• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Thanh Đường vốn định đem Nhiên Hương xử trí, nhưng là nàng lại có một ý nghĩ khác nảy sinh trong đầu.

Vì thế ngày hôm sau trong cung người người đều phát hiện Từ An Cung vốn đề phòng nghiêm cẩn lại càng thêm chặt chẽ không cho ai đi vào, hơn nữa đại cung nữ Đào Hiệp còn vẻ mặt vô cùng lo lắng đi thái y viện gọi người đến.

Cung nhân đều đoán chắc Từ An Cung xảy ra chuyện gì, Thái Hậu nương nương cũng mắc phải dịch bệnh, lời đồn đại già trẻ lớn bé đều biết, Liễu Thanh Đường lại vững vàng tọa trấn ở Từ An Cung, chờ tin tức mà chính mình phỏng đoán truyền đến. Kiếp trước nàng bị chẩn đoán là ôn dịch, Hoàng đế cũng bị ôn dịch, nàng vẫn không suy nghĩ nhiều. Nhưng nay nghĩ lại kiếp trước nàng đối với cháu ngoại trai bảo vệ còn trọng yếu hơn so với chính mình, bảo hộ xung quanh hắn thật tốt, hắn làm sao lại vô duyên vô cớ bị ôn dịch.

Chỉ có một khả năng, vì tránh cho người khác hoài nghi, hoặc là nói vì không muốn thừa nhận chuyện “Thái Hậu mắc dịch bệnh qua đời” dính dáng đến mình mà cố ý truyền ra tin tức. Nếu nàng đoán không sai nếu kiếp này nàng không bị dịch bệnh, Hoàng đế ở cung Trường An cũng sẽ hoàn hảo, nếu nàng bị dịch bệnh chỉ sợ không đến hai ngày Hoàng đế bên kia cũng sẽ truyền đến tin tức hắn bị nhiễm dịch bệnh.

Lẳng lặng đợi hai ngày quả nhiên có tiểu thái giám kinh hoàng thất thố chạy đến Từ An Cung nói Hoàng thượng nhiễm dịch bệnh. Thời điểm ma ma báo lại tin tức này Liễu Thanh Đường vẫn không nhịn được đau lòng một trận. Cho dù nàng đã sớm nhận biết rõ bộ mặt thật của Tiêu Hoài Húc, nhưng sự thật lại chứng minh trước năm Hoàng đế mười lăm tuổi đã trăm phương nghìn kế tìm cách giết chết nàng, vẫn nhịn không được cảm thấy bi thương trong lòng.

Thời điểm nàng mới trọng sinh vẫn còn suy nghĩ, sai lầm đều do hai vị Thủ phụ, Hoàng đế sở dĩ cùng nàng cách xa là do một năm ôn dịch qua đi, bị người bên cạnh xui khiến mới dần dần bắt đầu.

Ai biết, lừa mình dối người khi chân tướng sự việc một lần lại một lần bày ra trước mặt nói cho nàng biết. Kiếp trước mười mấy năm liền lãng phí công sức trên người một tên súc sinh, mười mấy năm dốc hết tâm huyết, mười mấy năm quan tâm trân trọng, liền đổi lại là cái kết quả này đây.

Liễu Thanh Đường ngồi ở trong căn phòng trống rỗng, đột nhiên thấy nhớ Tần Thúc, nếu là trước kia cho dù khổ sở nàng cũng sẽ chôn chặt trong lòng, sau đó lại cao ngạo ngẩng cao đầu bước tiếp, tính cách đó quả thật là không tốt lắm. Nhưng hiện tại, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là tìm Tần Thúc, dựa vào người hắn nói một chút chuyện trong lòng.

“Ma ma, liên lạc với người lúc trước cài vào cung Trường An, ta muốn biết Hoàng đế bị dịch bệnh thật hay giả.”

Liễu Thanh Đường đứng lên, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi, Tần Thúc không ở đây nàng liền quay về như trước kia, nữ nhân nắm trong tay quyền triều chính nhiều năm không biết ủy mị.

“Nói cho ca ca, nữ nhân nuôi dưỡng ở thôn trang kia đã đến lúc dùng đến, còn có Phùng Nguyên Ngọc bên kia, bảo hắn xử lý phía phụ thân hắn Phùng thủ phụ, đem nữ tử kia tiến cung.”

“Đào Hiệp, ngươi tự mình dẫn người đến cung Trường An, đem cái nữ tử họ Vương tên Việt Tương bắt lại, cùng với Nhiên Hương nhốt vào trong ngục, chờ Tần Thúc trở về xử lý. Nếu quản sự cung Trường An ngăn cản không cần nhiều lời, trực tiếp dùng lý do Vương Việt Tương có triệu chứng mắc dịch bệnh cần cách ly nàng. Hoàng đế lúc này nhiễm “dịch bệnh” ta muốn xem xem hắn có thể đứng dậy bảo hộ vị cháu gái của Vương thủ phụ.”

Vương Việt Tương là cháu gái được Vương thủ phụ đưa vào trong cung, kiếp trước chính là quý phi của Hoàng đế. Nàng lúc trước vẫn nghĩ Hoàng đế sủng ái vị Vương quý phi này, nhưng hiện tại đã biết rõ đây chỉ là cái bia ngắm, thậm chí toàn bộ hậu cung hắn cũng không để ý đến ai. Đời trước những nữ tử trong hậu cung tranh đấu đều do hắn thuận tay dựng lên một tấm bia ngắm. Một khi đã như vậy nhân vật nhỏ này sẽ không đáng giá để nàng lợi dụng, đem Vương Việt Tương thuận tiện xử lý, cũng là cho nữ tử kia một con đường sống.

Còn về phần nữ tử nàng tốn tâm tư bồi dưỡng kia phải ở bên người Hoàng đế thật tốt, Hoàng đế bây giờ còn chưa thể chết được, cái chết của hắn phải là lúc nàng cảm thấy thích hợp.

“Còn có, ta muốn ra ngoài cung một chuyến đi Dương phủ.”

Liễu Thanh Đường đã quyết định ai cũng không thể sửa đổi, cho dù Đào Hiệp cùng ma ma hai người vô cùng lo lắng, nhưng vẫn theo lời nàng nói phân chia công việc.

Dương Tố Thư lúc này đã vào tháng thứ bảy của thai kỳ, bộ dáng cồng kềnh làm cho Liễu Thanh Đường nhìn liền hết hồn. Hơn nữa sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trên bàn lộn xộn một đống sách y thuật cùng dược liệu, có lẽ nàng đã lâu không nghỉ ngơi, Tiêu Hoài Dư đứng bên cạnh nàng, trên tay cầm một chén canh gà.

“Tố Thư, phương thuốc thế nào rồi?”

Nếu có thể Liễu Thanh Đường thật không muốn dưới tình huống này thúc giục bạn tốt, nhưng nếu không mau chút, người chết càng nhiều, cho dù nàng phát động quân đội cũng không thể kiềm chế được bao lâu, hơn nữa Vũ Kinh không thể cứ luôn luôn đóng cửa thành, nếu lâu hơn một chút bên ngoài sẽ có lời đồn đãi, vạn nhất rơi vào tai quốc gia khác nói không chừng sẽ nổi lên một trận chiến tranh.

Dương Tố Thư tạm dừng việc trên tay, quay qua Tiêu Hoài Dư uống một ngụm canh gà trên tay hắn, lúc này mới nói.

“Không sai biệt lắm đã có chút khí sắc, tiếp qua vài ngày ta sẽ cho người một phương thuốc mới, ngươi đưa cho những người trong thái y viện xem thử xem.”

Lúc nàng nói những lời này Tiêu Hoài Dư đứng ở sau lưng nàng bóp bóp vai cho nàng một chút, mấy ngày nay không chỉ trong cung lộn xộn, trong phủ Dương Tố Thư cũng rối loạn một trận, sau một tháng không gặp Liễu Thanh Đường cảm thấy Tiêu Hoài Dư tựa hồ so với trước kia bớt ngốc đi một chút, tuy rằng cũng chỉ là một chút thôi.

“Thanh Đường ta cảm thấy ngươi dường như biết trước rất nhiều sự việc, ngươi nói cho những người trong thái y viện sở dĩ ban đầu biết được đó là ôn dịch, là ta nói cho ngươi. Ta nhớ rõ chính mình chưa bao giờ nói qua những loại chuyện này, hơn nữa ngươi vì cái gì biết chắc chắn ta có thể nghiên cứu ra được phương thuốc chữa được dịch bệnh?”

Dương Tố Thư vô cùng nghiêm túc nhìn Liễu Thanh Đường, trong mắt rõ ràng viết không thể không biết rõ ràng mà bỏ qua được, cố chấp của nàng đều giấu dưới khuôn mặt ôn hòa xa cách, nhưng một chút cũng không kém hơn so với Liễu Thanh Đường.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là biết, ta đem ngươi thành bạn tri kỷ tốt nhất.”

Liễu Thanh Đường cười khổ một chút, cuối cùng chỉ nói:

“Tình huống ngươi hiện tại vốn đã mệt mỏi, chịu không nổi kích thích, chờ ôn dịch đi qua, ngươi sinh hạ đứa nhỏ, ta sẽ nói cho ngươi.”

Dương Tố Thư lắc đầu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói

“Được, ta chờ.”

“Tố Thư ngươi cũng đừng liều mạng quá, để ý thân thể chính mình, vạn nhất về sau con nuôi lại trách ta thì làm sao bây giờ.”

“Ngươi nếu không để ta ngồi đoán mò lung tung thì ta sẽ tốt lên nhiều ngay lập tức.”

Dương Tố Thư nói xong, thì cũng uống nốt bát canh. Liễu Thanh Đường cùng nàng hàn huyên vài câu, thấy nàng lại cắm đầu vào trong trang sách chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu đứng lên.

“Ta trở về đây.”

Nhưng nàng vừa mới đi tới cửa, chỉ thấy Tần Thúc vốn đang phải ở Lăng quận lại xuất hiện ngoài cửa, hắn lúc này một thân bụi đất, áo choàng tím đã không nhìn rõ nguyên dạng, trên tay còn đang cầm roi ngựa, nhìn thấy thân ảnh nàng liền ném roi ngựa trên tay đi bước nhanh lại ôm lấy nàng.

“Ngươi không có việc gì.”

Ngữ khí hắn có chút sợ hãi, hoặc là nên nói giống như là cuối cùng hắn cũng nắm giữ được bảo bối, lúc này dù có chuyện gì cũng không nguyện ý buông tay.

Liễu Thanh Đường cảm giác người hắn lại càng gầy đi thêm một chút, đau lòng không biết nên nói như nào mới tốt. Tưởng niệm, lo lắng, cao hứng, cảm xúc phức tạp trong lòng cuối cùng chỉ ôm hắn nói một câu

“Sao đã trở lại rồi?”

“Nghe nói Vũ Kinh bị quan binh vây quanh, bên trong lại có tin tức ôn dịch truyền ra, ta sợ ngươi gặp chuyện không may nên trở lại.”

Tần Thúc thì thào nói, còn có chút không thể tin được, người mình thương nhớ lâu như vậy đang ở trong lòng mình. Ngày đó hắn lo lắng muốn điên luôn rồi, ngắn ngủi vài ngày thôi mà giống như đã trôi qua vài năm.

Đoàn người bọn họ vừa đi đến Lăng quận, hắn liền mang theo họa sĩ đi đến một tòa trúc viện có cảnh sắc rất tốt, ai đến đây cũng muốn đến du ngoạn một lần, trong lúc đó chợt nghe được tin tức ở Vũ Kinh, trong đó có thương nhân ở Vũ Kinh đến nói là Vũ Kinh đang bị quan quân vây quanh không được ra vào. Tần Thúc nghe thấy thế liền kinh sợ, liền phái người đi tìm hiểu tin tức, về những chuyện khác liền sửa đổi lại kế hoạch, trực tiếp cho người đến bắt quận chủ Lăng quận giam giữ, về phần danh sách, Tần Thúc không nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ người khác can ngăn, hắn khi đó căn bản không có tâm tư ở lại Lăng quận để tra xét quận chủ Lăng quận chu toàn.

Đi được nửa đường có người hồi báo Vũ Kinh có tin tức giống như bùng phát ôn dịch, Tần Thúc cơ hồ muốn điên thật rồi, chuyện Lăng quận đều giao cho quan viên phía sau, chính mình chỉ mang theo vài tên hộ vệ Liễu gia, một đường vó ngựa chạy ra khỏi Lăng quận trở về. Hắn vốn không biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ có cưỡi ngựa mới có thể trở về nhanh nhất cho nên hắn chỉ học nửa ngày liền khẩn cấp lên ngựa chạy trở về.

Dọc đường đi bởi vì động tác chưa thuần thục chỉ kém chút lập tức ngã xuống dưới, trên đường xóc nảy, hắn lại giục ngựa hai bên sườn đùi bị ma sát máu chảy đầm đìa, nếu không phải sợ ngất xỉu, hắn cơ hồ ngày đêm không ngừng nghỉ phóng ngựa cho nhanh, cho dù có dừng lại nghỉ ngơi hắn cũng bởi vì trong lòng lo lắng mà chỉ chợp mắt trong chốc lát.

Vài người hộ vệ Liễu gia mặc dù đã trải qua sự tôi luyện trên chiến trường mà cũng có chút không kiên trì được, vậy mà Tần Thúc một câu cũng chưa từng nói qua, giống như là không muốn sống, sợ chính mình chậm một khắc sẽ không thấy được Thái Hậu nương nương. Ngồi xe ngựa mất một tháng, cưỡi ngựa giống như không muốn sống, ngắn ngủi vài ngày đã chạy về Vũ Kinh.

Tần Thúc vốn định trực tiếp hồi cung, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền quay đầu ngựa đi tới Liễu phủ cùng Dương phủ nhìn qua, quả nhiên phát hiện một lượng xe ngựa đáng chú ý đứng ở cửa sau Dương phủ.

Lúc còn tại Lăng quận biết được tin tức Vũ Kinh, Tần Thúc mỗi ngày đều nghĩ đến Thanh Đường thật sự xảy ra chuyện hắn nên làm cái gì bây giờ, hắn thực sự tình nguyện chính mình chết cũng không muốn thấy nàng gặp chuyện không may. Vô số lần hắn đều hối hận vì cái gì thời điểm này lại cố tình ly khai khỏi người nàng, nếu hắn ở bên cạnh nàng ít nhất có cái gì nguy hiểm hắn cũng có thể nhận thay nàng.

Cho dù nàng an toàn, Tần Thúc cũng lo lắng nàng sẽ sợ hãi. Ở trong lòng hắn, Liễu Thanh Đường không phải là Thái Hậu nương nương không việc gì không thể làm trong mắt người khác, cũng không phải là Thái Hậu nương nương trong cảm nhận ban đầu của hắn. Nàng cũng sẽ khổ sở, sợ hãi cho nên hắn phải ở bên người nàng mới được.

Loại lo lắng tâm thần bất an này phải tận khi nhìn thấy nàng êm đẹp đứng ở chỗ này mới hoàn toàn tan biến. Trong nháy mắt tiến lên ôm nàng vào lòng, hắn cơ hồ đã dùng hết sức lực, không còn khí lực chống đỡ chính mình.

“Ta không nên ở thời điểm này rời khỏi Vũ Kinh, ta nên ở bên cạnh ngươi, thật xin lỗi Thanh Đường.”

Tần Thúc không biết đây là Liễu Thanh Đường cố ý an bài, vốn vì muốn tốt cho hắn nhưng nhìn bộ dáng hắn tiều tụy như vậy, nói không chừng đem chính bản thân mình tra tấn bao lâu Liễu Thanh Đường cảm thấy trong lòng ngập tràn hối hận. Phụ thân cùng Tố Thư đều từng nói qua, nàng cái gì cũng tốt chỉ là có nhiều khi tự cho là mình đúng, nàng vẫn không cho là họ nói đúng, nhưng lúc này nàng mới cảm thấy có lẽ bọn họ đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK