" Đỗ huynh , thật sự là không có mà ! "
" Lạc huynh , tiểu nữ vẫn còn nhỏ dại , có gì cũng thả nó ra , nó phá hư cái gì , lão già này sẽ đền cái đó được không ?"
" Đỗ huynh , ta đã cho người tìm kiếm khắp nơi , thật sự là oan quá mà "
" Lạc huynh ... "
" Đỗ huynh ... "
Trong phòng của Lạc lão gia ngày nào cũng nghe âm thanh hai lão già khọm suốt ngày huynh huynh huynh thật làm người khác chán đến không thể chán hơn đến tận bốn ngày sau mới có tin tức truyền tới .
" Lão gia , lão gia , thiếu phu nhân tìm được Đỗ tiểu thư rồi ! "
" Có phải nó phá hoại cái gì bị người ta giam lại không ? " . Đỗ lão gia lập tức đứng dậy , ánh mắt vô cùng hoang mang
" Đỗ huynh , huynh bình tĩnh , Sương Nhi vẫn luôn ngoan ngoãn , ta nghĩ con bé chỉ là đi chơi một chút , còn không mau truyền thiếu phu nhân đưa Đỗ tiểu thư đến đây "
" Lão gia , thiếu phu nhân nói tiểu thư mệt mõi nên cần nghỉ ngơi , chỉ muốn báo bình an với hai vị mà thôi "
" Bình an ? Lão già ta đã mấy tháng không gặp mặt nữ nhi rồi a, ngươi mau dẫn ta đến đó "
" Nhưng ... nhưng ... thiếu phu nhân ... "
" Mau đưa chúng ta đi , ngươi quên mất ai mới là gia chủ rồi có phải không ? " . Lạc lão gia đứng một bên cũng lo lắng không yên ,ông thật lo sợ chuyện cũ lại tiếp diễn , nếu như thật có chuyện gì ông cũng không biết làm sao nhìn mặt ông bạn già này .
Hai người còn chưa đến nơi đã nghe thấy từ xa tiếng cãi vã truyền đến .
" Tại sao ta không được vào , nương tử huynh là lớn nhất ở đây sao , ai cũng phải nghe theo nàng ta "
" Đây là ý của Ngọc Sương , muội ấy muốn nghỉ ngơi "
" Ta vào cũng chẳng làm phiền nàng ấy nghỉ ngơi "
Lạc Thanh Trần nhất quyết đứng ngay trước cửa phòng , không cho bất cứ ai tiến vào ,đây là ý của nương tử hắn, phục tùng chính là ý của hắn .
Thấy một màn như vậy Lạc lão gia không khỏi nhíu mày , bước chân cũng nhanh hơn một chút .
" Thanh Trần , dù cho Sương Nhi có mệt như thế nào cũng phải để mọi người vào thăm một chút , Đỗ huynh cũng đang rất lo lắng "
" Phải a, nữ nhi của ta sao lại không muốn gặp ta a "
" Phụ thân , muội ấy ... "
Lúc này Yên Chi mới hé ra cánh cửa , ngón tay đặt lên miệng ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó bước ra ngoài khép cửa lại .
" Sương Sương muội ấy ngủ rồi ! "
Đỗ lão gia nhìn tiểu cô nương trước mặt , nói bằng giọng hơi, một cách thều thào . " Ngủ.cũng.phải.cho.lão.nhìn.một.cái.chứ "
" Chỉ.được.nhìn.không.có.được.nói.chuyện.đó.nha "
Yên Chi cũng bắt chước nói một cách thều thào , sau đó bộ dáng lấm lét bước nhẹ vào phòng . Mọi người cũng học theo động tác của nàng ,vừa cẩn thận vừa chậm chạp bước vào , chỉ nhìn thấy Đỗ Ngọc Sương đang quay mặt vào trong , hơi thở đều đều , quả thật là đang ngủ .
" Nó.quả.thật.là.đang.ngủ "
"Thật.mà.Đỗ.bá.bá.người.cũng.ra.ngoài.cho.muội.ấy.nghỉ.ngơi...nói.kiểu.này.mệt.quá... "
"Ồ.ồ.ồ...."
Sau khi tiễn hai lão nhân ra ngoài , Yên Chi mới xoay người vào trong , thấy một bức tượng đang đứng im nhìn người trên giường , ánh mắt dao động sau đó liếc sang nàng một cái, khiến nàng có chút giật mình .
" Sao.ngươi.còn.không.ra.ngoài?"
" Ngươi muốn đùa đến khi nào ? "
Lạc Thanh Phong tiến nhanh đến bên giường , kéo lấy cánh tay Đỗ Ngọc Sương , bắt nàng quay người lại , đối diện với hắn là gương mặt xanh xao không chút huyết sắc .
" Như thế này gọi là ngủ ? "
Đỗ Ngọc Sương nâng lên ánh mắt đau khổ nhìn Lạc Thanh Phong sau đó giựt lại cánh tay đang bị nắm trong lòng bàn tay , tiếp tục nằm xuống giường .
" Nàng như vậy là muốn gì ? "
"..."
" Ta hỏi nàng như vậy là muốn gì ? Bỏ đi bao nhiêu lâu như vậy ? "
"..."
" Mau trả lời ta "
"..."
Lạc Thanh Phong nghiến răng sau đó nắm mạnh lấy người Đỗ Ngọc Sương , kéo nàng ngồi dậy .
Thấy một màn như vậy khiến Yên Chi hốt hoảng ,vội tiến đến kéo Lạc Thanh Phong ra , còn không khách khí đánh lên người hắn .
" Muội ấy không phải bỏ đi , là bị người ta bắt đi "
" Bắt đi ? Bắt đi đâu ? "
" Ta không biết , ngươi mau đi ra ngoài đi "
Lạc Thanh Phong bóp chặt cổ tay Yên Chi , đến mức bàn tay nổi đầy gân xanh .
" Ngươi là không tin ta có thể bẽ gãy tay ngươi ? "
"Là kỹ viện được chưa , bao nhiêu lâu nay muội ấy đều bị nhốt ở kỹ viện , ngươi là vừa ý chưa ? "
Tay đang dùng sức của Lạc Thanh Phong từ từ nới lỏng , cặp mắt chỉ còn là một khoảng mơ hồ , hắn thậm chí không dám nhìn lấy người đang nằm trên giường ,kỹ viện là nơi nào chứ ,là nơi mỗi cô nương bị bắt đến đều không bị đánh thì chính là bỏ thuốc , là nơi nam nhân bọn hắn phát tiết , là nơi .... trước đây hắn thích nhất .
" Tại sao lại ở đó ? "
" Nơi đây muội ấy không có kẻ thù , nhị thiếu gia , còn không phải ân đức của ngươi ? " ... " Ngươi đi đâu ? "
Lạc Thanh Phong lao ra khỏi phòng , hắn không dám nhìn Sương Sương của hắn , hắn kìm chế bản thân giữ gìn cho nàng , lại đẩy nàng đi như vậy , nếu đêm đó hắn không bỏ đi , nếu đêm đó nàng vẫn ở yên trong phủ , nếu ...
... ...... ...... ........ Ta là đường phân cách tới khuya ... ...... ...... ...... ...
Đỗ Ngọc Sương vẫn giữ tư thế nằm quay đầu vào trong , nàng không buồn muốn biết là ai đang tiến vào phòng , cứ như vậy nhìn bức tường màu trắng đã chuyển thành màu xanh đen . Bóng đen tiến đến bên giường , sau đó nằm xuống bên cạnh nàng , giơ lên cánh tay ôm lấy bụng nàng kéo nàng về phía hắn .
" Sương Sương , chúng ta thành thân đi "
"..."
Cằm Lạc Thanh Phong vươn lên đỉnh đầu Đỗ Ngọc Sương cọ vài cái sau đó giữ chặt lại .
" Ta biết nàng không ngủ , Sương Sương "
"..."
" Thành thân với ta , được không ? "
" Còn có thể sao ? "
Bàn tay đang ôm lấy eo Đỗ Ngọc Sương cứng lại sau đó ôm siết nàng vào lòng .
" Chỉ cần nàng đồng ý , chuyện gì cũng có thể "
Thân mình Đỗ Ngọc Sương có chút run rẫy , nằm nhích ra xa .
" Ta không muốn ở đây , Lạc Thanh Phong , ta muốn về Đỗ gia , ngươi chịu sao ? "
"..."
Quả thật đây là chuyện không phải nam nhân nào cũng chịu được , ở rể ? Nỗi nhục của nam nhân chính là như vậy , cam tâm sống kiếp nhu nhược và hèn kém, ăn không dám ăn , nói không dám nói như Tề Vân. Huống chi Lạc Thanh Phong ,hắn còn là nhị thiếu gia Lạc gia , tiền tài , địa vị có thứ nào là không phải cao hơn người khác .
" Lạc thiếu gia nếu không chịu được , ta không ép ngươi , ngươi ra ngoài đi , ta muốn được ngủ "
" Ta ôm nàng ngủ "