Cả đời này của ta, là để tận lực đưa hắn lên một con đường hoàn toàn tương phản với ta.
Nói gì tới hối hận.
[01]
Hai mươi năm trước, thế gian không Tung không Hoành, cũng không có Chung Ly uyển.
Ngũ hồ tứ hải thất tông thập nhị phái, tất cả đều phải nghe lệnh điện Uổng Sinh bên bờ sông Vu Thủy.
Dưới trướng điện Uổng Sinh là Thập điện Diêm La, ai cũng có sở trường riêng, tinh kỳ môn độn giáp, thiện vu độc quỷ thuật, đánh đâu thắng đó. Chủ tọa điện Uổng Sinh đi đâu cũng có sáu bảo tiêu – sáu Huyền Giáp thiết kỵ, bất chấp vương pháp, không gì không làm.
Điện Uổng Sinh tàn nhẫn cực đoan, người người phẫn nộ đã lâu, nhằm củng cố căn cơ, yêu cầu chưởng môn mỗi phái phải đưa một người quan trọng đến điện Uổng Sinh làm con tin.
Chung Ly uyển mặc dù nằm ở Trung Nguyên trọng yếu nhưng cũng chỉ là một tiểu môn hộ, trốn được kha khá năm. Ngày yêu cầu con tin rơi xuống đầu chủ nhân đương nhiệm của Chung Ly uyển - Chung Ly Khiêm, thứ tử Chung Ly Tử Tức đang ngồm xổm bên bờ sông nhìn ca ca dạy cách bắt cá. Lúc ấy, trưởng tử Tử Hư chín tuổi, thứ tử Tử Tức bảy tuổi.
Ca ca Tử Hư chưa mò được cá, mới bắt được một con tôm thì bị thị vệ ôm lên bờ, xô xô kéo kéo lôi đến trước mặt chủ nhân. Tử Tức chạy chậm theo sau hắn, lúc y tới cổng thì nghe thấy phụ thân nói với ca ca: "Con mau dọn đồ đi, ngày mai phải xa nhà rồi."
Tử Tức ngó đầu vào xem, thấy mẫu thân ngồi ở góc khuất vụng trộm lau nước mắt.
Tử Hư bước ra khỏi thính đường, nhét tôm vào tay đệ đệ, dặn dò: "Tiểu Tức, nuôi giúp ta, ngày ta trở về hẳn nó đã lớn rồi, tới lúc đó cùng nhau nướng ăn nha."
Tử Tức ôm tôm chạy tới trước mặt phụ thân, dò hỏi: "Ca ca muốn đi đâu?"
Phụ thân lắc đầu: "Tới nơi hắn nên đi, đây là trách nhiệm của hắn."
Tử Tức lập tức hỏi: "Con đi cùng được không?"
Mẫu thân rưng rưng nước mắt: "Đừng nói linh tinh! Các con đi hết hỏi nương phải sống thế nào đây?"
Mẫu thân là một nữ nhân kỳ diệu, vừa ôn nhu vừa cứng cỏi, dù có thất thố thế nào cũng không ở trước mặt người ngoài mà rơi một giọt nước mắt. Tử Tức thấy mẫu thân mình cứ thút thít không ngừng đã biết trong nhà có chuyện lớn, gặng hỏi mãi mà không có kết quả, y đành hậm hực quay về.
Nửa đêm Tử Tức cứ vật vã không ngủ nổi, quyết định rón rén trèo qua người ca ca dnag ngủ say như chết, chạy chân trần đến trước cửa phòng cha mẹ, trong phòng có tiếng cãi cọ không dứt.
"Hư Nhi là trưởng tử, là gia chủ đời tiếp theo của Chung Ly uyển, hắn không đi thì ai đi?"
"Thiếp nghe Lục muội muội bên Trường Lạc trai nói điện Uổng Sinh tra tấn con tin đủ kiểu, năm ngoái đưa ba mươi người đến đều bị hành hạ đến chết, có phải thật hay không?"
"Chết hết làm sao được toàn xạo chó, nhưng một nửa số con tin không có tung tích là thật, Quan Tiệp - trưởng tử của Cẩm Quan đình ba năm trước được đưa vào đã như đá chìm biển lớn, người nhà ai đến hỏi cũng mất tăm mất tích... Việc này đã không thể tránh, chỉ có thể để số phận của Hư Nhi định đoạt."
"Thiếp còn nghe nói con tin sẽ bị bắt đi thí nghiệm thuốc, luyện cổ, Hư Nhi mới chín tuổi thôi... sao mà chịu được... Hức..."
"Ta đành lòng sao, nhưng có cách nào đâu. Aiz... Chỉ trách Chung Ly uyển thế đơn lực bạc, bị người khi dễ."
Tử Tức nghe chữ đực chữ cái, nhưng rõ ràng rằng ca ca mình chắc chắn phải đi chịu chết.
Y bịt miệng lảo đảo hoảng loạn chạy về phòng, ca ca vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, y ngồi xổm bên giường nhìn một lúc lâu, nước mắt rơi lã chã. Bảy tuổi, ở cái tuổi ngô nghê ngờ nghệch đấy, con người gặp chuyện gì cũng chỉ có cách khóc.
Tử Hư bị đệ đệ đánh thức, mở mắt ra nhìn thì giật nảy, vội vàng ôm y vào trong chăn an ủi: "Sao mà khóc? Gặp ác mộng à? Chớ sợ chớ sợ, có ca ca ở đây. WOW chân đệ lạnh thế, ủ ủ..." Hắn lơ mơ nói câu được câu không, lại thiếp đi.
Tử Tức khóc xong tỉnh táo hẳn, cật lực lay tỉnh ca ca. Chung Ly Tử Hư chín tuổi không hiểu đầu cua tai nheo gì nữa là nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tử Tức suy nghĩ một phen, đẩy ca ca ngốc vào dưới gầm giường bảo hắn nấp kỹ: "Ngày mai nếu đệ không đến tìm ca thì ai gọi ca cũng không được ra biết chưa."
Tử Hư nghi hoặc: "Hả? Đệ định làm gì?"
Tử Tức liên tục dặn dò: "Ca, không cho biết, nói chung là ca đừng có ra. Đệ sẽ không để ca xảy ra chuyện gì."
Y đi thẳng ra cửa, đến phòng chung của hạ nhân sát vách, chọn lấy một tên sai vặt quen mặt rồi gọi hắn dậy. Tên sai vặt này tuổi tác xêm xêm hai huynh đệ y, thân hình cũng không khác lắm, lấy cho hắn một bộ quần áo của ca ca rồi bảo hắn lên xe ngựa trước giả vờ ngủ, lừa hắn bảo đang chơi trốn tìm, chơi xong sẽ có trọng thưởng.
Tên sai vặt ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta thích chơi với hai vị thiếu gia lắm, không cần ban thưởng đâu."
Tử Tức hổ thẹn trong lòng, nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn ngươi, ta sẽ một mực nhớ kỹ."
Tử Tức ưu sầu lớp lớp trở về phòng, đẩy cửa ra trông thấy ca ca Tử Hư đa bò lên giường ngáy o o, lập tức hoảng sợ muốn chết. Một lần nữa ục ịch đẩy người xuống gầm giường, Tử Hư đã không biết ý lại còn hét lên: "Không không đất lạnh lắm ta muốn lên giường ngủ cơ!"
Tử Tức không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm dây gai trói tên lơ mơ này lại vào khung giường, nhét bông vào mồm hắn.
Chung Ly Tử Tức cả đêm không ngủ, ngồi trên giường cố gắng chống đỡ đến khi trời tờ mờ sáng.
Y đuổi mấy người tiễn đưa ngo ngoe bên cạnh xe ngựa đi, lúc cha mẹ đến xem, y nhanh nhảu nói: "Ca ca nói hắn buồn ngủ, đã lên xe ngựa trước xong ngủ rồi, mọi người đừng quấy rầy hắn."
Mẫu thân vén rèm xe lên nhìn qua, đầy nước mắt gật đầu: "Ngủ ngon ngon, nương không quấy rầy con." Sau đó vì không đành lòng nhìn nhiều đã chạy về hậu viện.
Nhóm người đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa sau đó ai lo chuyện người nấy tản đi.
Tử Tức nơm nớp lo sợ diễn xong vở kịch "ly miêu thế Thái tử" đầu đời, chạy về phòng cởi trói cho ca ca rồi ôm hắn khóc rống lên.
Tử Hư bị trói một đêm thì cáu tiết lắm lắm, nhưng nhìn y khóc thương tâm thì lại mềm lòng.
Tử Tức sụt sùi nói: "Đệ sợ lắm, ca ca, cha mẹ muốn tặng ca đi, chúng ta trốn đi được không?"
Tử Hư vỗ lưng y nhè nhẹ: "Nói linh tinh gì đấy, không sao không sao."
Tử Tức biết hắn không hiểu đầu đuôi ngọn ngành, đành phải tuyệt vọng khẩn cầu: "Đệ sẽ vĩnh viễn không thương tổn ca, ca phải tin tưởng đệ, ca à."
Vết dây thừng trói ở cổ tay và cổ chân Tử Hư nhói từng hồi nhưng hắn vẫn gật đầu nói: "Ừ, ca luôn luôn tin tưởng đệ."
Tử Tức khuyên một ngày, ca ca vẫn không hiểu, đành định thừa dịp ban đêm mà vừa kéo vừa lừa hắn đi. Hoàng hôn buông xuống, Tử Tức dắt tay ca ca định trèo tường ra ngoài, đến trước cổng chính thì nghẹt thở.
Chung Ly uyển có khách đến.
Thập điện bạch cốt, sáu xe thiết kỵ.
Chiến mã đen tuyền bất động đọng trong đêm, mắt mỗi con cứ lóe lên ánh đỏ lòe lòe như loài lang sói. Trên nóc xe có một thanh niên áo đỏ ngồi xếp bằng, bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh. Phụ thân Chung Ly Khiêm cùng đám tùy tùng ai nấy đều run rẩy quỳ đầy đất, giữa thiên địa lặng ngắt như tờ, âm u đầy tử khí, chỉ có tim đập dồn như nổi trống.
"Thâm sơn cùng cốc, thật không dễ tìm. Thế mà lại rất nghịch nha, khiến người kinh hỉ." Huyết y thanh niên cầm một bọc vải đen, ngắm qua ngắm lại ngắm đủ ba trăm sáu mươi độ, thần sắc thanh lãnh, ngôn từ thấm đẫm ý lạnh, "Đây là lễ gặp mặt, nhận lấy đi."
Gã tiện tay ném về hướng Chung Ly Khiêm. Chung Ly Khiêm nào dám tiếp, bọc vải cứ thế lướt qua tai cha, lăn đến cổng chính, cách hai người không xa.
Tử Hư tò mò xoay người nhặt cái bọc lên, rất nhẹ, mềm mềm lại còn rỉ ra thứ sền sệt không biết là gì.
Chung Ly Tử Hư mở bọc ra.
—— bên trong là cái đầu còn ấm của mẫu thân.
Tử Hư hét lên muốt tuột tay, mắt thấy mẫu thân sắp rơi xuống đất, Tử Tức nhanh tay ôm vào lòng, cấp tốc che đi đôi mắt trợn trừng của mẹ y. Y sợ hãi ôm đầu mẹ máu me đầm đìa, sững sờ đứng tại chỗ.
Mọi người quay đầu lại đều hít sâu một hơi khí lạnh, Chung Ly Khiêm muốn nổ đom đóm mắt, tiến lên nắm lấy tay trưởng tử, khó có thể tin được: "Hư Nhi?! Không phải con đã đến điện Uổng Sinh sao, sao còn ở nơi này?!"
Huyết y thanh niên nhìn vào trong mắt, nghe vào trong tai, lên tiếng cười nhạo.
Trưởng tử Tử Hư vì quá đột ngột mà không thốt nên lời, thứ tử Tử Tức vội nói: "Là con đẩy ca ca trốn đi, mặc kệ chuyện đó!"
Chung Ly Khiêm nổi trận lôi đình hung hăng tát vào mặt y: "Súc sinh! Mày hại chết tất cả chúng ta rồi!!"
Tử Hư mờ mịt hỏi: "Mẫu thân chết rồi? Vì sao lại chết? Đệ đệ... rốt cục đệ đã làm gì?"
Tử Tức cuống quít lắc đầu nói: "Không phải đệ! Đệ không cố ý..."
"Còn nói không phải mày! Mày tự cho mày là thông minh à?! Nghiệt chướng!" Chung Ly Khiêm lại tát thêm một cái nữa.
Tử Tức ngã nằm trên đất, nửa ngày mới hỏi: "Là người khác muốn đẩy ca ca vào đường chết, cũng là người khác giết mẫu thân, vì cái gì muốn đổ hết lên đầu con? Là con sai sao? Ca... là đệ sai sao?"
Y chìm vào nghi hoặc giữa đám người không ra người, quỷ không ra quỷ gào khóc van xin, tiếng thì thầm cứ mất hút như vậy, không người giải đáp.
"Chúng ta chắc chắn sẽ dâng trưởng tử cho điện Uổng Sinh, tuyệt không hai lòng, cầu ngài giơ cao đánh khẽ..." Đến câu này, Tử Tức mới tỉnh lại, hét lớn.
"Không muốn! Đừng!" Tử Tức đẩy ca ca ra sau lưng mình, hô, "Để con, để con đi là được!"
Huyết y thanh niên lành lạnh nhìn y, miệng châm chọc: "Điện Uổng Sinh ta một khi đã yêu cầu con tin, thì đều là gia chủ đời tiếp theo, không phải con chó con mèo gì cũng nhận. Mày là cái thá gì?"
Tử Tức nhất thời trầm mặc. Y là thứ tử, theo thông lệ sẽ không bao giờ có tư cách kế thừa gia nghiệp, đó là điều không thể thay đổi.
Y quay đầu nhìn ngây ngẩn huynh trưởng mình, đột nhiên cắn răng đẩy Tử Hư đẩy ngã xuống đất, tay cầm hòn đá sắc nhất y có thể tìm, kiên quyết đập xuống chân ca ca hắn.
Tử Tức ném hòn đá đi giữa tiếng kêu la thảm thiết của hắn, kiên định nói: "Chân hắn đã phế, Chung Ly uyển ta sẽ không để một tên thọt làm gia chủ, chỉ có thể là ta. —— gia chủ tương lai, con tin hôm nay, chỉ có thể là ta."
Huyết y thanh niên vui sướng cười ầm ĩ: "Được, được! Ranh con, tiếc là ngươi đầu thai nhầm cửa rồi, nếu sinh ở điện Uổng Sinh, ta nguyện ý phong ngươi làm một Diêm La mà chơi."
Tử Tức lắc đầu cười khổ: "Đi thôi."
Lòng thầm nói: Nếu ta sinh ở nhà khác, sao có thể gặp được ca ca của ta?
Tử Tức muốn quay đầu cáo biệt huynh trưởng, muốn phụ thân ôm y một cái. Tử Hư thì hoàn toàn không có ý này, sợ hãi kéo cái chân tàn lết về phía sau.
"Đệ sẽ vĩnh viễn không thương tổn ca, ca phải tin tưởng đệ, ca à." Tử Tức đè lại bả vai hắn lôi trở về, thơm lên má hắn, "Ca chờ đệ trở về."
Đáp lại y là im lặng dằng dặc.
Lời má đẻ: Đại thiếu gia bên ngoài trăng hoa mưa gió về nhà lại sợ thành chó, LEW LEW.