Nói xong mặt trời đã lặn về hướng tây, hoàng hôn đến, đã đến lúc phải thắp đèn, thấy mọi người ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ, Sở Đào rất là nhàm chán, tìm bừa lý do rồi lôi A Sửu rời đi.
Hoắc phủ trong sân giăng đèn kết hoa, gia đinh vì đón khách mới mà chạy vội tới lui. Nghĩ đến chính mình vài năm trước ra vào Hoắc phủ, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này nhìn đều quen thuộc, chỉ là giờ thì cảnh còn người mất. Sở Đào thở dài, khoanh tay đi chếch sang hướng khác, nơi đó có phòng luyện võ, nơi hắn cùng Hoắc Chẩn trước kia thường đến chơi.
Cửa phòng luyện võ đóng chặt, giống như hàng ngày không sử dụng đến. Sở Đào chăm chú nhìn thật lâu, đang muốn xoay người rời đi, chợt thấy vài tên gia đinh đang cầm rất nhiều pháo đi qua, nghe bọn họ tán gẫu, tựa hồ lát nữa phải bắn pháo hoa để ăn mừng.
“Đi xem.” Sở đào thích nhất vô giúp vui, vừa nghe bắn pháo hoa, một chút không vui ban đầu tạm thời buông, lén đi theo sau bọn gia đinh, đi vào phía sau trong một cái sân.
Hoắc gia tựa hồ muốn thật phô trương, trong viện bày đầy các loại pháo hoa pháp đốt, có phần mở hết thỏa đáng, chỉ chờ đến giờ là liền bắn giúp vui. Chờ mấy gia đinh kia rời đi, Sở Đào đi vào, cầm mấy nhánh pháo hoa nhỏ, cùng A Sửu nói: “Ngươi cũng lấy mấy nhánh, chúng ta trước cứ vui đùa một chút, tức chết bọn họ!”
Vị thập nhất hoàng tử này thật sự là tính trẻ con chưa hết, tình nhân phải cùng người khác thành thân, hắn còn có lòng dạ thanh thơi chơi pháo. A Sửu ở trong lòng âm thầm lắc đầu, cũng tùy tiện cầm một ít vài miếng pháo hoa lớn.
Ra khỏi sân, Sở Đào lấy ra thuốc pháo, điểm hai nhánh hoa, màn đêm đã chìm, hiện ra vài tia sáng. A Sửu nhìn Sở Đào trên mặt cười mỉm, cười đến trong trẻo sáng lạn, trong lòng hắn chợt lóe phụt cái.
“Ngươi nhìn cái gì a? Cũng đốt hết đi.” Sở Đào vừa nói chuyện vừa giúp A Sửu đốt hết pháo hoa trong tay, rất nhanh trước mặt hai người liền vọt lên ánh sáng ngũ sắc.
“Nếu như tình cảm cũng không mỏng manh như pháo hoa thì thật tốt.” Nhìn pháo hoa nháy mắt cháy sáng lên sau đó tiêu tan mất dạng, Sở Đào thở dài.
Pháo hoa rất nhanh liền bắn hết, còn mỗi nhánh cuối cùng phụt sáng li ti, Sở Đào giằng co hồi lâu, cuối cùng buông tha cho, tùy tay ném đi, đem nó ném đi ra ngoài. Nhánh pháo hoa trên không trung xẹt qua một tia lửa hình cung xinh đẹp, rồi rơi xuống bên trong trong sân, đáng tiếc hai người đều không thấy được.
Chưa đi được xa, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang. Sở Đào quay đầu nhìn, hoảng sợ, trong sân một mảnh phát sáng, âm thanh rè rè xẹt xẹt vang lên. Không đợi hắn biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh sáng càng chói lọi, đem toàn bộ khoảng sân lớn chiếu sáng như ban ngày, pháo hoa như mưa vọt thẳng lên không trung.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mơ hồ cảm thấy không ổn, Sở Đào vội vàng nhảy lên tường, nhoài người về phía trước xem bãi pháo hoa bắn trong sân. Bất quá hắn giờ nhìn không thấy pháo hoa, chỗ lọt vào trong tầm mắt là ánh sáng trắng sáng lạn, chói cả mắt của hắn, pháo đùng đoàng, đinh tai nhức óc, trong không khí nháy mắt ngập tràn đầy mùi thuốc nổ.
A Sửu từ bên cạnh lấy ra một cái thang gỗ, dễ dàng bò lên trên, cùng Sở Đào nhìn tới nhìn lui, phát hiện tất cả pháo hoa lúc này đều đã bị châm, ánh lửa hừng hực, hình như nhiều nhánh còn có xu thế tàn phá bừa bãi, hắn xì một tiếng nở nụ cười.
“Này không phải là thật sao?” Mắt kinh ngạc miệng ngẩn ra nhìn cảnh tượng “tráng lệ” trước mặt này, Sở Đào rốt cuộc biết mình gây ra đại họa, quay đầu nhìn A Sửu, ngơ ngác hỏi: “Đúng là vấn đề do vừa rồi ta ném miếng pháo hoa sao?”
“Trừ lúc đó ra, ta nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.” Khó có được cơ hội xem pháo hoa gần như vậy, A Sửu ghé đầu vào tường thưởng thức kỳ cảnh, thuận miệng nói.
Sở Đào nôn nóng, vội hỏi: “Nếu ta nói ta không phải cố ý, ngươi cho rằng người khác có tin hay không?”
“Vương gia.” Nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, A Sửu quay đầu nhìn Sở Đào, thực cảm thông mà nói: “Ta nghĩ trừ ta ra, trên đời này không ai tin người là không phải cố ý làm.”
Sở Đào nhìn nhìn A Sửu, lại quay đầu nhìn cảnh pháo hoa càng thêm buồn, sau trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên kêu to: “Vậy còn chờ cái gì? Chạy mau a!”
Vừa nói xong, nhảy khỏi đầu tường xoay người bỏ chạy, A Sửu vội vàng đuổi kịp. Hoắc phủ gia đinh nhìn thấy sân sau ánh lửa, đều vội đi cứu hỏa, không ai chú ý tới bọn họ.
Hai người rời khỏi Hoắc phủ, một hơi chạy ra rất xa, Sở Đào vừa mới dừng bước lại, quay đầu nhìn chỉ thấy phía sau ánh lửa tận trời. Gần đống pháo hoa ở sân sau là phòng chứa củi, rơm củi bị vài đốm lửa lẻ tẻ nhen lên, rất nhanh liền cháy lên như rồng lửa, theo gió cháy lan mọi nơi, thế lửa rừng rực, trong nháy mắt ánh lửa dễ dàng trùm lên toàn bộ thị lang phủ.
Nghe tiếng kêu cứu hỏa theo gió từ xa xa truyền đến, Sở Đào sắc mặt trắng bệch, tự hiểu lần gây họa này sẽ chẳng trôi qua dễ dàng.
Hắn xoay người dứt khoát chạy về vương phủ, vào phòng ngủ, bắt đầu thu thập quần áo ngân phiếu. Chiếu theo sức lửa vừa rồi, thị lang phủ đảm bảo không giữ nổi, đây chính là phủ đệ do phụ vương hắn lúc còn sống cấp cho Hoắc gia, nếu là một mồi lửa đi sạch, hắn có đền cũng không đền nổi.
“Chủ tử, người đây là…”
“Chạy trốn a, A Sửu ngươi cũng đừng lo lắng, mau đi thu thập một chút, chúng ta liền đi suốt đêm!” Sở đào lúc nói chuyện vẫn không chậm trễ thu đồ, nháy mắt đã sửa sang xong hành trang.
“Ta trái lại không có cái gì cần thu dọn. Bất quá vương gia, người trong đêm trốn đi, không phải giấu đầu lòi đuôi, nói cho người khác biết lửa này là người phóng sao?”
“Việc này sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài, ngươi cũng nói sẽ không ai tin ta.” Sở Đào than dài: “Ta hủy đi hôn sự hai đại trọng thần trong triều, ở lại sẽ bị hoàng huynh chém đầu, không bằng khi chưa muộn thì triển ba mươi sáu kế đi.”
Thu dọn xong, hai người đến chuồng dắt ngựa suốt đêm lên đường. Sở Đào có ngọc bài trong người, thực dễ dàng khiến quan binh thủ thành mở cổng, khoái mã dẫn trước, một đường phi nước đại, dần xa rời kinh thành.
“A Sửu, chúng ta chạy thoát rồi!” Trên đường cách xa kinh thành, Sở Đào cưỡi ngựa, vui vẻ kêu to.
Vương gia, người rất nhanh sẽ không còn vui vẻ như vậy.
Từ phía sau nhìn Sở Đào, A Sửu cười lạnh.Rời khỏi vương phủ nơi kinh thành, vị tiểu hoàng tử này chẳng khác nào con chim trụi mất cánh, không ai bảo vệ, lại không có kinh nghiệm giang hồ, vậy còn không phải mặc hắn xâm phạm sao?
Sự thật cùng với cách nghĩ của A Sửu có phần sai lệch, Sở Đào cũng không như tưởng tượng của hắn một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có.
Sở Đào tính lánh nạn tại nước láng giềng Vĩnh Thặng, vì không muốn kẻ khác hoài nghi, không lâu sau khi rời khỏi nước liền đổi ngựa, hắn bán ngựa của vương phủ, đổi thành ngựa tốt thông thường. Chỉ là việc này thuộc ngoài dự liệu của A Sửu, với lại khi mua ngựa cho Sở Đào hắn cũng dạy bảo y một chút.
“Ngươi bị lừa, ngựa này căn bản không đáng giá ba mươi lượng. Họ nhất định là nhìn ngươi không phải trong nghề, lừa gạt ngươi, sớm biết vậy thà ta cùng ngươi đi mặc cả thì tốt rồi.” Gấp gáp lên đường, Sở Đào bất đắc dĩ nói.
“Làm sao ngươi biết?”
“Chuyện nào có khó gì? Ngươi xem này, không chỉ màu lông ngựa không ổn, khi nghiến răng còn kịch liệt, xương sống lưng gầy gò, ngựa chưa trưởng thành, hơn nữa sức chân không đủ mạnh, cùng lắm giá chỉ hơn mười lượng.”
“Không nghĩ tới vương gia người thật có mắt nhìn.”
“Ta cả ngày chạy tới lui giúp đỡ thị vệ, cho dù chưa ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo chạy (so sánh chuyện tuy chưa tự mình trải qua, nhưng được nghe nói nên có chút hiểu biết). Không phải ta nói ngươi, nhưng A Sửu cái từng trải giang hồ của ngươi quá kém, ăn cơm thì bị người ta lừa bạc, ở trọ cũng bị người ta lừa bạc, ngay đến mua ngựa cũng bị lừa. Thấy rõ chủ tử trước của ngươi luôn ở trong cung, không hiểu lòng người hiểm ác, thế nên tùy tùng bên cạnh cũng thật thà chất phác…” Sở Đào lắc đầu, liên tục thở dài.
Nếu ngay cả Niếp Dao cũng kêu là thật thà chất phác, trên đời này sẽ không có kẻ xấu. Hắn không phải bị lừa, hắn chỉ là ở giữa kiếm lời nhét túi riêng mà thôi, muốn đem toàn bộ ngân lượng của Sở Đào chiếm sạch, rồi cười nhạo hắn, ai dè lại bị giáo huấn.
Trước mắt một trận choáng váng, trong người hình như có đau đớn truyền đến, A Sửu rút lại lời nói.
“Ngươi làm sao vậy?”
Bị người nổi cáu, A Sửu nghĩ muốn hậm hực lau trán
“Tiền vẫn là để ta giữ đi, ngươi theo ta mà học hỏi.”
Ngân phiếu mấy trăm lượng đều bị Sở Đào lấy lại, lời lẽ của hắn lần này cũng khiến A Sửu phải nhìn bằng con mắt khác trước, cảm thấy được vị tiểu hoàng tử ngu ngốc này thật ra cũng không đến nỗi nào.
Đêm đó nghỉ lại quán trọ, sau khi chờ Sở Đào ngủ say, A Sửu điểm huyệt y. Đem hơn mười tấm ngân phiếu trong bao đồ của y ra ngoài quán, đi vào khu của dân lưu lạc với ăn mày ở, lấy tất cả ngân phiếu tung ra không trung. Hắn ngồi trên mái hiên thờ ơ nhìn mọi người liều mạng giành giật.
Nửa đêm thần tiên giáng trần, ở tại trấn hẻo lánh mọi người nhanh chóng truyền tai nhau câu chuyện đó. Bất quá vị thần tiên này lại không quan tâm, tiền đã ném hết, liền đề khí trở về quán trọ.
Bị điểm huyệt, Sở Đào ngủ thật sự sâu, nằm thẳng người lệch sang một bên, hai má lộ ra một mạt đỏ bừng. A Sửu ở bên môi y lén thơm một cái, bị quấy rối trong cơn mộng y liền hừ hai tiếng, tiếng động kia A Sửu nghe đến thấy đáng yêu cực kỳ. Nếu không có lời thề lúc tức giận kia, hắn nhất định sẽ giống như trước, tùy tâm sở dục mà thẳng thắn thượng vị tiểu hoàng tử này.
“Ta sẽ cho ngươi chính miệng nói thích ta, điện hạ à.” Xoa xoa lên mặt Sở Đào, A Sửu mỉm cười nói
Nôn nóng sẽ không câu được cá lớn, cho nên hắn rất kiên nhẫn mà dây dưa với vị tiểu hoàng tử này. Khiến y ngoan ngoãn cắn câu, sau đó… trò chơi kết thúc. Lúc đó sống chết của con cá đối hắn không liên quan, với hắn mà nói, khoái cảm lớn nhất không phải khi cá cắn câu, mà là quá trình đợi chờ đối phương tự động mắc câu.
Sáng hôm sau Sở Đào không phát hiện ngân phiếu đã mất, túi tiền hắn còn chút bạc vụn, cũng đủ để trả. Mãi đến giữa trưa lúc nghỉ chân ven đường mới phát hiện không ổn, tìm trong ngực hồi lâu, lại tìm kiếm bọc đồ, càng bới sắc mặt càng hoảng, A Sửu nhìn thời cơ đã đến, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngân phiếu đều không thấy!” Của cải toàn thân bỗng biến mất dạng, Sở Đào luống cuống tay chân, không thấy được A Sửu trong mắt lộ ý cười. Lại tìm kiếm một chút, sau phát giác thật sự không có, hắn chuyển từ kinh ngạc sang giận: “Nơi tối qua chúng ta nghỉ lại chắc chắc là hắc điếm, chết tiệt, thừa dịp chúng ta ngủ say trộm đồ vật này nọ, ta đây phải đi báo quan!”
“Người có chứng cớ sao?” A Sửa kéo lại Sở Đào đang hùng hổ chuẩn bị chạy đi báo quan, hỏi: “Ai có thể chứng minh người bên mình mang nhiều ngân phiếu như vậy? Hơn nữa, báo quan cần phải nói ra thân phận, người lấy thân phận gì để báo?”
“…” Ngẫm lại, nói không chừng ở khắp nơi giờ quan phủ đang điều tra hành tung của hắn, hiện tại nếu báo quan, không phải là tự dâng thân tới cửa sao? Chỉ là, toàn bộ của cải đều bay sạch, cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống?
“Người từ đầu sao lại khẳng định là do chủ quán làm? Vương gia người võ công cái thế, nếu thực sự có người bí mật vào phòng trộm đồ vật này nọ, người nhất định sẽ biết đi? Nói không chừng là lúc xách trên đường đã đánh mất.”
Hắn tối hôm qua ngủ rất ngon, cái gì cũng chưa nghe thấy. Bất quá nếu người hầu đã nói mình võ công cái thế, Sở Đào cũng hiểu được tên trộm nhỏ nhoi không có khả năng từ bên người hắn trộm đi đồ vật này nọ, có lẽ đúng là làm mất trên đường rồi.
“Biết đâu chúng ta giờ quay lại tìm, còn có thể tìm được.”
Chủ tớ hai người đánh ngựa quay đầu lại tìm ngân phiếu, có thể nghĩ, ngân phiếu vốn là không có khả năng tìm nổi. Vài canh giờ sau, Sở Đào buông tha, ngồi ở ven đường nâng cằm ngẩn người.
“Người đừng buồn rầu, trên người của ta còn có chút bạc vụn, có thể dùng tạm vài ngày.”
“Ta không phải buồn rầu, ta là đang nghĩ, này có phải hay không ông trời giúp ta?” Sở Đào ngẩng đầu nhìn A Sửu, đôi mắt đen lóng lánh: “Đã không có tiền, chúng ta rốt cục có thể chính thức ra nhập giang hồ, ăn ngủ hưởng gió trời, kiếp sống giang hồ nghèo túng vất vả.”
“…” Nhìn khuôn mặt tươi cười đang bày ra trước mắt này, A Sửu cảm thấy được vị tiểu hoàng tử này nhất định là bị kích động đến não có vấn đề rồi.
“Người giang hồ căn bản có năm cách kiếm tiền, nhất điển nhị mượn tam bán tứ đổ ngũ cướp.” (một cầm cố, hai vay mượn, ba buôn bán, bốn đánh bạc, năm cướp giật) Sở đào cầm trong tay quyển ghi chú giang hồ, lại nhìn mình từ trên xuống dưới: “Nhất điển, ngoài thân phận của ta ra thì không còn gì đáng để cầm. Hai mượn, chúng ta mới vừa bước chân vào giang hồ, cũng không có bằng hữu để mượn. Tam bán, múa võ, bán rẻ tiếng cười, bán thân…”
Mặc kệ là loại nào đều rất thống khổ để chọn, cho nên bỏ đi. Cướp tiền, lại không được, dù thế nào hắn cũng là hoàng tử thiên triều, sao có thể làm kẻ cướp giật? Cho nên… ánh mắt Sở Đào dừng ở đánh bạc, biết đâu đây lại là con đường phát tài.
“Người muốn đánh bạc?”
Nếu đánh bạc có thể làm giàu, trên đời này chắc chắn sẽ không có nhiều sòng bạc như vậy!
Nhìn Sở Đào đầy hoài bão mà nắm chặt sách, đó là trong lúc hắn vội chạy trốn đã mang theo. A Sửu trong đầu chỉ có một ý niệm —— tên vô lại nào viết đống ghi chú này, nhất định phải bổ tên đó nhát!
“Đừng lo lắng, ta vận khí tốt rất, tiền của ngươi nhất định còn tăng thêm.” Thấy A Sửu không tình nguyện lấy tiền ra, Sở Đào hiểu lầm ý tứ của hắn, vỗ bả vai hắn an ủi.
Rất nhanh liền tìm tới sòng bạc, khi đi vào, A Sửu nhìn nhìn bề ngoài của cửa hàng, tiểu hoàng tử thực sự chọn nơi này sao, sòng bạc do người giang hồ mở, hy vọng hắn còn mạng để rời đi.
Sòng bạc rất lớn, khách giang hồ vàng thau lẫn lộn, lần đầu tới chỗ như thế, Sở Đào thực hưng phấn. Trước ném mấy xúc xắc, lại đẩy thẻ bài, vận khí của hắn tựa hồ không tồi, chỉ chốc lát sau, hai khối bạc vụn nhỏ cư nhiên tăng lên. Ở bên bàn trà, thấy y càng đổ càng cao hứng, A Sửu hối hận chính mình ngay từ đầu sao không gian lận cho y lỗ vốn. Bất quá giờ vẫn còn kịp —— không phải y muốn nghèo túng vất vả sao? Hắn sẽ thỏa mãn giấc mộng này của vương gia.
Sở Đào bên này thì đánh bạc đến nghiện, lúc trước ở trong cung bài bạc với bọn thị vệ, luôn lo lắng sợ bị trách tội, không thể yên tâm mà thoải mái chơi. Giờ thì tốt rồi, chỉ cần có bản lĩnh thắng tiền là được, mười mấy năm trời luyện kỹ năng đánh bạc, cuối cùng anh hùng cũng có đất dụng võ.
Chơi một hồi, Sở Đào đem chú ý chuyển đến một người đứng gần đó, bên kia là một nữ tử diễm lệ, trong thời tiết lạnh giá này lại chỉ mặc một lớp y phục lót vải lụa mỏng manh, mắt hạnh mang ý cười, mi thoáng ẩn tình, lại hơi rung xúc xắc, bộ dạng thướt tha, So với những nữ tử trước đây Sở Đào từng thấy hoàn toàn bất đồng, hắn nuốt nước bọt, nói: “Qua bên kia chơi một chút.”
“Chờ chuyển biến tốt hãy lấy.” Thấy Sở Đào mắt tỏa sáng nhìn về phía nữ tử kia, A Sửu đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái, thật giống như… Vốn là con chó nhỏ mình dưỡng bỗng nhiên lại hướng kẻ khác vẫy đuôi, hắn là kẻ không lo sống chết của sủng vật nhưng tuyệt đối không cho phép nó phản bội hắn!
Nghĩ muốn giữ chặt Sở Đào, nhưng một cỗ lãnh ý đột nhiên kéo lại tâm trí của hắn, A Sửu dừng bước, ánh mắt nhanh chóng quan sát xung quanh, sòng bạc vẫn như trước tiếng nói ồn ào, nhưng có gì đó không ổn, trực giác nói cho hắn biết, nguy hiểm đang cận kề, chỉ một chút nữa thôi, sẽ quây lấy hắn.
Trước mắt chợt choáng váng, thần trí như mất đi, hắn tí nữa thì ngã sấp xuống, đau nhức từ tim hướng tứ chi lan tràn, cảm giác vô cùng quen thuộc, là dấu hiệu trước khi độc phát.
“Sở Đào!” Tình thế then chốt, sớm đã quên trên dưới, A Sửu lảo đảo vài bước về trước theo bản năng nắm chặt lấy Sở Đào.
Nguy hiểm sắp ập tới, hắn trước tiên phải tìm được lá chắn để bảo vệ bản thân.
Sở Đào thực kinh ngạc trước cử chỉ của A Sửu, trái lại không chú ý tới cách xưng hô của hắn, bị quấy nhiễu lúc đánh bạc, y vốn có chút tức giận, lại nhìn đến A Sửu sắc mặt trắng bệch thì ngây ngẩn cả người, cánh tay kia nắm chặt lấy y, khiến y rõ ràng cảm nhận thấy từng đợt run rẩy từ đối phương.
“Ngươi làm sao vậy?”
Mới vừa hỏi xong, hắn đã bị A Sửu kéo đến một bên, gió lạnh sát bên người bọn họ vụt qua, tiếng thét truyền đến, vừa vặn trong số đông đang đứng có một người quơ quơ ngã quỵ xuống đất, lập tức những đường máu uốn lượn từ người kẻ đó chảy ra.
Chứng kiến cảnh đó, chung quanh rất nhiều tiếng thét chói tai kịch liệt phát ra, Sở Đào bị dọa cho ngẩn người, A Sửu vội kéo hắn rời khỏi đám đông, đau đớn tạm thời biến mất, A Sửu thở sâu nói: “Chạy mau!”