Anh có cơ bắp săn chắc của một người do lao động mà có, và không khó để tưởng tượng ra anh trong hình ảnh một người đàn ông với ngực trần dưới ánh mặt trời thiêu đốt làm việc trên mái nhà hay hình ảnh chiếc mũ bảo hộ lao động trên mái tóc xoăn đen của anh khi anh sử dụng thành thạo chiếc máy khoan bê tông giữa đường. Anh đẹp trai chết người, nhưng không phải cái kiểu đẹp trai phong lưu như một người mẫu nam. Thay vào đó, anh có khuôn mặt của một người đã trải qua nhiều và thừa những kinh nghiệm.
Thật không may, anh đang quắc mắt nhìn cô bé cố tình chen xuống ngồi bên cạnh anh và một em bé nằm yên trong vòng tay cô bé. Nealy ghim anh là loại đàn ông coi con cái của mình là thứ gì đó bất tiện và phiền phức, loại người cô ít ưa nhất.
Con gái anh là cô bé cô giữ cửa để đi vào lúc trước. Mặc dù cô bé trang điểm hơi quá đà và nhuộm vài lọn tóc màu nâu sẫm nhưng các nét tinh tế trên khuôn mặt cô bé vẫn cam kết một vẻ đẹp hết sức tiềm năng sau này. Đứa bé thì quá đáng yêu. Một tiểu thiên sứ kháu khỉnh với mái tóc vàng và nét tinh nghịch mà Nealy đang cố hết sức dặn lòng không tới để chạm vào.
Một người lén quan sát hẳn phải thấy thích thú nhưng cô quá lo lắng mong được trở lại xe nên cô buộc mắt mình rời khỏi người đàn ông rồi thu dọn rác của mình như cách cô nhìn những người khác mới làm. Một cặp đôi trung niên ở chiếc bàn kế bên cười với cô và cô cũng mỉm cười đáp lại. Cô để ý mọi người cười rất nhiều với một phụ nữ mang thai.
Nụ cười mỉm của cô trở thành nụ cười tươi tự mãn. Tối qua, trước khi đi ngủ tại một nhà trọ, cô cắt mái tóc dài cha và chồng cô yêu thích rồi nhuộm màu nâu sáng, màu thực ra là màu tóc gốc của cô, mặc dù cô đã không thấy nó từ rất lâu rồi nên cô đành phải đoán gam màu chính xác. Cô thích kiểu tóc ngắn và có chút rối. Nó không chỉ giúp cô trông trẻ hơn và còn khiến cô trông quá mức bình thường để liên tưởng tới Đệ nhất phu nhân tao nhã.
Mặc dù cải trang như một người phụ nữ già là ý định ban đầu của cô nhưng cô không muốn tiếp tục bó buộc bản thân trong mái tóc giả và đống quần áo đó nữa. Và phần đệm lót mang thai giả là biện pháp hoàn hảo.
Kể cả khi có ai đó để ý thấy một người phụ nữ mang thai nhìn giống Cornelia Case, họ cũng sẽ chỉ cho rằng đó là trùng hợp thôi.
Tối qua, cô biến đổi bằng một chiếc gối mua ở siêu thị Wal-Mart. Cô bo tròn góc nó lại và nối dây vào. Với mái tóc ngắn màu nâu sáng, quần áo mua ở cửa hàng giảm giá, tay không đeo nhẫn và trang điểm tối thiểu nhất có thể, cô trông như một người phụ nữ mang thai một mình kém may mắn. Khi nói chuyện, cô hoàn toàn thay đổi nhận diện bằng cách nhấn trọng âm như người miền Nam thay vì nói các nguyên âm trang trọng như quý tộc.
Khi rời khỏi nhà hàng trạm dừng, cô lần mò chìa khóa trong chiếc túi cô cầm theo khi rời Nhà Trắng. Cô thấy gói giấy ướt, vài viên kẹo cao su và chiếc ví mới của cô nhưng không có chìa khóa. Cô đã quên chưa rút trong xe sao?
Cô cần cẩn thận hơn mới được. Cô đã quen với việc có một thư kí riêng mang đồ cho mình. Sáng nay cô đã để quên ví khi cô dừng lại ăn sáng tại một quán ăn nhỏ, và cô đã phải chạy lại để lấy nó. Giờ là quên chìa khóa.
Cô bước tới bãi đỗ xe và nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc Chevy, nhưng không thấy nó. Kì quái. Cô nhớ mình đã đỗ cạnh chiếc xe nhà di động vàng cũ kĩ. Cô chắc chắn như thế.
Cô bước nhanh lại, nhưng chiếc xe của cô không có ở đó.
Cô nhìn chằm chằm chỗ để xe trống, và chiếc xe nhà di động vẫn ở bên cạnh. Có thể cô nhớ nhầm.
Có thể cô đã đỗ xe ở chỗ nào đó khác. Tim cô chạy đua trong lồng ngực, cô quét mắt khắp bãi đỗ xe. Kể cả khi đó cô vẫn không muốn tin. Chiếc xe của cô đã biến mất. Cô để quên chìa khóa chưa rút và có ai đó đã trộm luôn chiếc xe.
Cổ họng cô khô khốc. Chỉ một ngày được tự do. Đó là tất cả những gì cô có được ư?
Cô kháng cự lại nỗi tuyệt vọng đang bóp nghẹt cô. Cô đã mang theo vài ngàn đô tiền mặt. Cô có thể mua một chiếc xe khác. Cô sẽ đi nhờ xe tới thị trấn gần đây nhất rồi tìm một người bán xe ––
Đầu gối cô mềm nhũn, cô đổ xuống một chiếc ghế gỗ gần đó. Số tiền của cô được khóa an toàn ở sau cốp. Tất cả những gì cô có trong ví là 20 đô tiền mặt.
Cô chôn mặt vào lòng bàn tay. Cô phải gọi cho Nhà Trắng, và chỉ trong một giờ thôi, đặc vụ của Secret Service sẽ tràn tới nơi yên lành và dân dã này. Cô sẽ nhanh chóng bị lôi lên một chiếc trực thăng và sẽ trở lại Washington trước bữa tối.
Cô thấy chính xác những thứ chuyện này dẫn tới. Sự khiển trách của cha cô. Lời nhắc nhở của ngài Tổng thống về trách nhiệm của cô với đất nước. Tội lỗi khiến cô nghẹt thở. Và ngay tối mai, cô sẽ lại đứng trong đoàn người chào đón khách mời, những ngón tay cô sẽ đau nhức vì bắt tay với vài trăm bàn tay khác. Và cô sẽ chỉ biết đổ lỗi cho mình. Cô dùng tất cả những gì mình được giáo dục, tất cả những kinh nghiệm vào đâu khi không thể nhớ nỗi một điều đơn giản như rút chìa khóa khi ra khỏi xe?
Cổ họng cô thít lại. Cô phát ra âm thanh khe khẽ khi cô gắng tìm lại hơi thở của mình.
“Con bé nặng quá, cháu không bế được nữa đâu!”
Nealy ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô bé cô để ý lúc trước đang đặt đứa bé xuống vỉa hè và hét lên với Ông bố của Năm, người đang lững thững bước về phía chiếc xe.
“Tự lo đi.” Mặc dù không nói lớn nhưng anh có giọng đặc và trầm.
Cô bé không dịch chuyển, cũng không bế đứa bé lên. Đứa bé ngã khi cố gắng chống đầu gối lên để bò, chỉ để đáp xuống cái nóng giữa trưa của lớp bê tông vỉa hè. Tuy nhiên con bé như một con thú nhỏ và tiếp tục chống người lên để phần tiếp xúc với bê tông nóng là nhỏ nhất – chỉ có lòng bàn tay và đế giày. Với cái mông nhô cao, con bé bắt đầu bò về phía trước trong tư thế con nhện đáng sợ.
Cô bé lớn chạy về phía cha mình. “Tôi có ý thế thật đấy Jorik! Chú là một lão khốn!” Nealy giật mình trước ngôn ngữ thô lỗ của cô bé. “Con bé có phải chất độc đâu. Ít nhất chú cũng có thể chạm vào nó mà.”
“Cháu phụ trách con bé, chú phụ trách lái xe. Cứ thế mà làm đi.” Người đàn ông tên Jorik có thể là một người cha đáng khinh nhưng anh ta đủ thông minh để nhớ rút chìa khóa, và giờ anh ta lấy một chiếc trong chùm ra để mở cửa chiếc xe nhà di động.
Cô bé chống mạnh đôi tay lên phần hôm nhỏ của mình. “Chuyện này thật vớ vẩn.”
“Ừ, và 90% cuộc đời này cũng thế đấy.”
Cả hai đều quá nhập tâm vào cuộc cãi vã của mình mà không để ý tới cô bé con, giờ đang chậm rãi bò theo kiểu nhện kinh dị tới mép vỉa hè xuống phần bãi đỗ xe.
Nealy tự động đứng lên. Một đứa bé đang gặp nguy hiểm. Một phản ứng tự động trong đời cô không thể nào giấu được kể từ khi 16 tuổi.
“Thôi than phiền và vào trong đi,” người đàn ông gầm gừ.
“Tôi không phải người hầu của chú! Chú sai tôi việc nọ việc kia suốt từ hôm qua tới giờ, và tôi chán ngấy rồi!”
Một cặp đôi trong chiếc Cadillac bắt đầu lùi khỏi bãi đỗ quá gần vị trí cô bé đang bò. Nealy chạy về phía đó, quỳ xuống và ôm cô bé lên.
Cơn tức giận cô sẽ không bao giờ có thể thể hiện ra khi là Đệ nhất phu nhân bùng nổ. “Anh là cái loại cha kiểu gì thế?”
Ngài-nam-tính-ngời-ngời-nhưng-tính-tình-đáng-ghét chậm rãi quay về phía Nealy và nhìn cô với đôi mắt xám lạnh. Cô bước giận dữ về phía anh, đứa bé nằm gọn trong tay. Cái thực tế đứa bé cô ôm trong tay đang sợ hãi khiến cô càng tức giận hơn.
Cô chỉ tay về phía chiếc Cadillac vừa mới lái đi. “Con gái anh vừa bò ngay đó nơi chiếc xe chạy qua. Con bé đã có thể bị đâm.”
Anh nhìn cô chằm chằm.
Càng tới gần, cô càng thấy anh cao hơn. Cô muộn màng nhớ ra mình đã định nói giọng với trọng âm kiểu người miền Nam. “Sao anh có thể vô trách nhiệm tới vậy?”
“Chú ta không quan tâm đâu,” cô bé lớn nói. “Chú ấy ghét bọn cháu.”
Nealy trừng anh. “Trẻ con cần có người trông chừng, đặc biệt là mấy đứa nhỏ.”
Anh hất cằm về phía chỗ đỗ xe trống bên cạnh. “Xe cô đâu rồi?”
Cô nhận ra. “Làm sao anh biết xe tôi là cái nào?”
“Tôi thấy cô ra khỏi nó.”
Cô từ chối việc anh lái chủ đề sang chuyện khác. “Không cần quan tâm tới xe của tôi. Vấn đề là bọn trẻ của anh?” Cô nâng đứa bé về phía anh nhưng anh không đón lấy. Thay vào đó anh nhìn đứa bé cứ như thể anh không chắc nó là cái gì. Cuối cùng, anh quay sang cô bé lớn. “Lucy, bế con bé rồi vào xe đi.”
“Chú bị gãy tay hay sao?” cô bé phản đối.
“Làm theo những gì chú nói. Và cho con bé ăn trước khi chúng ta tiếp tục di chuyển.”
Giọng anh trầm xuống đáng sợ khiến Nealy không ngạc nhiên khi cô bé ôm lấy đứa bé từ tay cô. Tuy nhiên, Lucy còn đủ cứng đầu sót lại để bắn cho anh cái nhìn chết người trước khi cô bé giật mở cửa xe và mạnh mẽ bước vào.
Người đàn ông tên Jorik cúi xuống nhìn Nealy. Dù cô cao nhưng bóng anh cũng đủ che khuất cô, và anh trông còn mạnh mẽ hơn khi nhìn gần. Sống mũi anh có một vết gãy nhỏ, cứ như anh làm vỡ mũi do ngã khi hàn thép vậy.
“Con bé không phải con tôi,” anh nói. “Cả hai đứa.”
“Vậy anh đang làm gì với chúng?”
“Tôi là một người bạn của mẹ chúng. Giờ thì nói chuyện về chiếc xe của cô đi.”
Đèn vàng cảnh báo lóe lên trong đầu cô. “Chẳng có gì để nói về xe của tôi cả.”
“Nó bị trộm mất rồi đúng không?”
Anh để ý nhìn cô quá chăm chú, cô sợ anh đã nhận ra cô nên cô hơi nghiêng đầu một chút để anh không nhìn được trực diện mặt cô. “Sao anh lại nói thế?”
“Bởi vì tôi thấy cô đỗ nó ở đây và giờ nó biến mất rồi. Thêm nữa là cô bỏ quên chìa khóa ở trong.”
Cô ngẩng phắt đầu lên. “Anh thấy chùm chìa khóa?”
“Ừ.”
“Anh thấy mà không làm gì hết ư?”
“Ừ thì… Tôi đã nghĩ về việc trộm xe của cô nhưng rồi nhìn con ếch của cô và sợ chết khiếp.”
Nếu cô không đang trong tình trạng thảm hại tới vậy có lẽ cô hẳn đã cười. Giọng của anh tỏ ra anh là một người có giáo dục, thứ có vẻ không liên kết lắm với bề ngoài có chút nguy hiểm của anh. Ánh mắt anh rơi xuống phần bụng phồng ra của cô và cô phải cố gắng kháng cự lại ham muốn nhìn xuống và chắc chắn phần đệm không bị di chuyển.
“Tốt hơn hết cô nên vào trong và gọi cảnh sát đi,” anh nói. “Lúc nãy có một người xin đi nhờ đứng gần đây. Tôi sẽ không quá bất ngờ khi anh ta mệt mỏi với công việc chờ đợi một người cho anh ta đi nhờ và đã quyết định nhận lấy phương tiện miễn phí mà cô bày ra đó. Tôi sẽ ở lại đây một chút để giúp mô tả ngoại hình anh ta với cảnh sát.”
Cô không có ý định gọi cảnh sát. “Được rồi. Anh không cần phải ở lại đâu.”
“Tôi không phiền đâu.”
Anh trông như có vẻ đang cố nhớ ra khuôn mặt cô. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi không muốn làm phiền hành trình của anh đâu. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn.” Cô quay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại đó đã.”