" Thanh Phong ngoan , há miệng ra nào ! "
Đỗ Ngọc Sương nâng lên ánh mắt trìu mến nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt mình , nụ cười ngọt ngào như hoa ... chỉ là thứ nàng đang đưa tới trước miệng nam nhân là một trái ớt vừa to vừa đỏ .
Nam nhân ngập ngừng một lúc nhưng cũng há to miệng cắn lấy hơn một nữa trái ớt , cố gắng nhai rồi nuốt xuống , cả gương mặt hắn đều đỏ bừng , nước mắt nước mũi không ngừng trào ra . Đỗ Ngọc Sương bị một màn này làm cho chết trân , hắn ăn thật , cứ nghĩ hắn ngập ngừng thì sẽ không ăn chứ , là hắn khùng thiệt hay là đóng kịch quá giỏi đây .
" Ngươi ăn thật , ngươi không biết nó rất khó ăn hả ? "
Lạc Thanh Phong lấy tay gãi lên tóc , làm rối lên một đoạn sau đó cúi đầu e thẹn , bộ dáng ủy khuất .
" Là Sương Sương đút , Thanh Phong đều ăn , ca ca nói Sương Sương mai này là nương tử của Thanh Phong , nương tử nói gì đều phải nghe "
Ca ca ? Lạc Thanh Trần ? Trong trí nhớ của Đỗ Ngọc Sương đây đúng thật là mẫu người có thể nói ra điều này , nhớ ngày đầu tiên nàng đến đây , hắn chỉ đứng một bên gật gật còn lại mọi chuyện đều do nương tử hắn quyết định , phải , một tên cuồng thê .
" Nhưng nó rất khó ăn "
" Trước đây Tiểu Phúc bỏ nó vào thức ăn của Thanh Phong còn nhiều hơn , Thanh Phong đều ăn hết được "
Đỗ Ngọc Sương không biết phải nói gì , hóa ra có người cho hắn ăn trước nàng rồi a , xét ra tên này cũng được nhiều người căm ghét đấy chứ , nhìn bộ dáng hắn còn tươi cười như vậy rõ ràng không biết bị người ta chỉnh , không biết nên tội nghiệp hắn hay nói hắn đáng đời đây .
" Ăn cơm đi ! "
" Ồ "
Lạc Thanh Phong lấy tay lau đi nước mũi trên mặt vội vàng cầm lấy chén cơm lên ăn một cách ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra . Mấy hôm nay ăn cơm chung với Sương Sương , thức ăn không còn khó ăn như trước , đều rất ngon miệng nha .
Nhìn cách ăn của hắn , Đỗ Ngọc Sương vô cùng nghi ngờ hắn chính là giả điên , canh thì hắn không ăn , rau thì không chạm tới nhưng thịt thì ăn liên tục , nàng vừa giơ đũa hắn đã nhanh tay gắp trước , có tên điên nào khôn như vậy không ? Nàng miễn cưỡng sắm vai trao dồi tình cảm với hắn nên mới phải ăn cùng bàn với hắn nhưng có phải nàng lầm rồi không ? Nghĩ đến là tức giận , Đỗ Ngọc Sương liền nhíu mày , giọng nói cũng pha chút tức giận .
" Sao ngươi không ăn rau đi hả ? "
Lạc Thanh Phong đặt lấy chén cơm xuống bàn , cả người hắn không nhúc nhích lấy một cái nhưng nét mặt rõ ràng là vô cùng ủy khuất , còn cắn cắn môi nữa chứ . Thái độ này là sao , nàng chỉ nói hắn có một câu , sao giống nàng như tên ác bá thích đang bắt nạt hắn vậy ? Được , nàng quên , hắn bây giờ không được bình thường , nàng không nên quá hung dữ .
" Thanh Phong ngoan , chàng sao không ăn rau a "
Lúc này Lạc Thanh Phong mới nhìn một bàn đồ ăn trước mặt , có chút tự tin nói ra những gì trong đầu hắn suy nghĩ được .
" Thanh Phong ăn hết màu đen nhường cho Sương Sương màu xanh , màu vàng và màu đỏ " . Ý hắn là hắn rất tốt , hắn nhường nhưng thứ đẹp nhất cho nương tử của hắn , hắn sẽ là một tướng công rất tốt .
Nhưng người đối diện thì chỉ muốn đánh hắn một trận , hắn là khùng hay là khôn đây , vậy cũng nghĩ ra cho được ,một người bình thường cũng chưa biết dỗ ngọt người ta như hắn nha . Chỉ là hắn giỏi , hắn dỗ ngọt được nàng . Đỗ NgọcSương cố nén cười nhìn vẻ ủy khuất của Lạc Thanh Phong sau đó gắp vào chén hắn mỗi màu một thứ . Vừa cười vừa nói với hắn .
" Sương Sương muốn cùng ăn với Thanh Phong , màu nào cũng ăn "
" Sương Sương cười rất đẹp " . Lạc Thanh Phong nhìn theo nụ cười hiếm có trên mặt nương tử tương lai cảm thấy vô cùng vui vẻ .
" Sương Sương là đẹp nhất ! "
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Vài ngày sau , Đỗ Ngọc Sương vừa bước vào phòng đã thấy ai đó cúi mặt nhìn chằm chằm vào chậu cá nhỏ của hắn , tay không ngừng chọt chọt lên mặt nước nhưng tiểu bảo bối của hắn chỉ nằm im ngửa bụng lên trời , hắn lật cái bụng nho nhỏ xuống , một lúc lại ngửa lên , cứ lật qua lật lại như vậy cho đến khi Đỗ Ngọc Sương chịu hết nổi .
" Thanh Phong ngoan , Sương Sương tìm cho Thanh Phong con khác nha "
Lạc Thanh Phong im lặng không nói gì , tay vẫn tiếp tục lật lại con cá nhỏ , môi hắn rung rung , mi tâm nhíu lại một cách cố chấp còn vành mắt có chút ửng đỏ .
Nhìn thấy như vậy tâm tình Đỗ Ngọc Sương cảm thấy thật sự khó chịu , nàng đi vòng qua sau lưng Lạc Thanh Phong giương cao hai tay ôm lấy hắn vào lòng , ngón tay xoa lên mi tâm đang nhíu lại của hắn , miệng nhẹ nhàng dỗ dành .
" Chúng ta đem Tiểu Kim đi trồng , vài ngày sau sẽ mọc lên một Tiểu Kim mới được không ? "
" Trồng ? "
Đỗ Ngọc Sương buông Lạc Thanh Phong ra , sau đó cúi người xuống nhìn hắn gật đầu .
" Phải a , đem trồng , vài ngày sau Tiểu Kim mới sẽ mọc ra nha "
"..."
" Thanh Phong không tin Sương Sương sao ? "
Lạc Thanh Phong vội xua xua tay ra vẻ không phải .
" Thanh Phong không biết trồng "
" Đưa cho Sương Sương là được , khi nào Tiểu Kim mọc sẽ đem đến cho Thanh Phong nha ... nhưng không được buồn nữa "
Lạc Thanh Phong gật đầu không hề nghi ngờ , sau đó hắn cười , chính xác là vừa cười vừa khóc .
" Còn không đi rửa tay đi a, lát Sương Sương quay lại dùng cơm với Thanh Phong "
Nói xong , Đỗ Ngọc Sương ôm lấy chậu cá đi nhanh ra khỏi phòng , phi tan, nàng phải phi tan con cá này.
Danh Sách Chương: