Khung xương của tên nô tài này cũng không cứng ngắc được bao lâu, rất nhanh đã trùng xuống như cũ, so với buổi sáng hắn đã thả lỏng hơn nhiều. Liễu Thanh Đường dùng chút lực dạy hắn cách mài mực rồi rời đi, quay lại ngồi lên ghế, thật có chút tiếc nuối khi thấy Tần Thúc có thể khôi phục lại tâm tình nhanh như thế. Liễu Thanh Đường quyết tâm xem tấu chương, không để ý đến chuyện này nữa.
Tần Thúc đứng bên cạnh nàng nhìn thì có vẻ thong dong, nhưng khi nàng rời đi mới âm thầm thở nhẹ một hơi. Mới vừa rồi tay nàng nắm lấy tay hắn làm động tác mài mực, đến việc hô hấp hắn cũng quên luôn, phải cắn đầu lưỡi mất rất nhiều sức lực mới làm cho mình tỉnh táo lại. Mà cho đến tận bây giờ vì không muốn cho Thái Hậu nương nương phát hiện ra điều bất thường, hắn vẫn cắn đầu lưỡi của mình không dám lên tiếng, mặt khác mấy ngón tay trong ống tay áo vẫn đang run rẩy.
Hắn phải cố gắng khống chế bản thân mình cho thật tốt, tuyệt đối không thể để bị nhìn ra, bằng không cơ hội tiếp cận với nàng sẽ không còn. Tuy rằng Tần Thúc không biết mình vì sao lại được Thái Hậu nương nương coi trọng, nhưng bất luận như thế nào cơ hội lần này nhất định không thể bỏ qua.
Nếu chỉ có thể đứng xa xa nhìn thì sẽ không nảy sinh khát vọng, một khi tiếp cận được sẽ không muốn rời xa nàng. Có thể đứng bên cạnh nàng vốn là nguyện vọng lâu nay của hắn, nhưng nay hắn lại phát hiện mình càng muốn nhiều hơn. Nhưng đây là chuyện đại nghịch bất đạo, hắn chỉ có thể giấu tâm tư của mình thật sâu, không để cho bất kì kẻ nào nhìn thấy được. Hắn có chết cũng không hết tội, nhưng cho dù chết hắn cũng không muốn Thái Hậu nương nương biết hắn có chút tâm tư xấu xa này, không muốn nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Bị người trong lòng mà mình coi trọng như trân bảo dùng ánh mắt đó nhìn mình, làm cho hắn thấy xấu hổ muốn chết hơn so với bị người khác lột trần, đánh đập tàn tật rồi vất ra đường để thiên hạ dị nghị.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương từ trên người Thái Hậu truyền đến, hương hoa lan xen lẫn một loại hương thơm ngọt ngào khác. Tần Thúc cảm thấy mình như đang lơ lửng bồng bềnh trên một tầng mây, còn gì có thể tốt hơn so với hiện tại, bọn họ gần nhau như thế, ăn khớp với nhau như thế, một khoảng bình yên tĩnh tâm làm hắn cảm thấy thật thoải mái.
Mực trong tay hắn đã mài xong, Tần Thúc lặng lẽ thu tay lùi từng bước về bên trái. Thấy nàng xem tấu chương hơi phát ra âm thanh nho nhỏ, Tần Thúc không thể cưỡng lại lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Đường từ phía sau.
Từ góc độ của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc gáy thon thả của nàng, mũ phượng trên đầu được bàn tay khéo léo của cung nữ gắn những trang sức tinh sảo, khi nàng đội có sẽ tạo cảm giác ung dung đẹp đẽ quý giá làm người khác không dám vọng tưởng trèo cao. Đầu hơi cúi lộ ra một bên sườn mặt tinh tế không chút tỳ vết, bởi vì nội dung trong tấu chương mà đôi lông mày hơi nhíu lại, bàn tay trắng nõn cầm bút lướt trên trang giấy như mây trôi nước chảy lưu lại một vài lời phê.
Trong cung mọi người đều nói Thái Hậu viết chữ có thể so sánh với Vân Hoài Khởi triều trước. Tần Thúc chưa có cơ hội nhìn thấy, hôm nay có cơ hội chỉ cảm thấy so với tưởng tượng của hắn thì còn tốt hơn trăm lần, ngàn lần.
Căn phòng im lặng như một tác phẩm nghê thuật, ngoài cửa sổ một mảnh rừng trúc bị gió thổi qua vang lên vài tiếng sàn sạt. Cách đó không xa, lư hương chậm rãi tỏa ra một làn khói trắng, bàn tay mỹ nhân trắng nõn, đẹp đẽ mang theo hương thơm bình thản. Hình ảnh này vô luận như thấy thế nào cũng là một bộ cảnh đẹp ý vui. Tần Thúc vội vàng cấu cổ tay mình, hắn ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tiếp, một cỗ tự ti từ đáy lòng dâng lên.
Liễu Thanh Đường không biết nỗi lòng đang giãy dụa của Tần Thúc, phê duyệt nốt tấu chương liền buông bút xoay cổ tay.
"Thái Hậu nương nương, thuốc đã được nấu xong, hiện tại người có muốn dùng luôn hay không?"
Mama ở gian bên ngoài nhân lúc nàng buông bút liền hỏi.
"Mang vào đi"
Nghe đến uống thuốc Liễu Thanh Đường theo bản năng liều cau mày. Nàng từ nhỏ đến lớn ghét nhất là chuyện phải uống thuốc, nhưng có lẽ vì nàng suy nghĩ nhiều, thân thể quả thật có chút không thoải mái, thôi thì thừa lúc bệnh tình còn nhẹ uống chút thuốc cũng tốt. Sống ở trên đời chính là có nhiều việc không thích nhưng vẫn phải làm, nhưng mà còn sống là tốt, nàng không muốn nếm thêm cảm giác chết đi một lần nữa.
Nhắm mắt bưng bát thuốc lên uống, sau đó dùng trà tráng miệng mà vẫn cảm thấy vị đắng ngắt quanh quẩn không đi. Mama kịp thời bưng lên một đĩa mứt quả, Liễu Thanh Đường ngậm một viên mới dãn dãn chân mày.
Nhắc đến uống thuốc lại làm cho Liễu Thanh Đường nhớ tới một sự kiện. Đời trước thân thể của nàng bởi vì làm việc quá độ mà có không ít bệnh xấu, sau này không nhớ rõ là từ lúc nào, thường xuyên được uống nhiều loại thiện mĩ vị nhưng tất cả đều được làm từ thuốc, một thời gian sau thì thân thể được điều dưỡng được tốt, bệnh cũng ngày một ít đi.
Có một ngày tò mò hỏi phía dưới mới biết thuốc là do đại tổng quản Tần Thúc tìm kiếm ở dân gian. Lúc đó nàng cảm thấy Tần Thúc là người tâm cơ ổn trọng, biết nàng không thích uống thuốc liền đi tìm cách pha chế dược thiện để lấy lòng nàng, nịnh nọt như thế chắc chắn là có ý đồ. Hiện tại nghĩ lại nàng đối với hắn có quá nhiều thành kiến.
Đại khái ai cũng như vậy, không thích một người thì thấy bất kể hắn làm việc gì đều vì mục đích và có ý đồ. Hiện tại nghĩ lại, nàng thấy thật nực cười. Bây giờ thì nàng đã biết tất cả những chuyện hắn làm đều vì nàng mà suy nghĩ.
Mama lại lui ra ngoài, Liễu Thanh Đường vốn định tiếp tục phê duyệt, bỗng nhiên lại nghĩ đến Tần Thúc đứng phía sau mình.
"Tần Thúc ngươi tiến lên đây"
Vừa nghe Thái Hậu nói như vậy, Tần Thúc chỉ sợ nàng lại làm ra hành động gì khiến hắn vừa mong chờ vừa sợ hãi. Nàng thân cận vừa làm cho hắn thấy vui mừng cũng vừa thấy thống khổ dày vò.
"Mứt hoa quả này cũng ngon lắm, ngươi nếm thử đi."
"Nô tài thân phận đê tiện, không dám…"
Tần Thúc theo bản năng đáp lại.
"Được rồi, ai gia biết ngươi luôn tuân theo quy củ, nhưng đây là ý chỉ, ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Căn bản là không cho Tần Thúc có cơ hội cự tuyệt. Liễu Thanh Đường hứng trí bừng bừng cầm lên mứt quả rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
Tần Thúc là người thức thời, thấy thế cũng không nói gì cẩn thận cúi người xuống, liền nhìn thấy ánh mắt có ý xem kịch vui của Thái Hậu nương nương.
Liễu Thanh Đường nhìn hắn thoải mái tiến lên, không nói những lời dư thừa liền cảm thấy vừa lòng, chẳng qua nhìn mứt quả trong tay nàng, hắn vẫn có chút chần chừ.
"Nhanh lên một chút, ai gia giơ tay rất mỏi "
Tần Thúc bình tĩnh nhẹ nhàng mở miệng, nhìn ngón tay ngọc cầm mứt quả tới gần, hắn cắn nhẹ một miếng rồi lui xuống một bước. Hương vị ngọt ngào ở trong miêng chợt nổ tung, đến khi chính hắn cắn phải lưỡi mới khôi phục tri giác.
Liễu Thanh Đường ngồi một bên nhìn hắn chăm chú, Tần Thúc tận lực ăn xong mới cung kính thi lễ:
"Tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng "
"Ai gia cảm thấy ngươi rất tốt, muốn đề bạt ngươi, sau này ngươi đi theo ai gia thì không cần xa lạ như vậy nữa"
Liễu Thanh đường vừa chậm rãi nói, vừa không chút để ý nhìn khắp người Tần Thúc, cuối cùng dừng lại ở trên mặt hắn.
Tần Thúc diện mạo không coi là tuấn tú, nhưng là loại càng nhìn kĩ càng cảm thấy thư thái, ít nhất Liễu Thanh Đường cảm thấy hắn rất thuận mắt, cho dù khuôn mặt kia không có nhiều cảm xúc lắm. Vẫn là khuôn mặt âm u đó nhưng mà tâm tình nàng thay đổi, tự nhiên cái nhìn cũng thay đổi.
Khuôn mặt hắn vẫn không có nhiều sắc thái, nghe nói môi mỏng thì thường bạc tình, xem ra cũng không hẳn là đúng, Tần Thúc là ngoại lệ chấp nhất thâm tình, Liễu Thanh Đường đã lĩnh hội qua.
"Tần Thúc, ngươi có nguyện ở bên cạnh ai gia, hầu hạ ta không?"
Bị Thái Hậu nương nương nhìn cả người Tần Thúc vốn không được tự nhiên, bỗng nhiên nghe thấy được hỏi, lập tức không cần nghĩ ngợi vội đáp:
"Nô tài nguyện ý, có thể ở bên cạnh hầu hạ Thái Hậu nương nương là phúc của nô tài kiếp trước"
Còn muốn nói môt chút gì đó để biểu đạt thành ý chân thành của mình, nhưng trong đầu giống như trống rỗng, những lời hay ý đẹp đều bay đi đâu mất. Tần Thúc khẽ cười khổ, đối mặt với người khác hắn đều có thể đối đãi chu toàn, nhưng chỉ khi ở bên Thái Hậu nương nương, hắn liền không thể thốt được một lời. Rõ ràng lúc này nên biểu hiện một chút thành ý, vậy mà lại không tìm được câu chữ nào để nói.
"Kiếp trước tu luyện, có phúc sao? "
Liễu Thanh Đường bị những lời này làm cho xúc động, thì thào lập lại một lần rồi khẽ cười.
"Vậy kiếp trước ngươi nhất định chịu rất nhiều khổ sở"
"Trước kia ai gia cũng không tin tưởng nhân quả, nhưng hôm nay đã thật sự tin"
Liễu Thanh Đường dựa vào ghế, đem ngón tay mới vừa rồi cầm mứt quả chìa ra trước mặt Tần Thúc.
Tần Thúc chợt sửng sốt rồi tiến nhẹ lên một bước, cầm lấy khăn cẩn thận nâng lên bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vì nàng lau từng chút đường dính trên tay.
Liễu Thanh Đường nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tần Thúc thấy, biểu tình của hắn như đang làm một chuyện rất trọng yếu, chợt phát hiện tai hắn có chút phiếm hồng, không khỏi chớp mắt kinh ngạc. Tần Thúc hắn đây là đang... thẹn thùng??? Nàng còn tưởng rằng Tần Thúc đại tổng quản chưa bao giờ biết đỏ mặt không nghĩ tới da mặt hắn cũng có chút mỏng.
Nhất thời nghĩ đến lúc trước hắn cũng bởi vì nàng lơ đãng làm chút chuyện mà ngượng ngùng, nhưng nàng không phát hiện ra, Liễu Thanh Đường cảm thấy như mình đang chịu thiệt thòi.
Bởi vì cảm thấy thú vị, Liễu Thanh Đường lại dùng tay phải cầm một viên mứt quả bỏ vào trong miệng, sau đó lại cũng đem tay phải dính chút đường chìa đến trước mặt Tần Thúc
"Bên này cũng bị bẩn "
Tần Thúc cúi đầu đáp "Dạ" rồi buông bàn tay trái đã sạch sẽ xuống, cầm tay phải lên nhẹ nhàng lau. Động tác của hắn không thuần thục lắm, ít nhất so với các cung nữ được huấn luyện để hầu hạ có vẻ khác thường hơn nhiều. Nhưng lại cho Liễu Thanh Đường cảm thấy thoải mái hưởng thụ, nếu cùng người này ở cùng một chỗ thật ra thấy thư thái hơn nhiều, có lẽ sau này nàng nên để hắn hầu hạ nhiều hơn.
Khi mở mắt lại nhìn đến khung cảnh quen thuộc, nàng đã quyết định sẽ đối tốt với Tần Thúc hơn trước, để hồi báo lại tình cảm của hắn kiếp trước. Nhưng mà nàng còn chưa biết nên hồi báo hắn bằng phương thức nào, nên cứ để hắn ở bên người, chậm rãi quan sát xem hắn muốn cái gì. Nàng là Thái Hậu tôn quý, mặc kệ là danh hay lợi nàng, đều có thể cho hắn.
Mà lúc này Tần Thúc chỉ cảm thấy mình đang ở trong địa ngục nhất thời lại đang ở trên thiên đường. Trong lòng có ngàn vạn tư vị nhất tề dâng tràn, không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung. Hắn đang nâng niu bàn tay mà trong lòng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, muốn liều lĩnh dùng sức cầm chặt lấy nhưng lại bị lý trí hung hăn áp chế. Hắn cảm thấy mình đang dùng hết khí lực để cầm nhưng thực tế hắn chính là nhẹ nhàng nâng bàn tay kia, giống như nâng bảo vật tôn quý nhất trên đời.
Trong khoảng thời gian ngắn này Tần Thúc cảm thấy như trăm ngàn năm đã trôi qua. Đợi tới khi nàng nhẹ nhàng bâng quơ thu hồi tay lại, Tần Thúc cảm thấy khí lực của mình cũng bị rút cạn rồi, dưới chân mềm nhũn giống như đi trên bông. Nuốt một ngụm nước miếng lại thấy lại một chút ngọt, nghĩ tới vừa rồi nàng tự tay đút mứt quả, lòng nhanh chóng hóa thành vũng nước ngọt.
Có lẽ Thái Hậu nương nương nhất thời cảm thấy hắn thú vị, đem hắn làm thành sủng vật, giống chó vẫy đuôi mừng chủ tử. Hắn tự nói ở đáy lòng mình như vậy, nhưng cho dù như thế thì sao, Tần Thúc hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Hắn nên làm như thế nào… để có thể cứ như vậy yêu thương Thái Hậu nương nương say đắm đây?