• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai lọ thủy tinh đặt trên bàn, một lọ đựng nước đỏ, một lọ đựng nước xanh.

Ba đôi mắt chốc lát lại liếc nhìn cái lọ, chốc lát lại nhìn Tư Đồ Cương.

“Lão đại, đừng xấu hổ nữa, mau chọn một trong hai lọ này đi, xong còn đến tiếp mục tiếp theo chứ.”

“Đúng đó, đại ca, nếu ngươi không chọn, thì sẽ phải dùng cả hai lọ đấy.”

Hai tròng mắt của Tư Đồ Cương căn bản không dám nhìn hai lọ thủy tinh đó, mà chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự khẩn cầu từ đáy lòng y. Cuối cùng, y đem hy vọng của mình tập trung vào người nhị đệ luôn kính ái với mình – Tư Đồ Huy. Đồng thời tay cũng đã có chút sức lực, y cố gắng át chế thân thể đang run lên lẩy bẩy của mình, nhưng lại lập tức phát hiện cánh tay đã có thể gập lại, điều này chứng tỏ dược hiệu sắp hết, chỉ cần kéo dài thời gian thêm vài phút nữa là ổn.

Tư Đồ Huy than nhẹ một tiếng: “Ta biết ngươi không muốn uống, ta cũng không muốn bức ngươi. Nhưng đây là lần đầu tiên của ngươi, nếu không uống thuốc, rất dễ bị thương. Lọ màu đỏ là xuân dược chuyên dùng của phụ nữ, có thể tăng cao độ mẫn cảm, giúp ngươi hưởng thụ nhiều niềm vui thú. Còn bình xanh là xuân dược dành cho đàn ông, chắc ngươi vẫn là xử nam đúng không?” Vừa nói hắn vừa liếc Tư Đồ Cương một cái.

Tư Đồ Cương chật vật nhìn sang chỗ khác, đáy lòng không khỏi kỳ quái.

Làm sao nhị đệ biết được? Hơn nữa xem ra, cả tam đệ cùng tứ đệ cũng biết.

Tư Đồ Huy cười rộ lên, thanh âm ôn nhu nhưng lại làm cho Tư Đồ Cương nổi hết cả da gà: “Ngươi nhất định không biết ta chú ý tới ngươi như thế nào đúng không? Ngày nào ta cũng đều vào phòng của ngươi, quần áo của ngươi, mỗi bộ ta đều biết rõ, kể cả đồ lót. Thân thể của ngươi, không, thậm chí là tư tưởng của ngươi, bất cứ điều gì ta cũng rõ như lòng bàn tay.” Tư Đồ Cương vừa nghĩ tới Tư Đồ Huy cầm quần lót của mình mà ngửi ngửi, hai tròng mắt liền không dám nhìn Tư Đồ Huy nữa, ngay cả lỗ tai cũng vô thức mà đỏ lên bừng bừng.

“Đó chỉ là một lý do, vẫn còn một lý do nữa, đó chính là nơi này của ngươi.” Ngón tay nhẹ nhàng trượt qua nam tính của Tư Đồ Cương: “Màu hồng nhạt non nớt như trẻ mới sinh, cho nên nhất định hôm nay ta sẽ làm cho ngươi nếm mùi vui sướng khi nam nhân ân ái, mà không cần phải hao hết tâm tư thảo niềm vui cho phụ nữ. Ca ca, ta nghĩ rằng ngươi nên uống cả hai lọ đi.”

Tư Đồ Cương nhìn chằm chằm vào cái lọ, sợ hãi nhìn nó càng lúc càng tiến gần về phía mình. Y âm thầm cầu khẩn:

Thượng Đế ơi, cho con vài phút nữa đi.

Nếu phải chọn thì thà chọn lọ màu xanh còn hơn, tốt xấu gì ta cũng là đàn ông, làm sao có thể dùng loại thuốc dành cho phụ nữ chứ?

Tư Đồ Cương dùng ánh mắt ám chỉ cho Tư Đồ Huy, ý muốn hạ nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Nhưng Tư Đồ Huy lại không chút nào chú ý tới Tư Đồ Cương ám chỉ mà chỉ dốc thẳng cả hai lọ vào miệng y.

“Ta đã nói rồi, vì tốt cho ngươi, cả hai lọ đều phải uống. Hễ là chuyện tốt với ngươi, bất luận ngươi phản đối thế nào, ta cũng phải làm.” Bàn tay êm ái lau qua khóe miệng còn dính nước thuốc của Tư Đồ Cương, nhưng trong miệng lại phun ra những lời làm y nóng gan nóng ruột.

Chỉ vài giây nữa thôi!

Tư Đồ Cương đã có thể nắm chặt tay, y ra sức tung một quyền vào khuôn mặt tràn ngập nhu tình của Tư Đồ Huy. Sau đó thừa dịp Tư Đồ Hạo cùng Tư Đồ Nham đang sững sờ, y đẩy họ ra, rồi chạy vào một căn phòng gần đây. Chỉ cần vào phòng, khóa cửa lại là sẽ an toàn thôi.

Bởi vì vận động mà máu trong người y bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn, dược hiệu cũng bắt đầu tăng tốc phát huy tác dụng.

Lúc chỉ còn cách cửa phòng khoảng ba thước, Tư Đồ Cương bỗng nhiên cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bụng dưới phun mạnh ra, tấn công vào các dây thần kinh, chỉ vài giây sau đã chiếm lĩnh tất cả ngõ ngách trong cơ thể.

Nhiệt độ làm Tư Đồ Cương cảm thấy thân thể mình như sắp nóng chảy ra, hai chân cũng vậy, không thể chịu nổi sức nặng của cơ thể mà mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Đừng phát tác lúc này! Ta nhất định phải chạy vào phòng đã!

Tư Đồ Cương vẫn không từ bỏ mà bò sát trên mặt đất.

Bỗng, một đôi tay ấm áp từ đằng sau nâng Tư Đồ Cương dậy, sau đó một tiếng cười nhẹ theo nhiệt khí tiến vào lỗ tai y, khiến cho thân thể mẫn cảm của y run rẩy không thôi:

“Ca ca, ngươi cho rằng trốn vào phòng là an toàn ư? Hôm nay cho dù ngươi trốn ra ngoài vũ trụ, ta cũng quyết bắt ngươi trở về, huống chi là một tấm cửa gỗ. Ngươi quá coi thường quyết tâm của ta rồi đó. Thời gian còn lại hãy để ta dạy cho ngươi biết thế nào là nam nhân vui sướng nhé. Làm cho tất cả chúng ta cùng nhau rơi xuống đi.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
_________________
...hãy làm hết mình những gì chúng ta có thể làm ngày hôm nay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK