“Ngươi giết vua tác loạn, nhất định không chết tử tế được!” Nhìn lão già tuổi đã qua nửa trăm, Sở Đào lẩm bẩm nói. Không thể lý giải lòng tham quyền lực, rõ ràng đã có địa vị rất cao, sao còn muốn làm hoàng đế cho bằng được?
Nhìn người đang múa may trên dàn tế, thấy tay hắn đang cầm con dao, Sở Đào run lên một chút, từ lúc bị bắt hắn đã chuẩn bị tâm lý chờ chết. Bất quá, vào lúc này vẫn là có chút điểm sợ hãi, hắn không sợ chết, chỉ là sợ đau, hắn không muốn đang sống thì bị người mổ xẻ hiến tế a.
“Đừng sợ, ngươi sẽ không sao.” Hoắc Chẩn đứng gần Sở Đào thấy hắn nhẹ run, vì thế thấp giọng an ủi.
Ách......
Không rõ ý tứ của lời này, Sở Đào vội quay đầu nhìn Hoắc Chẩn, trầm tĩnh sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Nể phần nào qua lại ngày trước, cầu ngươi một việc.”
Mấy ngày nay Hoắc Chẩn cứ xuất hiện trước mặt Sở Đào thì đều bị hắn mắng cho cẩu huyết đầy đầu, khó có lúc hắn bình tĩnh nói chuyện với mình, tâm không nhịn được nhảy lên, “Ngươi nói, việc gì ta cũng sẽ làm.”
“Thả A Tốn.”
Như gáo nước lạnh dội xuống, Hoắc Chẩn tức giận tay nắm thành đấm, nếu không phải người hoàng tộc, hắn thật muốn đánh cho đầu tiểu hoàng tử tỉnh ra, y rốt cuộc có biết đối phương vì cái gì bám lấy? Trong lúc sinh tử còn nghĩ cho kẻ khác?
“Đừng mơ!”
Lại bị lừa, hắn chỉ biết Hoắc Chẩn rất không đáng tin.
Lúc Sở Đào còn mải oán hận lườm Hoắc Chẩn thì được nhét gì đó vào tay, là một đoạn dao sắc. Ngay sau đó binh lính đi tới, đưa hắn lên đàn tế.
Hoắc chẩn cho hắn binh khí, chẳng lẽ là muốn hắn thoát?
Nhìn phía trước binh lính xếp thành hàng, Sở Đào thấy hẳn là Hoắc Chẩn muốn hắn thành trò cười, với công phu mèo ba chân của hắn cùng thanh đao nhỏ thì chạy nổi sao? Mười phần mười không có khả năng!
Bất quá, có lẽ có thể dùng bằng cách khác......
Dây thừng trói chặt được tháo ra, binh sĩ theo phân phó đưa hắn lên dàn tế, xem xét thời cơ họ lơi lỏng, Sở Đào giơ chân ra sức đá bay cái kệ ngứa mắt, sau đó đem lưỡi đao kề lên cổ mình, hướng phía trước hét lớn: “Sở Huyền, cho người không được tới gần, nếu không ta liền tự sát!”
“Bỏ đao xuống!”
Hoắc Chẩn tức giận đến hộc máu, ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến Sở Đào dùng chiêu này, đưa hắn binh khí là để lát dùng tới khi có xung đột, sợ tình huống lộn xộn không thể đúng lúc bảo hộ hắn, để hắn phòng thân, không phải để hắn tự cắt cổ!
Sở Huyền thế nhưng rất lạnh lùng, hỏi: “Ngươi muốn dùng cái chết để hù dọa trẫm sao?”
Tên kia xưng “trẫm” thật khiến Sở Đào muốn mắng người, bất quá hiện tại không phải thời điểm lỗ mãng, hắn đè lên lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao ánh lên trắng lóe mắt dưới ánh mặt trời, lớn tiếng nói: “Ta chết, ngươi có tế thần cũng không hưởng được phúc, không sợ ngồi không vững chỗ sao?”
“Ngươi muốn như thế nào?”
“Thả tùy tùng của ta ra, ta tùy ngươi xử trí!”
Ý nghĩ của Sở Đào rất đơn giản, trái phải trốn không thoát, không bằng thử một lần buộc Sở Huyền thả A Sửu, A Sửu nói công phu của hắn khôi phục không sai biệt lắm, chỉ cần giải trừ giam lỏng, để hắn rời cung, từ nay trời cao chim bay coi như thực hiện hứa hẹn bảo hộ của mình với hắn.
Nguyên thừa tướng ghé vào bên tai Sở Huyền nói nhỏ vài câu, ngày đó mấy lời say rượu của Sở Đào ở thanh lâu đã sớm truyền ra, bọn họ đương nhiên biết người được gọi là tùy tùng kia thật ra là tình nhân, một kẻ xuất thân thấp kém mà thôi, không đủ gây họa gì, cho nên Sở Huyền không mấy bận tâm, lệnh thị vệ dẫn A Sửu tới.
Không bao lâu, A Sửu bị áp lên, Sở Huyền đối Sở Đào nói: “Trẫm thương xót ngươi sống có tình nghĩa, nên giữ mạng cho hắn, ngươi cũng ngoan ngoản buông tay chịu trói đi, trẫm đã có thể thả hắn, tùy thời cũng bắt lại dễ dàng!”
“Để hắn đi!”
A Sửu bị áp lên trước đại điện, cùng Sở Đào cách hắn một đoạn xa, cố gắng căng mắt thì thấy được đôi mắt A Sửu vẫn đen láy bình tĩnh, vẻ ngạo nghễ không đem người xung quanh vào mắt, nhìn hắn mà tim đập loạn, có ngàn vạn lời muốn nói mà không biết nên nói gì.
“Đi đi, đừng quay trở lại!” Thật lâu sau, Sở Đào hét lên.
Tiểu hoàng tử đứng trên dàn tế, hai tay nắm chủy thủ, giọng nói trong trẻo theo gió truyền đến, tiếng có chút điểm run lên, nhưng vẻ mặt lại quyết tâm, A Sửu mắt phượng híp lại
Ngu ngốc, hắn rõ ràng sợ nếu phải chết, còn ra vẻ liều mình chống đỡ, sống chết trước mắt còn nhớ mãi không quên lời đã nói, người như vậy khiến hắn sao có thể không thương tiếc?
Cánh tay căng lên, bị hai bên binh sĩ kéo ra ngoài, A Sửu nghe được tiếng nói dần xa: “A Tốn!”
Quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu, Sở Đào môi khẽ mấp máy, hắn nhìn mà hiểu được.
『 Ngươi, vui, ta, vui! 』
Trong lòng phảng phất như có gì đó tụ lại, một cảm giác dần tràn đầy, hắn không biết cảm giác này gọi là gì, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng trải qua, có lẽ gọi là...... hạnh phúc, tiểu hoàng tử đem đến cho hắn hạnh phúc từ sự tin tưởng tình yêu.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho chính mình trấn định, đối đầu kẻ địch mạnh, hắn phải bảo trì trấn định cùng bình tĩnh, hắn phải bảo hộ tên ngốc này, không thể để y bị tổn thương.
Liền sau đó đề khí bay lên, thân mình ở không trung xoay mấy vòng đáp xuống trước mặt Sở Đào, mặc kệ xung quanh có bao người liền dùng sức ôm lấy hắn.
“A, A Tốn......” Thấy một màn hoa cả mắt, A Sửu đã đứng bên, hết thảy phát sinh quá nhanh, sở đào đã quên phải đáp trả thế nào, chỉ biết lắp bắp gọi.
“Thập Nhất, ngươi nhớ kỹ binh khí dùng để giết người, không phải để tự sát.” Mỉm cười, A Sửu lấy đao mỏng từ tay Sở Đào, ném sang một bên.
Hoắc Chẩn luôn suy nghĩ rất chu đáo, bất quá hắn không nên đưa chủy thủ cho Sở Đào, tên ngốc này thiếu kinh nghiệm thực tế, căn bản không biết binh khí nên dùng làm gì.
Hai mắt tràn đầy mỉm cười bay lướt qua dàn tế, Sở Đào hãy còn đắm chìm trong kinh diễm hai mắt vẫn nhìn thẳng A Sửu.
A Sửu ôm eo hắn, xoay người đối Sở Huyền, đối với hắn dù là cửu trọng đế vương, hay ăn mày lưu lạc, không có gì khác nhau, mạng kia chỉ cần hắn muốn ra tay, tùy thời đều có thể lấy đi!
“Cho ngươi một cơ hội sống, thả chúng ta đi.” Nhìn thẳng lão già ngồi trên long ỷ, hắn lạnh lùng nói.
“Láo xược!”
Sở Huyền cũng là người luyện võ, ánh mắt rất tinh tường, tuy rằng nhìn thấy A Sửu khinh công không tồi, nhưng chưa để ở trong lòng, vung tay lên, tướng sĩ lập tức lên đài giương cung, chỉ chờ ra lệnh một tiếng liền vạn tiễn xuyên tim.
“Không được làm tổn hại vương gia!” Tình hình đột biến, Hoắc Chẩn vội quát. Viện quân sắp đuổi tới nơi, hắn không hy vọng lại xảy ra sai lầm gì.
Đáng tiếc quân lệnh đã phát, hàng vạn hàng nghìn đầu mũi tên dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Sở Đào có chút điểm sợ hãi nhưng vẫn đứng chắn trước A Sửu, ai ngờ eo bị kéo một cái liền nhào vào lòng hắn, nói: “Ta đã không cần ngươi phải bảo hộ.”
Nhìn thấy tiểu hoàng tử ngẩn ngơ, mặt lộ vẻ bị tổn thương, A Sửu cúi đầu điểm nhẹ lên môi hắn, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, đến lượt ta đến bảo hộ ngươi!”
Oanh......
Lửu nóng bốc lên, nháy mắt khuôn mặt Sở Đào liền đỏ ửng, kẻ địch mắt còn mở trừng trừng, người này cư nhiên lại hôn trộm, nên cho hắn một tát, đá hắn một cái, hay là......
Trước mắt tối sầm, bị A Sửu chắn hết tầm nhìn, chỉ nghe hắn nói: “Ôm chặt, không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ giao cho ta.”
Không muốn hắn nhìn thấy một màn mình giết chóc, vì lần này so với trước khác nhau, giờ mới đúng là huyết tinh tư sát (chém giết đẫm máu).
A Sửu cổ tay nhẹ chuyển, đai lưng xoay tròn, một tay hạ xuống, tóc dài theo gió nhẹ bay, sợi tóc hạ xuống hai mắt lãnh lệ, mỉm cười, hắn mắt lạnh quét về phía tướng sĩ giương cung. Lúc này, hắn chờ nhất là vạn tiễn cùng lao đến, hắn cần huyết khí thức tỉnh giấc ngủ đông nhiều năm, bởi thanh danh Dạ Tu La có được đều từ máu mà ra.
Tên rốt cục bắn ra, A Sửu phất tay trong không trung, vạt áo quay, đem mũi tên lao đến hất ra ngoài, thân mình nhảy lên hướng đại điện vọt tới.
Thấy khinh công kinh người của hắn, Nguyên thừa tướng cuống quít nói: “Bảo hộ Hoàng Thượng!”
Đội cận vệ đều là người của Sở Huyền, mỗi người huấn luyện có tố, mắt thấy chủ tử nguy cấp, nhanh chóng triển khai trận thế vây lấy A Sửu, nhưng mấy người phụ cận lập tức bị thắt lưng dài đánh văng ra, nhất thời huyết như hoa rơi. A Sửu thuận thế đạt được trường kiếm của một người trong đó, kiếm quang xoay chuyển, từng lớp thị vệ tiến tời đều bị kiếm khí đánh lui, thế công kia quá nhanh, chờ thị vệ nhìn rõ đã thấy toàn thân nhỏ máu, mới phát giác bị thương, người tấn công đều bị gạt ra không cách nào trống trả.
Bức tường thị vệ nháy mắt bị đánh ra một chỗ hổng, Sở Huyền chỉ cảm thấy sát khí đột nhiên tới gần, trường kiếm trong tay mới rút ra một nửa liền dừng —— A Sửu tay đặt trên trường kiếm, áp đảo đến không thể rút kiếm ra, Sở Huyền ngẩng đầu, mắt đối mắt, đôi mắt kia một mạt đỏ sậm lưu động, là sát khí.
Trong người chấn động mạnh nhưng y vẫn cố trấn định, quát: “Ngươi giết trẫm, cũng không thể chạy thoát, chi bằng đôi bên làm một giao dịch, thấy thế nào?”
“Ta vừa rồi cho ngươi cơ hội, ngươi lại vứt bỏ.”
“Dừng tay!” Hoắc Chẩn đón lấy trường kiếm chỉ hướng A Sửu.
A Sửu đối kiếm phong làm như không thấy, mắt lạnh nhìn Hoắc Chẩn, “Thân là binh bộ thị lang, ngươi lại nối giáo cho giặc?”
Ngoài cung ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu, quân đội của Sở Huyền bỗng rối loạn, Sở Đào đã sớm quan sát, nghe được tiếng binh đao không ngừng truyền đến, vội hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hoàng Thượng dẫn binh đánh tới.” Hoắc Chẩn thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua thân hình hai người đang ôm chặt, đối A Sửu nói: “Quốc có quốc pháp, kẻ soán quyền phải chịu trừng phạt thích đáng, không thể dùng tư hình. thả hắn ra, ta sẽ giao cho Thánh Thượng xử trí.”
A Sửu nhìn Sở Đào, Sở Đào vội vàng gật đầu, hắn với Sở Huyền dù sao cũng chung huyết thống, không cần ra tay giết hắn.
A Sửu không nhiều lời, nội lực chấn ra, đem lưỡi đao bay lên xẹt qua cổ tay Sở Huyền, hắn gào to ngã ra long ỷ, mới chỉ dùng kiếm cắt gân tay còn giữ được mạng, như vậy đã là A Sửu nhượng bộ lắm rồi.
“Ngươi!” Hoắc Chẩn không còn lời gì để nói, hắn biết tên này là đang im lặng khiêu khích mình.
Hai người mắt lạnh nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn là Sở Đào đánh vỡ cục diện bế tắc, giãy khỏi người A Sửu, mắt nhìn thẳng hắn, sau một lúc lâu, thanh âm mới run rẩy hỏi”Ngươi, ngươi là Dạ Tu La?”
Ánh mắt khó tin làm A Sửu tâm run lên, Sở Đào không có khả năng biết danh hào của hắn, trừ phi từng gặp qua, hắn từng thấy công phu của mình!
Suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua mười năm lang bạt giang hồ thời niên thiếu, từng giết qua nhiều người, không ít kẻ là người trong cung, trong đó lẽ nào có người thân của Thập Nhất? Hoặc là cùng hắn có quen biết? Nếu là như vậy, bọn họ chính là kẻ thù, có nên thừa nhận không, hay là tiếp tục lừa gạt......
Bầu trời lý trí đang lắc lư qua lại, Sở Đào lại nói tiếp, lần này là khẩu khí khẳng định không chút nghi ngờ: “Ngươi là Dạ Tu La!” Năm ấy lúc bảy tuổi, hắn thấy qua bộ dáng Dạ Tu La dùng roi, tựa như mới vừa rồi, bá đạo, kiệt ngạo, mang theo ngạo khí không ai bì nổi.
“Ta...... Phải” do dự một chút, A Sửu trả lời. Sở Đào từng nói với Hoắc Chẩn tên của hắn. Hắn tin tên lòng dạ thâm trầm kia đã sớm tra đủ thứ, nếu sớm muộn gì cũng lật tẩy, căn bản không cần che giấu thêm gì.
Tâm không nhịn được hoảng loạn, cho dù ngàn vạn mũi tên trong không trung bay tới cũng chẳng loạn lúc này cư nhiên có cảm giác hốt hoảng.
Lẳng lặng nhìn Sở Đào, thấy gương mặt trắng nõn kia từ nghi vấn chuyển khiếp sợ, lại từ khiếp sợ chuyển sang cứng ngắc, im lặng một lúc, sau đó mặt mày cong xuống như trăng lưỡi liềm, đột nhiên lao thẳng vào ngực hắn, kêu to: “Dạ Tu La, ta rốt cục tìm được ngươi!”
Ý tứ nghe qua có vẻ hưng phấn, cứ nghĩ Sở Đào muốn trả thù cho người xưa, thật may cái ôm này xóa bỏ mọi băn khoăn, mỉm cười, hắn cũng trở tay ôm Sở Đào. Tuy không hiểu nguyên nhân là gì, bất quá chẳng liên quan, chỉ cần không phải kẻ thù, tất cả đều dễ giải quyết.
Chết tiệt, bọn họ rốt cuộc có thôi đi không!
Mấy động tác thân mật kia Hoắc Chẩn càng nhìn càng chói mắt, nếu có thể, hắn rất muốn tiến đến đá cho tên hỗn đản xấu xí kia một phát bay lên trời. Sở Đào là của hắn, đây là chuyện triều đình trên dưới đều rõ, tên kia cư nhiên dám tới chắn ngang cướp đoạt tình yêu!
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt sát khí trừng tới, A Sửu nâng mi mắt, nhìn bộ dạng u ám của Hoắc thị lang, thấy thế hắn liền tươi cười nhướn mày nhìn y, ra vẻ trêu tức.
Âm thanh giao chiến bên ngoài vẫn dữ dội, tướng sĩ hoàng triều như thế trẻ tre đánh vào điện, binh lính của Sở Huyền ngăn cản không nổi, phần lớn giơ tay đầu hàng, thủ hạ của Hoắc Chẩn đã sớm bắt lấy nhóm thân tín của Sở Huyền, Nguyên thừa tướng thấy tình cảnh này, sợ tới mức chân lung lay, run run giữ chặt ống tay áo Hoắc Chẩn hỏi: “Hiền tế, đây là chuyện gì? Binh sĩ kia là từ đâu tới?”
“Thánh thượng căn bản vô sự, chỉ là đi mượn binh mà thôi.”
Hoắc Chẩn căn bản chẳng quan tâm Nguyên thừa tướng, lạnh lùng đẩy hắn sang một bên, sai người trói lại, đang định tiến lên tách đôi tình nhân chướng mắt kia ra. Ngự lâm quân tiến vào, rất nhanh đem dư đảng bắt hết, một vị thanh niên tuấn nhã ngạo nghễ đi vào trong sự bảo hộ của thị vệ, cũng chính là Sở Kiều thiên tử đương triều Vạn Dục
“Hoàng huynh!”
Đột nhiên nhìn thấy Sở Kiều, Sở Đào dụi dụi mắt, thấy rõ là mình không nhìn lầm, lập tức chạy vội tới bắt lấy tay áo hắn, lúc trước đường xa mệt mỏi còn nghe tin dữ của hoàng huynh, lúc đó không dám tin người đã mất, nghĩ lại bất giác đỏ mắt, nói: “Ngươi không có việc gì, thật sự quá tốt, ta nghĩ đến, nghĩ đến......”
“Trẫm không có việc gì, đều là công lao của Hoắc thị lang, thời gian này ngươi cũng chịu ủy khuất rồi.” Bị Sở Huyền dồn vào đường cùng mới phải chạy trốn, sau lại đi mượn binh, nguyên nhân hậu quả rất phức tạp, Sở Kiều không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười vỗ vỗ vào tay Sở Đào.
Phản quân rất nhanh bị bắt lại, Hoắc Chẩn đang chỉnh đốn quân đội, lại sai người bắt lấy A Sửu, nhìn thấy cả đống kiếm đang hướng A Sửu, tuy biết hắn không sợ, Sở Đào vẫn bối rối vội túm ống tay áo Sở Kiều, dùng sức lắc mạnh nói: “A Tốn là ân nhân cứu mạng của thần đệ, hoàng huynh mau thả hắn!”
“Theo thần điều tra, người này là gian tế hoàng tử Vĩnh Thặng phái tới, với ý định làm hại vương gia, vương gia không biết chuyện trước giờ luôn bị hắn lừa gạt.” Hoắc Chẩn phụng phịu nói.
“Không phải! Các ngươi lập tức lui ra!”
Có thể nghĩ, chẳng ai chịu nghe mệnh lệnh của Sở Đào, hắn nóng nảy, lại chuyển hướng Sở Kiều năn nỉ, nói: “Hoàng huynh!”
Sở Kiều đẩy tay Sở Đào ra.
Chuyện liên quan đến A Sửu hắn đã nghe Hoắc Chẩn nói, mới rồi phong thái A Sửu đối địch hắn cũng thấy được, người như thế nếu dùng thì thật giống như hổ thêm cánh. Chỉ tiếc hắn không thể phụ Hoắc Chẩn, lần này thành công giấu diếm được nhãn tuyến của Sở Huyền, công lao Hoắc Chẩn không thể không nhắc tới, Hoắc Chẩn lại đối Sở Đào có tình ý, lần này hắn không làm ngơ mà không giúp Hoắc Chẩn.
“Hoắc thị lang nói đúng, người kia chỉ vì lợi dụng ngươi, không thể lưu.”
Không nghe Sở Đào giải thích, Sở Kiều lệnh thị vệ dẫn người xuống, Hoắc Chẩn hiểu được ý tứ của hoàng thượng, mỉm cười phất tay, phần đông quân sĩ nháy mắt cùng nhau xông tới đem A Sửu vây quanh ở giữa.
A Sửu dù công phu có tốt, cũng không thể luân phiên đánh hết sạch ngự lâm quân, tuy tính tình đơn thuần, nhưng Sở Đào rất hiểu chuyện trong cung, chỉ cần nhìn hoàng huynh nâng tay liền hiểu dụng ý trong đó, giãy khỏi kiềm chế của thị vệ vọt trở lại. Hoắc Chẩn muốn ngăn hắn, bị hắn đá một cước vào chân, lại thuận tay đoạt đao ở thắt lưng một thị vệ, bảo hộ trước mặt A Sửu.
Sở Kiều trầm mặt, quát: “Càn quấy, còn không lui ra!”
“Hoàng huynh trắng đen chẳng phân biệt được, thiện ác không rõ, không có lòng nhân từ của vua, thỉnh hoàng huynh thả A Tốn, bằng không, ta sẽ, ta sẽ......”
“Ngươi sẽ như thế nào?!” Sở Kiều trầm giọng quát hỏi. Đệ đệ hắn yêu thương nhất, từ nhỏ đến lớn đệ đệ không dám cãi lời hắn, chỉ mấy ngày không thấy, cư nhiên dám cứng đối cứng, xem ra Hoắc Chẩn nói không sai, nam nhân kia ảnh hưởng rất lớn, không thể lưu!
“Ta sẽ, sẽ......” Sở Đào đối vị hoàng huynh này vẫn rất sợ sệt, muốn nói cát bào đoạn nghĩa, lại không có can đảm nói, thân mình hơi lùi về sau, nhỏ giọng hỏi A Sửu: “Nếu ta nói với hoàng huynh cắt đứt huyết thống, hắn có hay không sẽ ra tay?”
“Sẽ.” Vuốt ve tóc Sở Đào, A Sửu nói: “Nhưng ta cam đoan, nếu hắn làm vậy là tự tìm đường chết, chỉ xem ngươi có hạ quyết tâm hay không.”
“Không được!” Sở Đào lập tức gạt bỏ.
Còn chưa tới mức như vậy đi? Nhìn nhìn đôi mắt đầy huyết sắc của A Sửu, Sở Đào biết chỉ cần hắn đồng ý, nhất định đối phương sẽ làm vậy.
“Đại ca......” Sở Đào mặt tươi cười lấy lòng, nói: “Ta sẽ xin ngươi a, từ nhỏ đến lớn ngươi hiểu rõ ta nhất, ngươi muốn giết người của ta, để ta sau này sống không vui vẻ sao?”
Hoàng huynh luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, thử nịnh vài lời cũng có tác dụng, nên Sở Đào đổi thành cầu xin, quả nhiên Sở Kiều nhíu nhíu mày rồi không lên tiếng.
Chứng kiến A Sửu che chở Sở Đào lấy một địch mười, đại sát bốn phương, hắn cũng biết tình cảm của Hoắc Chẩn là nghiêm túc, cõ lẽ tình cảm đấy còn vững chắc hơn tình cảm nam nhân kia đối Sở Đào, nhưng cái Hoắc Chẩn thiếu là sự nhiệt tình, mà đấy cũng là điểm Sở Đào mong nhất. Hắn hiểu tính tình của Sở Đào, nếu Sở Đào bảo vệ A Sửu như vậy, chính mình cố chấp muốn giết, không chỉ có không thể làm huynh đệ, chỉ sợ còn oán hận hắn cả đời.
Có lẽ, nên tạm thời buông tha hắn, muốn giết một người có rất nhiều biện pháp, cũng có rất nhiều thời gian đúng hay không?
Sở Kiều liếc mắt nhìn Hoắc Chẩn một cái, Hoắc Chẩn đã theo hắn mười mấy năm, hắn biết đối phương có thể hiểu được tâm tư của mình, quả nhiên Hoắc Chẩn không nói thêm nữa, phất tay cho thị vệ lùi ra.
Năn nỉ thành công, Sở Đào thực vui vẻ, tùy tay ném kiếm xuống, nói: “Tạ ơn hoàng huynh thành toàn.”
A Sửu mày kiếm nhướn lên, nhìn thấy thị lang đại nhân vẻ mặt không cam lòng, mỉm cười nói: “Kỳ thật chúng ta đều là người thắng, ngươi thắng được quyền vị công danh, mà ta thắng được tâm của một người!”
Hắn biết Hoắc Chẩn trong lần bình loạn này có công lớn, hoàng đế đối hắn lại có chút áy náy, nhất định sẽ tán thưởng hắn, từ nay về sau một bước lên mây, đó là điều khỏi cần nói.
Theo Sở Đào đi đến gần Sở Kiều, vị thanh nhã đế vương hướng hắn mỉm cười, nhưng hắn nhìn ra được sau mỉm cười là sát khí, chiêu lạt mềm buộc chặt này có thể qua mắt Sở Đào, lại không thể gạt được hắn, hoàng đế chưa từng nghĩ muốn buông tha hắn, để hắn mang Sở Đào đi nhưng sau sẽ tính toán với Hoắc Chẩn tìm cơ hội diệt trừ hắn.
“Tạ ơn hoàng thượng thành toàn.”
A Sửu cùng Sở Đào khom người tạ ơn, trong lòng lại suy nghĩ, có lẽ chính mình nên tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ tai hoạ ngầm này, đến lúc đó chỉ cần làm cẩn thận chút, giấu diếm được Thập Nhất là tốt rồi.
Sát khí dấu giếm trong lòng, bên ngoài vẫn mỉm cười, đúng lúc này, xa xa truyền đến ồn ào, thanh âm trong trẻo hỏi: “Đánh lâu như vậy, nên đánh xong rồi đi? Các ngươi đừng cản ta, để ta vào xem......”
Theo tiếng, một vị tử y công tử bước nhanh đến, Sở Kiều thần sắc biến đổi, vội kéo người đến một bên, công tử hướng hắn nhỏ giọng hỏi chiến sự, ánh mắt thì không kiêng kị gì liếc A Sửu, Sở Kiều có chút không vui, sai người đưa công tử xuống, ai ngờ công tử lại đổi thành nhìn chằm chằm, biểu tình càng lúc càng kinh ngạc, rốt cục chạy vội tới trước mặt A Sửu.
“Ngươi......” A Sửu nhíu mi, công tử có chút quen mặt, hưng phấn trên nét mặt y càng nhìn càng thấy quen mắt.
“Này, ngươi nhìn người khác như thế, rất vô lễ!”
Công tử bột tuấn nhã lỗi lạc, vừa nhìn đã biết là củ cải lăng nhăng, cư nhiên cùng A Tốn nhà hắn bốn mắt nhìn nhau đưa tình, Sở Đào mất hứng, có cảm giác không vui thấy người khác muốn chiếm đồ của hắn, đột nhiên phát hiện A Sửu nếu xấu như trước thật tốt, sẽ không giống bây giờ bị người khác thèm muốn.
Sở Kiều so với Sở Đào càng không vui hơn, giữ chặt công tử nghĩ muốn tha hắn ra phía sau mình, lại bị gạt ra, công tử mắt như cũ nhìn thẳng A Sửu, rốt cục cười lên tiếng: “Tiểu thúc thúc, thật là ngươi!”
Sau điện, nội thị dâng trà cho khách quý rồi lui xuống, điện chỉ còn hai huynh đệ Sở gia, A Sửu, với vị đang vui mừng nhảy nhót vì gặp lại thân nhân, Hàn đại công tử.
“Tiểu thúc thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta với ngươi a, ngày trước ngươi còn dạy ta công phu, ngươi vừa đi chính là mười mấy năm, thời gian qua đã sống thế nào? Vì cái gì trên mặt đều là sẹo? Có phải hay không có người khi dễ ngươi? Hạ độc hại ngươi? Nói cho ta biết, ta giết cả nhà hắn báo thù cho ngươi!” Từ lúc vào điện, Hàn Tương hỏi không ngừng, còn lôi kéo tay A Sửu không ngừng đánh giá, tràn đầy tiếc nuối mà thở dài.
“Các ngươi...... thật sự là chú cháu?” Nếu không phải Hàn Tương đã nói ra thân phận, Sở Đào nghĩ thật muốn bổ hắn, tên kia lôi kéo tay A Sửu không tha, nhìn tới nhìn lui thật giống hành động mình hay làm, hơn nữa nhìn bọn hắn cách nhau vài tuổi, nói là huynh đệ còn được, như thế nào có thể là chú cháu?
“Là chú cháu.” A Sửu rất không cam tâm thừa nhận.
Phụ thân trời sinh tính phong lưu, mẫu thân không phải vợ duy nhất của ông, hoặc nói không phải người tình duy nhất, lúc nhỏ hắn từng theo mẫu thân đến Hàn phủ. Phụ thân Hàn Tương là đại ca của hắn, cũng là đương gia của Hàn gia, hắn với Hàn Tương tuổi xấp xỉ, qua lại khá thân thiết, từng chỉ điểm qua công phu cho y, không nghĩ thời gian trôi lâu rồi y còn nhớ.
Từng nói dối qua loa với Sở Đào chuyện ngày trước, trời biết nếu giờ hỏi lại nhỡ đâu lộ hết, A Sửu ngoài mỉm cười, trong lòng lại cực lực suy nghĩ phải đem của nợ này đá đi như thế nào.
Hàn Tương nào biết tâm tư của hắn, mười mấy năm không gặp, giữ chặt hắn vui vẻ tán gẫu không ngừng, ngay lúc A Sửu thấy chính mình thật khó ứng phó, Hàn Tương lại đổi chủ đề nói đến Sở Kiều bên cạnh, vui vẻ nói: “Tiểu thúc của ta chính là cao thủ dùng độc, nhất định có thể giải được cổ độc trên người ngươi.”
Hoàng đế trên người có cổ độc?
A Sửu nhíu mi, nhớ tới Sở Đào từng nhắc tới thi thoảng Sở Kiều bị đau đầu, vốn tưởng cơ thể yếu đuối, không nghĩ tới là bị người hạ cổ.
Xem ra cho dù chính mình không động thủ, hoàng đế này cũng không ngồi lâu được, bất quá......
Nhìn nhìn thằng cháu nhỏ của mình, tên sao vẻ mặt rất lo lắng? Sẽ không phải..... A Sửu trong lòng cười lạnh hai tiếng, đột nhiên nghĩ đến cách hay để chỉnh hoàng đế.
Tiến lên bắt mạch cho Sở Kiều, mạch tượng rất quái lạ, một bên sôi sục xung kích, một bên lại âm hàn thong thả, vừa nóng vừa lạnh, khó trách bị đau đầu, hắn nhíu mày xem mạch, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.
“Không thể trị sao?” Hàn Tương lo lắng hỏi, từ lời nói đã thể hiện tình cảm thân thiết.
“Độc công tâm đã lâu, đã cùng máu dung hòa làm một, rất khó chữa khỏi, bất quá......” Liếc hoàng thượng vẻ mặt nghiêm túc, A Sửu âm âm cười, cúi người tiến gần đến tai hắn thấp giọng thì thầm vài câu, vừa lòng nhìn thấy đế vương sắc mặt chuyển trắng, đôi mắt âm u không nói một lời.
Đạt được mục đích, A Sửu khom người cáo lui, Sở Đào cũng theo ra, hỏi: “Ngươi cùng hoàng huynh nói gì đó, sao hắn nghe xong sắc mặt lại khó coi vậy?”
A Sửu cười cười: “Không có gì, chính là chỉ cho hắn cách chữa khỏi, trên đời này không độc gì không giải được, chỉ là có quyết tâm hay không.”
Sở Đào nghe không xong còn u mê, bất quá nghe nói có thể giải độc, cũng an tâm, trên đường quay về phủ vẫn giữ chặt A Sửu, tựa hồ không thể tin người này chính là Dạ Tu La mình tìm kiếm nhiều năm trước.
“Như thế nào? Ngươi không tin?”
“Ta tin ta tin, chỉ là rất giật mình, ta cư nhiên để đại hiệp tiếng tăm lẫy lừng làm người hầu cho ta lâu như vậy,.” Sở Đào đỏ mặt nói.
Gió nhẹ thổi tóc mai, như trêu chọc thiếu niên năm xưa —— đêm đó trong cung, lúc ấy hắn chỉ có bảy tuổi vì nghịch ngợm nên bị phụ hoàng trách mắng, một mình chạy tới hồ nước sau hoa viên sinh hờn dỗi, gió nổi lên gợn sóng, đảo loạn nước hồ in hình trăng tròn, cùng với một đạo thân ảnh màu trắng...... Ách, thân ảnh ngẫu nhiên xẹt qua nước hồ!
Quỷ? Thần? Tiên?
Bị dọa rồi, tiểu hoàng tử đứng bên hồ há hốc mồm, lập tức ngẩng đầu nhìn theo, bóng trắng bay qua hành lang dài dừng trước mặt hắn, như mèo lặng yên lướt đi không một tiếng động. Mặt nạ bạc dưới ánh trăng lóe lên, roi mềm quấn quanh khuỷu tay y, một đầu roi thả xuống theo gió lay động, vẻ phiêu dật xuất trần nói không lên lời. (ra là từ nhỏ đã mê trai? =)))
Tiểu hoàng tử mải nhìn không nghe thấy tiếng người trong cung đang kêu to gọi hắn, người nọ lại nghe rõ, roi dài giương lên quấn quanh eo hắn, kéo hắn vào trong lòng bay lên không nhảy tới nơi khác. Hắn chỉ cảm thấy như cưỡi mây đạp gió, chờ phục hồi lại tinh thần, đã đứng ở trước điện vắng vẻ.
“Tiểu ngốc ngếch, chuyện đêm nay đừng kể với người khác được không?” Thanh âm trong trẻo nhu hòa rốt cuộc khiến Sở Đào định thần lại.
Hai má bị ác ý nhéo nhéo, bất quá không biết đau, hắn vội dùng sức gật đầu, không phải quỷ thần tiên, là đại hiệp, tiểu thuyết thường nhắc tới đại hiệp thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Hảo, ta lấy tư cách một nam nhân mà thề!”
Tư cách nam nhân trong lời hứa kia chọc đối phương phải cười, buông hắn ra, nhảy vọt rời đi, hắn đuổi theo hỏi:”Đại hiệp, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
“Dạ Tu La.” Lời nói nhẹ phất qua tai như khắc vào lòng hắn, phút chốc chính là mười năm.
“Ngươi chính là tiểu hoàng tử tròn vo kia?!”
Thấy Sở Đào thần sắc bối rối, hoàn toàn say mê trong ảo tưởng chuyện cũ, A Sửu khóe miệng co rút. Mười năm biến hóa cũng quá lớn đi? Nhìn tình nhân phong thần tuấn lãng, mặt mày tinh tế ở bên, A Sửu rất khó chồng chéo lên hình ảnh tiểu hài tử tròn vo.
Đó là nhiệm vụ cuối cùng trước khi hắn độc phát, lẻn vào cung lấy một bức tranh cổ, lúc rời đi không cẩn thận bị tiểu hài tử mập mạp bắt gặp, sợ y la hét A Sửu định đánh ngất, ai ngờ y không khóc không hét không nháo, lại rất nhu thuận, vì thế nổi lên ý muốn chòng ghẹo, bế hắn một vòng bay quanh. Chớp mắt đã mười năm, đoạn kí ức kia đã sớm lắng đọng, hôm nay nếu Sở Đào không nhắc, chắc đời này hắn cũng chả nhớ tới.
“Cái gì tròn vo! Đấy gọi là đáng yêu!” Sở Đào lấy lại tinh thần, không vui mà nói lại.
Trước lúc bảy tuổi hắn tròn như lợn con, từ bảy tuổi đã không thế rồi, hắn đem hứng thú đối đồ ăn ngon chuyển lên việc luyện võ, thuận tiện còn muốn tìm Dạ Tu La, đáng tiếc cái gì cũng không tra được, có người nói Dạ Tu La đã chết, cũng có người nói hắn gác kiếm. Qua rất nhiều năm, thẳng đến lúc nhận thức Hoắc Chẩn, Sở Đào coi hắn thành Dạ Tu La, mới buông tha cho việc tìm kiếm.
Chính là lão thiên gia nhiều năm sau lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, vừa rồi A Sửu ôm hắn bay tới bay lui cảm giác cùng đêm đó giống nhau như đúc, cảm giác khắc cốt ghi tâm, hắn tuyệt không nhận lầm!
“Giọng nói của ngươi đều thay đổi, nếu không ta đã sớm nhận ra ngươi!”
Mười năm trước hắn vẫn là thiếu niên, giọng nói đương nhiên khác với bây giờ, Sở Đào vẫn nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, A Sửu cảm giác hô hấp thực khó khăn: “Ngươi mê võ như vậy, không phải đó là nguyên nhân đi?”
“Đúng a, nếu không ngươi nghĩ vì cái gì?”
Nhìn thấy đôi mắt kia sáng trông suốt, A Sửu bỏ qua không hỏi thêm, có lẽ được tình nhân sùng bái không phải chuyện xấu đi, ít nhất so với Hoắc Chẩn càng thêm lợi hại.
-Hết chương 9-