Các vị tổ tiên quả nhiên sống thật không đơn giản.
Ta thấy trên bàn đặt một, không khỏi tán thưởng phong cách phục vụ ở đây thật tốt. Ăn được nửa bát ta buông muỗng xuống bình luận một câu: “Món này ngon hơn món ngươi làm hôm qua.” (ai quên thì chính là con gà rừng em công nướng hôm qua đó:V)
Ảnh vệ im lặng nhìn ta.
“Thuộc hạ hầu hạ chủ nhân rửa mặt chải đầu.” Ảnh vệ bưng chậu nước tới, tay vắt khăn lông.
Ta hết sức phối hợp thả mái tóc rối tung ra, một dòng nước ấm áp lau qua trên mặt ta rất dễ chịu. Dầu mỡ dính trên khóe miệng đều được lau đi khiến ta rất thoải mái. Hóa ra nhục thể cần làm vệ sinh cá nhân hằng ngày như vậy, ta âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Ta cúi đầu xuống nhìn thấy cổ tay ảnh vệ nhiều vết đen, từng vệt loang lổ đầy hai tay, những chỗ này chạm vào nước đều được hòa tan hết hóa thành màu đỏ nhạt biến mất trong nước.
Ta tò mò chạm vào tay hắn, ảnh vệ hết sức phối hợp không nhúc nhích. Vệt màu đỏ dính nước ta lau đi, làn da sáng bóng hơi tái dần lộ ra, ngón tay thon dài.
“Như thế này chẳng phải đẹp hơn sao?” Trong lòng ta khó hiểu.
Ảnh vệ không trả lời.
Chờ ta thả tay ra, ảnh vệ thu lại khăn mặt, ta đoán hắn rửa mặt chải đầu cho ta xong rồi liền thành thục hỏi: “Vậy người bình thường lúc này làm gì?”
“Ra chợ mua bán hoặc xuống đồng.”
Ah hợp lý, nghe thú vị đấy. Ta đứng lên hớn hở nói: “Vậy đi thôi!”
“Cứ, cứ thế mà đi ra ngoài?” Ảnh vệ lưỡng lự hỏi.
“Không được à?” Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
Ảnh vệ kiên đinh lắc đầu: “Chủ nhân đương nhiên..là được.”
Ta hài lòng cười. Mang cái đầu ổ gà đi ra ngoài.
Bước ra chợ người trên đường đông đúc nhón nháo, ngựa xe chạy qua như nước. Lừa mã lạc đà cũng chen nhau trên đường. Cảm giác hơi không cẩn thận một chút bước nhầm mặt sẽ bị giẫm bẹp.
Ta hơi hoảng hốt.
Từ giữa đường con ngựa lao tới đây, hình như nó bị dọa mà nhảy chồm lên. Hai cô gái đứng ở bên cạnh sạp bán hóa bị xô ngã lăn ra, dẫm vào hàng thịt bên cạnh, thoáng chốc tiếng mắng chửi xuất hiện kích động một đám quần chúng.
Ảnh vệ kéo ta lại hai bước mới không bị ảnh hưởng.
“Suýt nữa thì đụng vào..Chỗ này nhiều người quá.”
“Có thuộc hạ ở đây xin chủ nhân yên tâm.” Ảnh vệ vững vàng đáp.
Ảnh vệ thật là tốt.
Hắn cẩn thận bảo hộ ta từng chút một, đến mức người xung quanh chen lấn nhưng ta vẫn an toàn đến một góc áo chừa bị đụng, lòng ta dịu xuống rất nhiều, lá gan cũng to ra nhớ đông ngó tây nhìn ngang dọc.
Hoảng hốt qua đi, ta nhìn thấy một lò rèn, bên trong phát ra tiếng gõ kim loại cùng hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Ta phấn khích. Có lần ta xem trong thoại bản cổ đại, đại hiệp bước chân vào giang hồ đều có thần binh kiếm khí lợi hại, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, binh khí có tên riêng vừa đọc đến tên đã khiến kẻ địch kinh hãi. Mà lúc này ta tay không tấc sắt bộ dạng chẳng ra dáng Thần Sáng Chế chút nào.
Ta mang theo tâm tình vui sướng đẩy cửa vào, trước mặt bày ra rất nhiều đồ sắt. Chỉ có mấy bả đao ngắn không thấy bày binh khí hung dữ gì.
Ta đứng trước bàn quan sat vài lần, nóng lòng muốn thử, cầm một cái lên. Quay đầu dò phản ứng của ảnh vệ đảm bảo không có nguy hiểm gì.
Ngón tay ta lướt qua lưỡi kim loại, thân dao lành lạnh, rất có cảm giác. Lưỡi dao có chỗ được mài sáng lên như gương, lúc ta vuốt qua mặt, đầu ngón tay giần giật.
Tiện tay ta sờ lên lần nữa rồi lại rụt tay về.
Phụt.
“Aaaaa cứu cứu với đau đau đau đau đau đau đau quá..”
Đau nhức giần giật khiến mắt ta tối sầm lại, ngón tay xuất hiện một vết thương, dịch thể đỏ tươi đang phun ra ngoài, đến lúc ta gào ầm lên khiến tiểu nhị đang rèn sắt sợ hãi ảnh vệ mới phản ứng đến gần nắm tay ta. Ta đau nhức chửi ầm lên, vành mắt đỏ ửng nhìn hắn.
Ảnh vệ đè lại cổ tay ta ngăn huyết dịch tiếp tục chảy, hắn nhanh nhẹn xé một mảnh vải trên người mình lại chần chừ ném xuống, rồi lại xé một mảnh vải trên người ta, sau đó băng lên chỗ ngón tay ta.
Nhục thể này sao lại chán thế chứ huhuhuhu đau quá đau quá.
Hắn băng cho ta xong ta vẫn đơ ra, nửa ngày mới hít mũi chất vấn: “Chẳng phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao??”
Ảnh vệ nhìn ta một lát mới đứt quãng nói: “Đây là tự ngài..thuộc hạ cũng..” hắn dùng lại, thở dài nói, “Thuộc hạ vô dụng xin chủ nhân trách phạt.”
“Đau quá đau quá huhuhuhu.”
“Không đau không khóc nữa được không?” Ảnh vệ bất đắc dĩ lên tiếng.
Xung quanh mọi người đang tụ lại ánh mắt nhìn chúng ta, ảnh vệ thấy thế vừa lừa vừa dụ ta đi ra ngồi bên mép đường ta vẫn sụt sùi.
Nức nở một lát thấy không đau nữa ta nhìn xuống băng bó trên tay.
Ngón tay được băng bó vẫn thấm một ít dịch thể đỏ tươi xong biến thành màu đen.
Ta nhìn cánh tay ảnh vệ, lại nhìn ngón tay mình so sánh. Hình như hai cái này giống nhau.
Ta thất kinh: “Trên người ngươi đây là vết máu sao?”
“..”
Ảnh vệ khó tả nhìn ta.
“Có đúng không hả?! Những vết đen đen bẩn bẩn này trên người ngươi tất cả đều là máu của ngươi phải không?!”
“Phải.” hắn thấp giọng đáp.
Chẳng trách lão bản kia vừa nhìn đã nhận ra hắn bị trọng thương. Nhớ lại trên người hắn mang nhiều vết thương lớn nhỏ còn hầu hạ ta mấy ngày nay ăn uống rửa mặt chải đầu, không khỏi khiến ta thật đau.
Ta nhất thời giận tím mặt: “Ngươi còn nói là không đau?! Ngươi cho là ta bị ngu chắc?!”
“Qủa thực hiện tại ta cũng bắt đầu nghi ngờ khả năng đó.” Ảnh vệ nhíu mày nói.
Tên này, còn không thèm dùng kính ngữ luôn, đồ khinh người xấu xa.
Ê này, ta chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, thiếu chút xíu thôi, ta không có ngu đâu..mới tiếp xúc với nhục thể hai ngày ngươi tưởng ta vui lắm sau. Cái đồ xấu xa đáng ghét.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi có thể đi được nữa không? Có đau không?…Phi, nhất định là rất đau. Làm sao bây giờ đây?” Ta nhất thời nôn nóng đi đi lại lại.
Ảnh vệ lành lạnh nhìn ta không lên tiếng.
Thời đại của chúng ta, cơ thể bị bệnh có thể tìm đến hiệu thuốc liên hệ nhân viên chăm sóc, nếu thời đại này cũng tương tự vậy nếu không nhầm thì gọi là đại phu. Ta bình tĩnh nói với hắn. “Ta đi tìm đại phu.”
Ảnh vệ chỉ híp mắt một cái.
“Có phải ngươi đau đến mức không nhúc nhích được không?! Ngươi ở lại đây chờ. Ta đi tìm đại phu tới.” ta xoa đầu hắn xoay người đi hai nước, hắn lại lung lay sắp đổ định đi theo ta chặn lại nói: “Nghe lời.”
Ảnh vệ liền dùng lại.