Tư Đồ Cương đỏ mặt, toàn thân bởi vì xấu hổ mà bị bao phủ bởi một lớp hồng nhạt mê người.
Bây giờ, hai mắt cá chân của Tư Đồ Cương bị hai bàn tay nâng cao kéo ra hai phía, hình thành tư thế hai chân mở rộng, cái mông có chút nâng lên, đem toàn bộ nơi tư mật bại lộ trước hai tròng mắt, lưỡi dao trong tay Tư Đồ Huy chính đang làm việc ở chỗ này.
Sở dĩ là như vậy, bởi vì lúc sắp chụp xong, ngay lúc Tư Đồ Cương thở dài một hơi, đột nhiên Tư Đồ Nham ra vẻ khổ não hỏi một câu mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể trả lời:
“Đại ca, chỗ này của ngươi…”
Hai tròng mắt hắn quét qua hạ thể của y: “…Bị chỗ lông này chặn lại, không thể chụp rõ được. Mà bọn ta muốn chụp rõ từng chi tiết, vậy phải làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Buông ta ra là được chứ sao.
Nhưng mà Tư Đồ Cương biết ý nghĩ đó thật sự chỉ là vọng tưởng, nhìn ba đệ đệ đang hưng phấn thế kia là biết trò hay còn ở đằng sau.
Muốn… muốn làm gì? Không phải định làm cái kia đó chứ?
Trái tim Tư Đồ Cường thoáng cái đập thình thịch, y không khỏi âm thầm cầu khẩn.
Chuyện này liên quan tới tôn nghiêm nam nhân của ta đó nha, chừa lại cho ta chút thể diện đi.
Y lấy ánh mắt cầu xin nhìn người trước mặt, lúc này y cũng chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng xích lõa của mình có bao nhiêu xấu hổ.
“Vậy cạo hết lông đi là được chứ gì.” Tư Đồ Hạo bỗng nói.
Ôi, đầu óc chậm chạp có khác, lại bị người khác lợi dụng rồi.
Thế là chuyện thành thế này.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt.” Lưỡi dao không chút lưu tình cạo sạch những sợi lông mềm mại đang run lên nhè nhẹ, chậm rãi lộ ra làn da bị bộ lông bao trùm, cũng làm cho nam tính của Tư Đồ Cương không thể ấn nấp, xích lõa như con sơn dương bị bao vây bởi những ánh mắt đói khát.
Lưỡi dao chậm rãi chạy từ bụng xuống phía dưới, đi tới bên cạnh âm hành. Rất nhanh những sợi lông ngắn ngủn lơ tơ cũng bị theo bước lớp lông dài phía trước.
Đừng mà, để lại cho ta một chút đi.
Tư Đồ Cương chỉ có thể khóc thét trong lòng.
Cuối cùng cũng cạo xong.
Một tấm khăn lông ướt sũng nhẹ nhàng lướt qua hạ thể vừa mất đi tầng bảo vệ, kéo theo những sợi lông còn vương trên đó.
“Chỗ lông này phải cất đi, đây là lần đầu tiên ca ca cạo lông, là một kỷ niệm vô cùng trân quý.” Tư Đồ Cương há mồm trợn mắt nhìn Tư Đồ Huy cẩn thận cất đống lông đó vào một cái bao, lại còn… lại còn hôn lên cái bao đó nữa.
Cái loại cảm giác này… quả thực so với hôn môi còn tư mật hơn. Lúc này Tư Đồ Cương mới phát hiện được sùng bái không tốt chút nào, nhất là đối với một người mà có lẽ khi y thả bom cũng cảm thấy thơm như Tư Đồ Huy. Điều này làm cho Tư Đồ Cương vừa xấu hổ vừa khó xử, thật chỉ muốn hôn mê bất tỉnh luôn cho rồi. Nhưng bình thường y chăm chỉ rèn luyện cơ thể, thật sự không bất tỉnh được, cho nên chỉ có thể yên lặng mà chịu đựng.
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy là có thể chụp rõ từng chi tiết rồi.” Camera lại bắt đầu công việc, lần này nó chỉ chằm chằm vào âm hành màu phấn hồng đáng yêu đang run lên nhè nhẹ, tựa như hài tử bị hoảng sợ mà cúi đầu xuống.
Bộ vị trọng yếu bị sáu con mắt cộng một cái camera nhìn chằm chằm, làm cho Tư Đồ Cương cũng chú ý tới hạ thể của mình, Mà hậu quả trực tiếp cho việc đó chính là, máu nóng từ từ dồn về phía bộ vị mẫn cảm đó, khiến nó thoáng cái cũng ngẩng đầu lên, hình dáng cũng thô hơn một chút.
Tư Đồ Hạo càng lúc càng thở dốc: “Nhìn cái gì mà nhìn, lãng phí thời gian, xem mà không được ăn thì xem làm gì. Mau lên, sắp hết một tiếng rồi, tiến hành tiết mục kế tiếp thôi.”