lực chú ý lên tay nàng, đưa tay với nàng, nói: "Tay nàng bị thương, để ta nhìn một cái."

Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch càng thêm phòng bị. Rốt cuộc người này là muốn làm gì đây!

Tiêu Tề Dự thấy nàng không nhúc nhích, thì dứt khoát đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đưa tay bắt lấy tay trái của Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy mặt liền đỏ lên, trong lòng như nổi trống, theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng hắn nắm rất chặt khiến nàng không thể phản kháng. Bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ, cái cảm giác này, cho dù đã trải qua hai đời thì nàng cũng chưa từng cảm thụ qua.

Tiêu Tề Dự ngược lại không phát hiện được sự khác lạ của Tống Ngọc Tịch, cẩn thận nhìn vết thương trên mu bàn tay của nàng, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới buông tay nàng ra. Tống Ngọc Tịch dùng tay phải của mình trùm lên bàn tay trái, có chút xấu hổ cúi đầu. Nàng vốn cho rằng chuyện dừng ở đây rồi, nhưng ai ngờ Tiêu Tề Dự quay người đi đến giá đỡ chậu rửa mặt vò một chiếc khăn bố gấm Tùng Giang, rồi trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Tống Ngọc Tịch, một lần nữa bắt lấy tay của Tống Ngọc Tịch, dùng khăn bố lau miệng vết thương cho nàng. Chà lau vô cùng cẩn thận không kém gì xử lý vết thương của chính hắn. Sau đó chỉ thấy hắn móc từ trong vạt áo một chai bạch ngọc có miệng lớn, bên trong chứa cao mỡ màu cam trong suốt. Hắn dùng ngón giữa thon dài lấy một ít cao rồi bôi lên tay Tống Ngọc Thịch, nhẹ nhàng thoa đều, vừa bôi vừa thổi, cẩn thận đến mức khiến cho Tống Ngọc Tịch vô cùng ngượng ngùng chỉ mong có cái hố để chui vào.

Nàng do dự xấu hổ nói: "Cái này...Ta, ta có...thuốc..."

Tiêu Tề Dự vừa bôi, vừa nói: "Thuốc kia của hắn là thuốc trị thương, của ta là chuyên chữa các vết trầy xước, vết sẹo..." Sau khi bôi xong, Tiêu Tề Dự mới trở lại bình thường, buông Tống Ngọc Tịch ra, ngẩng đầu đối mặt với nàng. Tống Ngọc Tịch bị hắn nhìn có chút bối rối, không biết phải nhìn vào đâu. Chỉ thấy Tiêu Tề Dự duỗi ra một tay với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy khóe mắt có chút run run.

Vị Hoàng Thái tử điện hạ cao quý này, rốt cuộc tối nay uống lộn thuốc gì rồi?

Tiêu Tề Dự thấy nàng không có phản ứng, lúc này mới hạ giọng không vui nói: "Thuốc hắn đưa cho nàng đâu?"

Tống Ngọc Tịch ngẩn người, hắn gì cơ... Sau khi ánh đèn thoáng chiếu lên bình thuốc nhỏ đặt trên bàn, thì nàng mới kịp phản ứng. Đột nhiên hiểu ra, từ bên trong túi tùy thân lấy ra bình phỉ thúy nhỏ mà thiếu niên trên cái cây kia đưa cho, đưa tới tay Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự nhìn nhìn chai thuốc, câu môi cười, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, mà cầm bình bạch ngọc đặt ở trên bàn đến trước mặt Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch khó hiểu nên không dám nhận. Hắn mới ngẩng đầu lên trừng nàng một cái, Tống Ngọc Tịch lúc này mới kịp phảng ứng, ngây người thò tay nhận lấy bình thuốc từ trong tay hắn.

Tiêu Tề Dự thỏa mãn cong môi cười với nàng: "Của ta...tốt hơn so với của hắn." Ngữ khí vô cùng đắc ý, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài trầm ổn của hắn, cũng không giống với người đã sống nhiều năm mà so với bé trai ít tuổi hơn hắn còn ngây thơ hơn!

"Nàng nhìn ta làm gì! Cất đi đi!"

"..."

Quả nhiên là ngây thơ!

Tống Ngọc Tịch âm thầm ở trong lòng trừng mắt với hắn, nhưng ngược lại trên mặt lại không dám lộ ra. Nhìn nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, bất đắc dĩ muốn nhét vào trong tay áo, thì lại nghe thấy người nào đó ở bên cạnh thâm trầm nói một câu:

"Để ở trong túi tùy thân ý!"

"..."

Tống Ngọc Tịch quả thực muốn nhào tới lay tỉnh hắn, hành vi cùng ngữ khí ngây thơ bực này, quả thực khiến người hoài nghi có phải trong quá trình trọng sinh hắn đã để quên não của hắn rồi không, thật sự không thể hiểu nổi mà!

Tống Ngọc Tịch oán thầm trong bụng, thế nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thêm câu nào, dù sao nàng vẫn còn ở trên địa bàn của hắn, hơn nữa nàng vẫn chưa thể hiểu nổi, vị Hoàng thái tử điện hạ cao cao tại thượng này, hơn nửa đêm cướp nàng tới, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ lại chính là muốn thay thuốc cho nàng, rồi đổi lại chai thuốc cho nàng sao?

Tiêu Tề Dự thấy nàng ngoan ngoãn cất bình bạch ngọc vào túi tùy thân bên trong, thì lúc này mới kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mở cửa sổ phía tây, ném bình phỉ thúy nhỏ kia ra ngoài cửa sổ, VÍU...UU! Ném ra ngoài, giống như ném mối họa lớn trong lòng của hắn, không một chút lưu tình.

Tống Ngọc Tịch đen mặt.

"Được rồi, nàng mất tích đã đủ lâu, để ta sai người đưa nàng trở về." Sau khi Tiêu Tề Dự xử lý sạch sẽ "mối họa lớn trong lòng" thì lần nữa khôi phục dáng vẻ cao sang lạnh lùng vốn có của hắn, nói với Tống Ngọc Tịch như vậy.

Tống Ngọc Tịch miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ tươi cười với hắn, nàng mất tích lâu như vậy, rốt cuộc là do ai hả?? Cũng không biết phải giải thích như thế nào với Lạc Hà cùng Lục Hoàn đây.

"Đúng rồi, ngày mai nàng có lên đài sao? Biểu diễn cái gì vậy? Là khiêu vũ trên mặt trống do chính nàng nghĩ ra sao? Nếu nàng nhảy điệu kia, ta cho nàng điểm tối đa!" Sau khi nói xong câu này, tựa hồ như cảm thấy chưa đủ, Tiêu Tề Dự lại thêm vào một câu: "Nàng cũng biết, ngày mai ta cũng có tư cách cho điểm đó."

Khiêu vũ trên mặt trống là vũ đạo Tống Ngọc Tịch tự nghĩ ra ở kiếp trước, là một điệu múa vô cùng đẹp, chỉ tiếc cần kỹ thuật vô cùng khó. Giờ đây nàng cũng không muốn lãng phí tâm tư vào việc này, nên nàng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu:

"Thực xin lỗi...lần này cũng không biểu diễn cái đó."

[1] hoa văn hải thủy giang nhai



[2] mũi túi mật



[3] ghế tử đan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK