• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4

Cuối cùng Ngân Đại Bạch dùng răng cắn Ngân Tiểu Tiểu ném ra khỏi lổ nhỏ, không đi quản Ngân Tiểu Tiểu còn xoay không ngừng mà từ hướng đi tới bò trở về.

Hoa Tiểu Hoa ngửi được mùi Ngân Đại Bạch càng ngày càng gần, bật người đứng lên nửa người trên, làm bộ như vừa rồi cái gì cũng không xảy ra.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, ngươi đang làm gì?” Hoa Tiểu Ngũ bò đến dưới thân Ngân Đại Bạch, ngẩng đầu rắn nhìn Ngân Tiểu Tiểu ở trong miệng Ngân Đại Bạch quay tới quay lui.

Ngân Tiểu Tiểu không hề quay tới quay lui nữa, nhìn nhìn bốn phía, ở trong lòng thở dài tại sao mình lại rơi xuống miệng mấy con rắn này, rõ ràng chạy đủ xa đủ sâu mà.

Nhờ, thân mình nhỏ nhắn của ngươi có thể đi đâu a. Ngân Tiểu Tứ ở sau lưng mọi người liếc mắt, Tiểu Tiểu ngu ngốc cái gì cũng viết trên mặt, hơn nữa, ngươi đi vào sơn động là nhà của bản thân, sao có thể không bắt được ngươi, bằng không sao cha có thể thả ngươi một con rắn chạy đi.

Không biết nên nói đáng tiếc vẫn là buồn cười, cả nhà đều là tiểu bạch(ngốc ngếch ngây thơ) cố tình xông ra một cái thông minh, rốt cuộc là tiểu bạch xà không may mắn hay là xà thông minh không may mắn a.

“Tiểu Tiểu, ngươi thật thông minh.”

“Thế mà có thể tìm được nhà ở nơi nào!”

Câu trước là Hoa Tiểu Nhị nói, câu sau là Hoa Tiểu Tam nói.

Nghe được Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam nói, Ngân Tiểu Tiểu thầm muốn khóc, thì ra mình trốn đi trốn tới, thế nhưng núp ở chỗ không…nên núp nhất, trên thế giới này còn có chuyện gì bi thảm hơn chuyện này sao? ?

Khụ, tin tưởng ta, Tiểu Tiểu ngươi nhất định sẽ phát hiện chuyện bị thảm trên thế giới này không chỉ như vậy.

Ngân Đại Bạch ngậm Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy mệt chết đi, nếu một ngụm cắn chết thật là đơn giản, thế nhưng đây không phải thực vật mà là nhi tử a, ngậm như vậy mệt chết đi, thật là không tốt. Ngân Đại Bạch đặt Ngân Tiểu Tiểu xuống đất, Ngân Tiểu Tiểu vừa được tự do, bật người mưu toan chạy trốn lần thứ hai, mới vừa bò ra vài thước, cảm thấy trước mắt chợt lóe, tiếp theo đánh vào một thứ gì đó, đụng phải mà xâm xoàng choáng váng. Thật vất vả lấy lại tinh thần phát hiện Ngân Đại Bạch đem thân rắn chắn trước mặt mình, vừa rồi mình đánh vào chính là thân rắn Ngân Đại Bạch.

Hoa Tiểu Hoa bò tới bên người Ngân Tiểu Tiểu, chặn đường phía sau Ngân Tiểu Tiểu.

“Ngân Tiểu Tiểu, sao ngươi lại muốn chạy!” Hoa Tiểu Hoa rất không vui, tiểu nhi tử thật là quái, thấy người nhà mình lại bỏ chạy, chẳng lẽ bất mãn mình cùng Ngân Đại Bạch? ?

Ngân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, thật hung ác… Cha? Hay là mẹ?

Ngân Tiểu Tiểu trộm nhìn Ngân Đại Bạch, ngân xà này hẳn là cha đi.

Hoa Tiểu Hoa không khách khí lấy đuôi rắn “ba” đánh vào đầu Ngân Tiểu Tiểu một cái: “Ngân Tiểu Tiểu, kêu cha một tiếng nghe coi.”

“… Cha.” Ngân Tiểu Tiểu khuất phục dưới *** uy.

Ngân Đại Bạch bật người đưa đầu rắn đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu nhìn xà nhãn cực đại trước mắt mình, nuốt ngụm nước bọt, lặng lẽ cọ xát về sau từng bước: “… Mẹ.”

Vì thế…

Hoa Tiểu Hoa không khách khí cất tiếng cười to, thân rắn của Ngân Đại Bạch lại bắt đầu phiếm đen.

Được rồi, lần trước là bởi vì ghen, lần này là vì tức giận.

“Tiểu Tiểu ngươi cố ý đi.”

“Nhất định là cố ý!”

… Xem ra Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam có thể được xưng là thai song sinh, mặc dù là từ hai quả trứng đi ra.

“Ta là ba ba của ngươi!” Những lời này là Ngân Đại Bạch rống ra!

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu mơ màng, đây là một cha đây cũng là một cha, vậy mình, à, còn có bốn xà chỗ kia, đều ra như thế nào a.

Ngân Tiểu Tứ dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Ngân Tiểu Tiểu, cảm giác…

Ngân Tiểu Tứ bò đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, rất lãnh đạm hỏi câu: “Tiểu Tiểu, ngươi có trí nhớ truyền thừa không?”

Ngân Tiểu Tiểu trả lời cũng rất bình tĩnh: “Đó là cái gì?”

Vì thế ở đây trừ bỏ Ngân Tiểu Tứ cùng Ngân Tiểu Tiểu đều không bình tĩnh .

“Chẳng thể trách Tiểu Tiểu vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy.” Đây là Ngân Tiểu Nhất tỉnh ngộ.

“Không thể nào, làm sao có thể!” Hoa Tiểu Hoa rất kinh ngạc, “Từ trước đến nay nào có xảy ra chuyện như vậy a.”

Ngân Đại Bạch cẩn thận nhìn Ngân Tiểu Tiểu một chút, lại ngửi ngửi người Ngân Tiểu Tiểu, cuối cùng khẳng định đây quả thật là nhi tử của mình và Hoa Tiểu Hoa. Nếu như vậy, sao có thể không có trí nhớ truyền thừa.

Vì thế này buổi tối, cả nhà rắn đều vây quanh Ngân Tiểu Tiểu giảng cho Ngân Tiểu Tiểu cái gọi là thưởng thức, Ngân Tiểu Tiểu có bước đầu nhận thức nơi này.

Thì ra nơi này không như Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đơn giản như vậy, bọn họ thật ra là rắn rất không bình thường!

Sự hiện hữu của bọn họ là vì thủ hộ dãy núi này. Đây là mệnh lệnh khắc vào sâu trong linh hồn mỗi một con rắn, có lẽ là vì mệnh lệnh này, bọn họ nhiều hơn rắn ở ngoại giới một thứ tên là trí nhớ truyền thừa. Mỗi một con rắn sinh ra ở ngọn núi này đều có trí nhớ truyền thừa, không có công pháp truyền thừa kỳ lạ gì, chỉ có sứ mạng của bọn họ.

Cả đời một con rắn thủ hộ dãy núi, nhất là ngọn núi này, trong trí nhớ, chúng xà biết trời xanh ban cho mỗi con rắn khoảng hai trăm năm sống, ban cho mỗi con rắn nọc độc, ban hùng hùng có thể sinh đẻ, giá phải trả là rắn có trí nhớ truyền thừa không thể bước ra dãy núi này, cùng với hai con rắn cả đời chỉ có một cơ hội sinh đẻ, nhưng mà là hùng thư cùng hùng hùng. [Ờm, thiết chế là nam x nam đó]

“Chẳng lẽ không có một con rắn nào có trí nhớ truyền thừa thử rời núi sao?” Ngân Tiểu Tiểu hỏi.

“Từng có, những con rắn cố gắng đi ra núi đều sẽ lạc đường, không có ngoại lệ, bảy ngày sau đó đều sẽ chết, không có rắn biết vì sao lại chết.” Ngân Đại Bạch giải thích nói.

Dãy núi giống như là bị làm ma pháp, rắn có trí nhớ truyền thừa không thể đi ra khỏi núi, nhưng là rắn cùng sinh vật khác không có truyền thừa có thể tự do xuất nhập núi.

“Cho nên Tiểu Tiểu, rõ ràng ngươi sinh ra tại ngọn núi này, cũng chứng thật là nhi tử của ta và Ngân Đại Bạch, cũng có nọc độc, nhưng tại sao lại không có trí nhớ truyền thừa?”

Ừ, đúng rồi, tại dãy núi này chỉ có rắn có trí nhớ truyền thừa mới có độc, rắn bình thường sẽ không có độc, hơn nữa có rắn có độc xem rắn không có độc là con mồi.

Ngân Tiểu Tiểu trừng xà nhãn vô tội nhìn Hoa Tiểu Hoa, trong lòng thật ra hiểu chút. Từ mặt ý nghĩa mà nói, linh hồn Ngân Tiểu Tiểu là người không phải rắn, cũng không phải đầu thai thông qua con đường bình thường, trong đầu không có trí nhớ truyền thừa mới bình thường a, phải không phải không.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

Độc xà trong núi tính bằng đơn vị hàng nghìn, đa số đều sinh ra tại ngọn núi Ngân Tiểu Tiểu sinh ra này, độc xà cũng phân Bát Đại tộc, căn cứ độc tính mạnh yếu mà xếp thứ hàng, theo thứ tự là: mặc xà bộ tộc, hồng xà bộ tộc, lam xà bộ tộc, ngân xà bộ tộc, bạch xà bộ tộc, hoa xà bộ tộc, hoàng xà bộ tộc cùng lục xà bộ tộc, trong đó mặc xà cực mạnh, lục xà yếu nhất, nhưng cho dù là lục xà bộ tộc độc tính yếu nhất thì độc tính cũng xa xa hơn độc xà mạnh nhất thế giới gấp mười lần. Mà Bát Đại tộc có thể kết hôn, bầu bạn xà giống Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa đầy cả núi.

Độc xà lấy mặc xà độc tính cực mạnh vi tôn, mà mặc xà có độc tính cực mạnh làm hoàng, ừ, làm thế nào để biết ai có độc tính cực mạnh ? Rất đơn giản, là vầy, kỳ thật mặc xà cũng không phải cả người đều đen, đại bộ phân mặc xà trên người đều có hoa ban, cho nên ai đen hoàn toàn, trên người lại không có hoa ban, hơn nữa hình thể lớn nhất, người đó có độc tính cực mạnh .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK