• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chúng độc xà vừa nghe thấy mệnh lệnh của Mặc Lão Đại, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm phía nhân loại ở giữa.

Nhân loại hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không kịp phản ứng, cho đến khi thấy được có mấy người bị độc xà như ong vỡ tổ vây quanh cắn phải phát ra tiếng kêu la tê tâm liệt phế, những người còn lại mới cuống quít lấy ra vũ khí của mình.

“Mau! Tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ! Mau!” Ông Bạch không hổ là người trộm mộ có kinh nghiệm phong phú, phản ứng lại vội vàng kêu lên, trừ vài người đã bị độc xà cắn chết, mười mấy người còn lại tụ tập với nhau rất nhanh, Lưu Chí Hâm và ông Tô đã ở trong đó.

Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu vẫn giấu ở trong bụi cỏ như trước, Mặc Lão Đại lộ ra đầu rắn nhìn xung quanh xem xét tình huống chiến trường, Ngân Tiểu Tiểu chỉ từ lộ ra ánh mắt phía dưới bụi cỏ, trộm nhìn bên ngoài. Linh hồn của Ngân Tiểu Tiểu là nhân loại, thân thể lại là độc xà, máu chảy trong thân thể truyền đến từng luồng hưng phấn, Ngân Tiểu Tiểu hộc hộc xà tín, thật là một màn làm cho nhiệt huyết của xà sôi trào.

Cái đuôi của Mặc Lão Đại nhẹ nhàng đánh lên thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu vô tội nhìn Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại cảnh cáo liếc Ngân Tiểu Tiểu một cái, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch Si, ngươi không thể đi ra biết không?”

“Ta chỉ nhìn xem, cam đoan không đi ra!” Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi vỗ vỗ ***g ngực của mình (? ), tỏ vẻ thực sự chỉ xem mà thôi, không muốn làm gì khác.

Mặc Lão Đại tiếp tục xem cục diện khẩn trương bên ngoài, nhưng cái đuôi lại ôm chặt lấy thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ vẫy vẫy cái đuôi của mình, thiệt là, mình chỉ hưng phấn mà thôi, cũng không thật sự ngốc đến mức lao ra.

Mặc Lão Đại phát ra tộc trưởng chi lệnh, ý bảo chúng độc xà nới lỏng ông Tô cùng Lưu Chí Hâm, chúng độc xà phục tùng tộc trưởng mệnh lệnh vô điều kiện, cho dù mệnh lệnh này làm độc xà không hiểu ra làm sao cả.

Chiến tranh chính thức bắt đầu rồi, không thể không nói thực lực đội nhân mã này vẫn rất cường đại, ít nhất không có mang theo bom cay giống đội ngũ khác. Nhưng thực lực có mạnh hơn nữa thì đã sao? Quay mắt nhìn về phía hơn trăm độc xà công kích, có mấy người có thể thật sự sống sót? Trong nháy mắt, lại có năm sáu người té xuống.

Ông Tô cùng Lưu Chí Hâm thật không cảm thấy quá lớn áp lực, chúng độc xà đều hữu ý vô ý tránh ông Tô và Lưu Chí Hâm, ngẫu nhiên sẽ có mấy độc xà tiến đến trước mặt ông Tô cùng Lưu Chí Hâm nhưng chỉ phô trương thanh thế trong chốc lát liền làm bộ như không địch lại mà lui xuống, bò tới trước mặt người khác.

Tình hình bây giờ khiến Bạch thật sự luống cuống, bây giờ bọn họ còn không tìm được cổ mộ đã tổn thất nhiều người như vậy! Nói trong cổ mộ không có cơ quan linh tinh gì thì ông Bạch chắc chắn không tin, đến lúc đó có thể còn sẽ có người chết, nhưng bây giờ chết nhiều người như vậy, lúc sau tìm được cổ mộ tiếp tục đi vào thì người chết chẳng phải là bản thân sao? Ông Bạch cắn chặt răng, hét lớn một tiếng nói : “Đã đến tình trạng như thế, mọi người đừng có giữ lại gì nữa! Mau mang hết đồ của mình ra!” Dứt lời, dẫn đầu móc ra bom trong túi của mình.

Ngân Tiểu Tiểu thấy đồ vật trên tay ông ta, lúc này cũng chẳng quan tâm mình nói to hay nhỏ, vội vàng nói: “Hắc Thán, mau nói mọi người lui lại! Vật trong tay người mới nói chuyện có uy lực rất lớn! Còn lớn hơn cả viên đạn!”

Mặc Lão Đại không nghi ngờ lời Ngân Tiểu Tiểu nói, trầm giọng quát: “Chúng độc xà lui về phía sau! Lam xà lưu lại!”

Lam xà là trừ Hắc Xà và Mặc xà là độc xà cường đại nhất, theo Mặc Lão Đại thấy, thứ này lợi hại hơn viên đạn nhưng lực phòng ngự của lam xà hẳn không đến mức không ngăn cản được vật này.

Nháy mắt, giữa sân cũng còn lại hai ba lam xà.

Nhân loại còn sống không nghe được lời Ngân Tiểu Tiểu nói, lại nghe ra Mặc Lão Đại hạ mệnh lệnh cho độc xà, nhất thời đều cực kỳ hoảng sợ, ông Bạch cũng dừng động tác trong tay.

Mặc Lão Đại chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ, độc xà và nhân loại ở đây đều nhìn về phía Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại từ nhỏ đã là một vương giả, chỉ thấy Mặc Lão Đại đứng trước mặt nhân loại không có…chút e ngại, lạnh lùng nói: “Nhân loại, các ngươi xông vào bên trong kết giới của chúng ta, có nghĩ tới việc không thể đi ra khỏi nơi này hay không?”

Không ai nói chuyện, cũng không phải không còn lời nào để nói, mà là đều bị hù sợ, rắn nơi này có thể nói chuyện! Điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh bây giờ bọn họ phải đối mặt không là một đám độc xà, mà là một đám sinh vật còn cường đại hơn mình! Đối với độc xà mà nói, nhân loại là người xâm nhập, mà không có bất kỳ một sinh vật nào nguyện ý để sinh vật khác tự tiện tiến vào lãnh thổ của mình.

Ông Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nói thật, nếu không phải trong cổ mộ có vật Trường Sinh chống đỡ, chỉ sợ hiện giờ mình nhất định sẽ hận không thể lập tức chạy ra khỏi xà mộ!

Mặc Lão Đại cũng không trông cậy sẽ có người trả lời vấn đề của mình, nhìn những nhân loại này đi, hổ thẹn với nhân loại trong trí nhớ truyền thừa bao nhiêu? Nếu không có quần áo mặc trên người ngăn cản một phần nhỏ răng sắc của độc xà, nếu không có cái gọi là vũ khí súng lục cầm trong tay thì bọn họ đối với độc xà bộ tộc mà nói, có khác gì một con kiến?

Mặc Lão Đại híp mắt, nếu Tiểu Bạch Si nói vật ở trong tay người nọ có ảnh hưởng tới chúng độc xà, vậy chỉ cần túm lấy vật không phải là tốt rồi sao? Nghĩ đến đây, Mặc Lão Đại liền thay đổi hành động.

So với hai ba lam xà còn ở lại giữa sân thì mọi người lại chú ý tới Mặc Lão Đại hơn, chỉ nhìn Mặc Lão Đại có thể ra mệnh lệnh cho những độc xà là biết, con rắn toàn thân màu đen này mới là người lãnh đạo bọn xà. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mặc Lão Đại, e sợ Mặc Lão Đại sẽ đột nhiên tập kích mình.

Nhưng như vậy cũng vô dụng, tốc độ của Mặc Lão Đại ở đây làm gì có nhân loại nào có thể so sánh ? Mọi người chỉ thấy hoa mắt liền phát hiện đối diện đã không còn bóng dáng Mặc Lão Đại, nhất thời mỗi người đều như lâm đại địch, nắm chặt vũ khí trong tay. Nhưng đã chậm, lúc Mặc Lão Đại hiện ra trước mặt mọi người thì giữa nhóm người đột nhiên xuất hiện một tiếng hét thảm.

Mọi người bị hù nhảy dựng, theo thanh âm nhìn lại liền thấy ông Bạch đã té xuống đất, không đến năm giây lựu đạn trong tay ông Bạch và tính mạng của ông ta đã bị Mặc Lão Đại dành lấy.

Mặc Lão Đại ném lựu đạn ở cái đuôi xuống mặt đất, cười lạnh nói: “Nếu ai tiếp tục lấy ra thứ này thì đừng trách ta không khách khí!” Dừng, Mặc Lão Đại lại nói, “Không phải các ngươi muốn tìm cổ mộ sao? Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, trong số các ngươi ta chỉ thả hai người, còn là hai người nào thì…” Mặc Lão Đại nhìn quanh nhân loại còn lại, nói, “Xem bổn sự của các ngươi! Chúng độc xà nghe mệnh lệnh của ta, công kích nhân loại, cho đến khi còn lại hai người cuối cùng mới thôi!”

Chúng độc xà vừa mới trốn lại về chiến trường lần nữa, Mặc Lão Đại chưa trở lại bên người Ngân Tiểu Tiểu mà là ở tại chỗ, tùy thời chú ý động tác của nhân loại, nếu thấy lại có nhân loại nào muốn xuất ra thứ có thể uy hiếp đến độc xà thì Mặc Lão Đại sẽ không để ý tiễn hắn quy thiên!

Mọi người đương nhiên không biết buông tha “Hai người” trong miệng Mặc Lão Đại thật ra đã xác định sẵn, chúng độc xà chỉ biết nới lỏng ông Tô và Lưu Chí Hâm, những người khác vốn không có khả năng còn sống rời đi. Cho nên hành động liều mạnh đấu tranh phản kháng của toàn bộ nhân loại ở trong mắt Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu và chúng độc xà đều thật buồn cười.

Quần áo đặc chế chỉ hữu hiệu với lục xà hoàng xà, à, còn có ấu xà, nhưng ở đây không chỉ có lục xà hoàng xà, còn có hoa xà bạch xà vân vân, nhân loại bại vong đã là điều đương nhiên. Chắc lúc trước ngay cả Cơ Chiêu cũng không thể ngờ, nhân loại mình ngàn phòng vạn phòng lúc ấy, bây giờ lại trở nên nhỏ yếu như thế, không thể kham một kích như thế.

Ông Tô cùng Lưu Chí Hâm cũng bị độc xà công kích, nhưng chỉ bị cái đuôi của mỗ độc xà quật mạnh vài cái, hoặc là bị lục xà cùng hoàng xà cắn ra mấy dấu răng ở trên quần áo, không có bị răng nọc độc xà cắn tổn thương, bởi vậy hai người vốn không cần lo lắng tính mạng. Mà đội ngũ còn gần mười trộm mộ vừa rồi, giờ phút này chỉ còn lại ba người, trong đó có hai người là ông Tô và Lưu Chí Hâm.

Ngay lúc chúng độc xà muốn chấm dứt tính mạng người còn lại thì ngoài dự đoán của toàn bộ xà ở đây, ông Tô thế nhưng lấy súng trong tay nhắm ngay người còn lại không phải Lưu Chí Hâm trước khi độc xà động khẩu.

“Pằng——” một tiếng súng vang lên, một người khác té xuống, phe nhân loại chỉ còn lại ông Tô và Lưu Chí Hâm.

Lúc Mặc Lão Đại nhìn thấy ông Tô thật sự động thủ với một người còn lại thì đồng tử đột nhiên co rụt mạnh, trong mắt phóng ra hàn ý sắc bén, nhân loại này, ngay cả tộc nhân của mình còn giết, người như vậy ở bên trong kết giới thật sự là quá nguy hiểm !

Mặc Lão Đại và chúng độc xà không biết là, đối với nhân loại mà nói, điều này thật sự không tính là mới mẻ, trong thế giới con người còn giết cha thí huynh, ông Tô giết một người không liên quan đến mình thì đã là cái gì? Mặc Lão Đại càng không biết là, nếu vừa rồi nó chỉ nói lưu lại tính mạng hai người mà chúng độc xà không động thủ thì gần mười nhân loại ở đây đã sớm bắt đầu tự giết lẫn nhau, chỉ cần có thể sống sót, thậm chí chỉ cần có thể sống lâu một phút đồng hồ, nhân loại cũng sẽ không từ thủ đoạn kéo dài tính mạng của mình.

“Ta nghĩ, chúng ta có thể đi rồi?” ông Tô giải quyết một người khác, cảnh giác hỏi Mặc Lão Đại.

Mặc Lão Đại nhìn ông Tô rất lâu mới trầm giọng nói: “Đúng, hai người các ngươi có thể đi rồi, nhưng nếu các ngươi gặp phải độc xà khác thì ta nghĩ sẽ không may mắn như vậy đâu.”

Ông Tô “Hừ” một tiếng, nhấc chân muốn rời đi.

“Đợi một chút!” Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên bò ra, mở miệng gọi ông Tô và Lưu Chí Hâm lại.

Ông Tô và Lưu Chí Hâm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu, ông Tô đương nhiên không biết thân phận của Ngân Tiểu Tiểu, chỉ biết Ngân Tiểu Tiểu đi về phía con rắn toàn thân màu đen thì độc xà chung quanh đều cung kính người đường cho con rắn bạc này, thậm chí còn hơi hơi cúi đầu xuống.

“Sao ngươi lại đi ra?” Mặc Lão Đại không vui nói, cho dù bây giờ chỉ còn lại hai nhân loại yếu đuối, Mặc Lão Đại vẫn không muốn để Ngân Tiểu Tiểu lộ diện.

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, không để ý đến Mặc Lão Đại, thiệt là, mình đứng ra là vì muốn tốt cho chúng độc xà!

Lưu Chí Hâm ở đối diện nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu thì theo bản năng mở to hai mắt, lại hồi phục bình tĩnh rất nhanh, nhưng tay nắm súng còn hơi run nhè nhẹ. Con rắn bạc này, là con rắn mình gặp được ở bờ sông! Lưu Chí Hâm đương nhiên không lợi hại đến mức gặp Ngân Tiểu Tiểu liền nhận ra, mà vì Lưu Chí Hâm thấy được miệng vết thương đắp thảo dược trên người Ngân Tiểu Tiểu.

Lưu Chí Hâm bỗng nhiên có một cảm giác vớ vẩn, đội ngũ của mình bị độc xà tập kích là vì mình làm con rắn bạc này bị thương! Lưu Chí Hâm không thể xác định ý nghĩ của mình có chính xác hay không, nhưng trong lòng thật sự áy náy với đội viên chết đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK