Địa điểm là Diêm Đằng chọn, bởi vì chuyện của công ty đều cần anh xử lý, mà đám cưới này lại rất vội vàng, cho nên thời gian trăng mật chỉ có năm ngày ngắn ngủi.
Hiểu Vũ cũng không thèm để ý tuần trăng mật dài hay ngắn, cô vẫn rất hưng phấn.
Lần đầu tiên xuất ngoại, lần đầu tiên đi máy bay, đối với cô mà nói, cái gì cũng rất mới mẻ.
Quan trọng là, Diêm Đằng ở bên cạnh cô, mặc dù biết rõ người chồng này là giả, giữa bọn họ cũng sẽ không xảy ra những tình tiết ngọt ngào, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân đã đủ hạnh phúc rồi.
Ngày hôm qua là lễ kết hôn mà cả đời này cô cũng khó có thể quên, dưới sự chứng kiến của 100 bàn khách, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp, đeo một bộ trang sức đầy đủ bằng kim cương được Diêm Đằng dắt đi trên thảm đỏ.
Cô nhìn thấy ông nội và ba mình đang ngồi ở bàn chủ trì cũng vui mừng đến bật khóc, mặc dù che giấu chân tướng với bọn họ, rất có lỗi với bọn họ, nhưng cô không hối hận với quyết định của mình.
Cô, không những không hề hối hận vì việc mình làm khế ước kết hôn với Diêm Đằng, ngược lại trong lúc chuẩn bị đám cưới, cô càng ngày càng khẳng định ý nghĩ điên cuồng của mình rất đúng.
Diêm Đằng còn nói cho cô biết, Bạch Nhã Hân nhắn tin cho anh nhiều lần, cố gắng ngăn anh kết hôn, có lần thậm chí còn nói muốn tìm cô người chuẩn bị làm cô dâu này nói chuyện một chút, anh lo lắng Bạch Nhã Hân thật sự tìm cô nói chuyện, cho nên nói trước cho cô biết, để cô chuẩn bị tâm lý.
Cô không khỏi nghĩ, rố cục thì Bạch Nhã Hân muốn thế nào?
Đã không biết quý trọng tình cảm của Diêm Đằng, lại không chúc phúc anh đã tìm được hạnh phúc, người phụ nữ này thật không biết phân biệt tốt xấu.
Nếu như cô không chủ động đề nghị cái khế ước hôn nhân điên cuồng này, thì rất có thể Diêm Đằng sẽ lại chịu tổn thương từ Bạch Nhã Hân một lần nữa.
Vì đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay, cô tin tưởng người phụ nữ như Bạch Nhã Hân, cái gì cũng đều có thể nói ra được, chuyện gì cũng đều làm ra được.
"Ối!"
Đột nhiên thân máy bay lay động kịch liệt một trận, cắt đứt suy nghĩ của Hiểu Vũ, cô sợ đến xanh cả mặt, nắm chặt cánh tay của Diêm Đằng.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Thật là khủng khiếp, trái tim của cô suýt ngừng đập.
Diêm Đằng nghiêng người ôm chắc lấy bả vai của cô, giúp cô ổn định lại."Hiểu Vũ, em phải thay đổi gọi anh bằng tên hoặc ông xã, sẽ không ai gọi chồng của mình là Tổng giám đốc, nếu không người khác sẽ sinh nghi."
"Đúng , đúng, tôi lại quên mất, nhưng, bây giờ có thể trước tiên không nói cái đó sao?" Vẻ mặt cô như đưa đám."Máy bay làm sao vậy? Làm sao vẫn rung lắc như vậy? Có phải. . . . . . sắp. . . . . . sắp rơi xuống hay không?"
Ông trời tại sao không công bằng như vậy, hạnh phúc của cô cũng quá ngắn ngủi rồi. . . . . .
"Tôi cho là lá gan của em rất lớn đấy." Diêm Đằng cười mỉm nói.
"Cái gì?" Hàm răng của cô đang run rẩy.
Nụ cười của anh càng sâu hơn."Nếu không, làm sao lại dám cầu hôn với tôi chứ?"
"Tôi. . . . . . tôi đâu có cầu hôn anh?" Cô lắp bắp nói: "Tôi là. . . . . . Có lòng tốt cứu vớt anh, nếu không anh sẽ bị ma nữ vây khốn, rất đáng thương. . . . . . Tôi. . . . . . Không nhìn được người khác đáng thương nhất."
Chẳng qua, sau khi bị anh dời lực chú ý đi, cô hình như không sợ nữa.
Cô ngước mắt nhìn anh đầy cảm kích.
Người đàn ông hoàn mỹ như anh, tại sao Bạch Nhã Hân lại không biết quý trọng? Nếu như anh thật sự là lão công của cô thì tốt biết bao. . . . . .
Không cần tham lam hơn nữa, Thành Hiểu Vũ, cô tự nhủ, ít nhất bây giờ người đang ở bên cạnh anh là cô, như vậy là đủ rồi.
Mấy phút sau, thân máy bay bay qua vùng rối loạn, khôi phục trạng thái bay vững vàng, cô cũng ngượng ngùng tiếp tục nắm lấy tay anh, cũng không dấu vết buông lỏng ra.
Ngược lại anh vẫn không có buông vai cô ra, dựa vào anh như vậy, cô cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Buổi chiều đầu tiên trên đảo Bali, Hiểu Vũ bởi vì các loại nhân tố hưng phấn cùng khẩn trương quá độ, cộng thêm không quen khí hậu cùng lần đầu tiên xuất ngoại mà ngã bệnh.
Cô nóng sốt, lúc thì rét run, lúc thì cả người nóng lên toát mồ hôi, nằm trên chiếc giường trong một biệt thự xa hoa không thể động, không đi đâu được, Diêm Đằng mời một bác sỹ gốc Hoa rất nổi danh đến khám và kê đơn thuốc cho cô.
"Mẹ. . . . . ." Ở trong mộng cô thấy người mẹ đã qua đời, cô đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp, vẫn cứ ở sau lưng mẹ, mở mắt liền thấy đôi mắt lo lắng của Diêm Đằng.
"Cô cảm thấy như thế nào?" Anh nhanh chóng nói: "Bác sỹ vừa châm cứu giúp cô hạ sốt, nếu rất không thoải mái, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay."
Dáng vẻ cô tìm mẹ trong mơ khiến anh rất đau lòng, anh càng cảm thấy có lỗi, một cô gái tốt như vậy, thế mà anh lại lợi dụng cô.
"Thật xin lỗi, còn khiến anh phải chăm sóc tôi. . . . . ." Hiểu Vũ hít hít lỗ mũi, bức nước mắt đã tràn đầy vành mắt lại, thân thể ốm đau để cho cô có cảm giác muốn khóc, bình thường cô không yếu ớt như vậy.
"Đồ ngốc, chồng chăm sóc cho vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nói xin lỗi gì chứ." Diêm Đằng nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má cô đi, cố ý nói như vậy, hi vọng cô có thể phá nước mắt mỉm cười.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ này, giữa bọn họ đã sinh ra một chút biến hóa, bởi vì có quá nhiều việc cần làm việc cùng nhau, bọn họ có cơ hội thường xuyên ở bên nhau.
Sau đó, anh phát hiện cảm tình của Hiểu Vũ đối với anh. . . . . .
Trước tiên không nói anh cũng không trì độn như vậy, thật ra thì Hiểu Vũ cũng hoàn toàn không biết che giấu tình cảm, cho nên anh không khó phát hiện ra, trước kia không phát hiện là bởi vì lực chú ý của anh hoàn toàn không đặt trên người cô!
Sau khi anh phát hiện tình cảm của Hiểu Vũ đối với mình, anh cũng không có biện pháp sẽ coi cô như một đối tượng kết hôn theo khế ước hôn nhân đơn thuần nữa rồi.
Đồng thời, cũng tìm ra lời giải nguyên nhân thật sự vì sao cô nguyện ý vì tiền mà ký khế ước hôn nhân với anh.
Thì ra không phải là vì tiền, mà vì yêu, cô yêu anh, không biết đã bao lâu. . . . . .
Sau khi biết được, tim anh bị bóp nghẹt không nói lên lời, cảm thấy cô thật ngốc, mà mình có tài đức gì để cô trả giá như vậy chứ?
"Tôi cũng không phải vợ thật sự của anh. . . . . ." Hiểu Vũ lộp bộp nói xong, trong lòng có loại cảm xúc ê ẩm sáp sáp luẩn quẩn không đi, lúc đang bị bệnh cảm thụ đặc biệt rõ ràng, uổng phí bình thường cô đều đem bản thân như nữ siêu nhân mà huấn luyện, như vậy mới có thể chăm sóc một nhà già trẻ.
"Cho dù cô nói thế nào, thì bây giờ trên mặt luật pháp, cô chính là người vợ duy nhất của tôi, điểm này thì em không cách nào phủ nhận rồi chứ!" Ánh mắt dịu dàng của Diêm Đằng dừng lại ở trên mặt cô.
"Tôi không nghĩ phủ nhận. . . . . ." Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, nhịp tim như đánh trống.
Tại sao anh lại nhìn cô như vậy chứ, như vậy, cô sẽ nghĩ linh tinh. . . . . .
"Chờ chút nữa uống thuốc rồi nghỉ ngơi tiếp, bác sỹ nói cô cần nghỉ ngơi đầy đủ, bởi vì chuẩn bị kết hôn quá mệt mỏi, lại không hợp khí hậu nên mới bị bệnh."
Đợi uống thuốc, cô lại hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Cả đêm cô sôt lại hạ sốt lại hạ, Diêm Đằng cả đêm không chợp mắt mà chăm sóc cô.
Không biết đã trải qua bao lâu, cô miệng khô lưỡi khô mà tỉnh lại, thấy ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, Diêm Đằng đang ngủ thiếp ở trên ghế quý phi bên cạnh giường.
Đây coi là cái gì? Một tuần trăng mật tốt đẹp đều bị cô làm hỏng, cô đúng là một tai họa!
Cô cho là nghỉ ngơi một ngày sẽ chuyển biến tốt, không ngờ ngày thứ hai bệnh tình của cô lại nặng hơn, ngoại trừ sốt cao kéo dài, còn không ngừng ho khan.
Trong mộng còn thấy rất lạnh, vào nửa đêm cô bừng tỉnh.
"Mẹ, con lạnh quá nha. . . . . . Con sắp chết. . . . . . Sắp đi tìm mẹ. . . . . ."
Hiểu Vũ mở nửa tròng mắt, đèn trên tường tản ra bóng vàng mềm mại, tay của cô bị một bàn tay mạnh mẽ có lực nắm lấy.
"Tôi có thể lên giường ôm em ngủ sao?" Diêm Đằng hỏi cô.
Cô giật mình."Không. . . . . . Không được, anh cách tôi xa một chút, sẽ lây cho anh."
"Anh không sợ."
Anh lập tức lên giường, ôm chặt cô vào trong ngực.
Cô khẽ than, không tự chủ được tiến gần vào trong ngực anh.
Lồng ngực thật thoải mái, một nơi thật an toàn, biết rõ nên đuổi anh đi, cô lại luyến tiếc, cô thật ích kỷ?
Diêm Đằng ôm cô, cảm nhận được đôi tay cô vòng chắc thắt lưng của anh không muốn xa rời, anh không kiềm hãm được hôn lên tóc của cô một cái, cô giống như một con mèo nhỏ chui sâu vào trong lòng anh.
Cơ thể con gái mềm mại của cô cọ xát thân thể của anh, anh lại sinh ra phản ứng của một người đàn ông với một người phụ nữ, dục vọng lôi kéo thần kinh của anh, dục vọng đàn ông phía bụng dưỡi của anh trở lên cứng rắn.
Trong nháy mắt, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt phần bụng dưới của anh, tay của anh bắt đầu từ từ vuốt ve qua mông của cô, phần da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô ở giữa lưng và eo, cuối cùng che ở bầu ngực đầy đặn của cô, anh biết mình đang làm cái gì, cũng biết không nên, nhưng là anh muốn cô, cảm giác này quá cường liệt rồi.
Khi tay của Diêm Đằng chậm rãi vuốt ve bộ ngực của cô, Hiểu Vũ cảm thấy tim đập mạnh huyết mạch căng phồng, hô hấp của cô nhanh hơn, cả người nóng lên, khát vọng chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Nhưng, không có tiếp theo.
Nàng không biết tại sao anh ngừng lại, nhưng hô hấp của anh rất trầm trọng, thân thể căng cứng, hiển nhiên đang cực lực khắc chế bản thân.
Cô thật hy vọng anh không cần khắc chế bản thân như vậy, cô nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh! Cho dù chỉ một lần cũng được. . . . . .
Tay Diêm Đằng lặng lẽ dời khỏi bầu ngực nhạy cảm của cô, biến thành đơn thuần ôm lấy cô, hơn nữa chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, thậm chí cô còn cảm thấy giữa bọn họ còn có một khoảng cách một centimet, mà thân thể của anh cứng rắn giống như hòn đá.
Cô không khỏi thở dài trong lòng.
Mặc kệ cô khát vọng thế nào, mong đợi ra sao, anh vẫn rút lui, là bởi vì trong lòng của anh vẫn không bỏ được Bạch Nhã Hân sao?
Cô, nên biết thỏa mãn.
Cô sẽ không quên đêm nay .
Kết quả, Hiểu Vũ bị bệnh năm ngày, cả người gầy đi trông thấy, Diêm Đằng lùi ngày về nước.
Ngày thứ sáu, tinh thần của Hiểu Vũ tốt hơn nhiều, biết mình thế nhưng bị bệnh năm ngày, còn làm hại bọn họ không để trở lại Đài Loan đúng hẹn, cô vô cùng ảo não.
"Tôi hại anh lỡ việc rồi." Cô than thở, sợ anh cảm thấy cô phiền toái, vốn dĩ cô muốn làm một quả vui vẻ, lại trở thành một quả mướp đắng rồi.
"Đừng nói lời như vậy, công việc chẳng lẽ có thể quan trọng hơn thân thể của cô sao?" Diêm Đằng nhìn cô, thấy sắc mặt của cô khôi phục đỏ thắm, thì anh rất yên tâm.
Mấy đêm trước, nhìn cô bệnh nặng như vậy, anh vẫn rất lo lắng, lại nghe thấy thời gian trước có du khách bị lây bệnh kiết lỵ tập thể ở đây, anh vẫn luôn lo lắng không cách nào để xuống được.
Bây giờ anh có thể an tâm rồi, nhìn nụ cười của cô đỏ thắm như vậy, ý tưởng của anh cũng có chút thay đổi, nếu như cô có năng lực vì anh mà đưa ra khế ước kết hôn, như vậy anh có thể vì cô mà làm gì đây.
"Hiện tại tôi đã tốt rồi, anh mau sắp xếp một chút, chúng ta nhanh chóng trở về đi!" Cô thúc giục, chỉ sợ mình sẽ liên lụy tiến độ công việc của anh, gây rắc rối cho anh.
Mặc dù bọn họ chỉ là khế ước kết hôn, cô vẫn suy nghĩ muốn làm người vợ hiền của anh. . . . . .
"Anh đều sắp xếp xong xuôi hết rồi." Nụ cười của Diêm Đằng viết ở đáy mắt."Nhưng không phải trở về, mà tiếp tục lưu lại chơi, chúng ta ở đây chơi thêm mấy ngày nữa rồi trở về."
Hiểu Vũ kéo dài lỗ tai."Cái gì? Anh nói cái gì?"
Anh không phải là người từ trước tới giờ luôn lấy công việc làm trọng sao? Làm sao sẽ an bài như thế? Cô cho là anh vội vàng phải trở về, nhưng bở vì bệnh tình của cô nên mới không thể làm gì mà lưu lại.
Nhưng bây giờ anh lại nói: không trở về, muốn lưu lại chơi. . . . . .
"Tiếng Trung của anh khó hiểu như vậy sao?" Anh khẽ mỉm cười."Anh cũng không muốn em đối với cái nơi được coi là Thiên đường nghỉ ngơi này, luckygirl_co ấn tượng cũng chỉ có nằm ở trên giường ngã bệnh mà thôi."
Trong nháy mắt, tâm trạng của Hiểu Vũ vui mừng đến phát run, cô vui mừng nhìn anh, không xác định hỏi: "Nhưng. . . . . . Thật có thể không? Công ty làm thế nào?"
Khóe miệng Diêm Đằng hơi nâng lên, một vẻ không thèm để ý."Chuyện của công ty anh đều đã an bài hết rồi, nhưng nếu như em muốn trở về như vậy, vậy chúng ta đi trở về. . . . . ."
"Không có, không có đâu..., ai nói muốn đi trở về? Em không muốn trở về chút nào!" Hiểu Vũ lớn tiếng mà nói.
Diêm Đằng nghe vậy cười.
Cô lấy tay che mặt, khó được xấu hổ nói: "Đây là lần đầu tiên em xuất ngoại, dĩ nhiên muốn chơi nhiều mấy ngày. . . . . . Tóm lại, cám ơn anh, Tổng giám đốc. . . . . ."
"Còn Tổng giám đốc?" Anh trêu ghẹo nói: "Nơi này không có người khác, có muốn thử gọi anh là ông xã một chút hay không, nếu không sau khi về nhà nhiều tai mắt, anh sợ em không cẩn thận lại bật thốt lên Tổng giám đốc, mấy người chị Lâm sẽ nghi ngờ."
Hiểu Vũ le lưỡi một cái."Nói cũng phải."
Cô cũng không thể bảo đảm mình sẽ không giống như lời anh nói, vẫn nên luyện tập một cái tương đối an toàn.
"Như vậy hiện tại gọi thử đi, gọi anh là ông xã." Anh dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô.
Mặt của Hiểu Vũ nóng lên, cô lắp bắp kêu, "Ông xã ——"
Sau khi gọi xong, bên tai cũng nóng lên theo.
Đáng chết! Cô cần ngầm luyện tập thêm, nhưng muốn thoải mái gọi anh là ông xã vẫn rất khó chịu.
Anh thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần từ thư ký Thành biến thành gọi tên cô là được rồi.
Nhưng, bọn họ như vậy cũng có tiến triển rồi, thay đổi cách xưng hô, tự nhiên cảm giác cũng không giống nhau , trở nên càng thân mật hơn rồi, cộng thêm một đêm kia. . . . . .
Ồ! Một đêm kia, cái đêm anh ôm cô chìm vào giấc ngủ đó. . . . . . Mặc dù bọn họ cũng không có nhắc đến, nhưng quả thật đã xảy ra!
Cho tới bây giờ, cô vẫn không quên được cảm giác anh vuốt ve cô, chỉ cần nghĩ đến, cô sẽ mặt đỏ tim đập, nếu như đúng lúc anh ở trước mặt cô, thì cô sẽ lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
Cô sẽ không cho là anh yêu cô, đây chẳng qua là dục vọng của một người đàn ông với một người phụ nữ, một phản ứng sinh lý rất đơn thuần, bởi vì ở trên giường, hai người lại ôm nhau quá chặt, cho nên anh mới có phản ứng.
Cho dù chỉ đơn giản là cơ thể cần cô, cô cũng bằng lòng.
Vấn đề là, anh không cho cô cơ hội hiến thân, bởi vì anh không yêu cô, cô không phải người vợ chân chính của anh, cô ngay cả tư cách hiến thân cũng không cô, lòng cô vì vậy mà đau đớn.
Thì ra trở thành vợ của anh, cô cũng không cảm thấy thỏa mãn, cô lại tham lam hơn nữa, cô muốn có được tình yêu của anh, cô khát vọng được anh yêu thật lòng.
"Ông Diêm, bà Diêm ——" bên ngoài, quản gia tư nhân của biệt thự biết nói tiếng Trung tới gõ cửa."Cơm trưa của hai vị đã chuẩn bị tốt, mời đi ra dùng cơm."
Hiểu Vũ nhảy dựng lên, cô nghe được hai chữ cơm trưa."Mặc dù tiếng Trung của ông ta rất không tiêu chuẩn, nhưng ông ấy gọi chúng ta ăn cơm đúng không?"
Mấy ngày nay cũng không có khẩu vị, cũng không ăn cái gì nhiều, cô chợt cảm thấy bụng đói kêu vang, thực sự đói bụng.
Đi ra khỏi phòng, bọn họ dùng cơm ở bên bể bơi, quản gia ở một bên phục vụ, đầu bếp tay nghề tuyệt vời trực tiếp nấu những món ăn ngon tại chỗ cho bọn họ.
"Em cảm thấy mình thật giống như quý phu nhân vậy." Cầm bộ dao nĩa làm bằng bạc, thưởng thức món ăn ngon được xử lý đẳng cấp, cây dừa bên hồ bơi chập chờn, gió nhẹ khẽ thổi, Hiểu Vũ thỏa mãn nói.
Diêm Đằng liếc cô cười."Em đúng là Quý phu nhân mà, hiện tại em là phu nhân Tổng giám đốc của Công ty Xây dựng Thiên Mạc, tương lai sẽ là phu nhân Tổng giám đốc."
Bởi vì vấn đề về Thuế, cha anh để lại tập đoàn Thiên Mạc, trước mắt do ông chú lớn tuổi của anh giữ chức tổng giám đốc, mà hai năm sau anh sẽ tiếp nhận chức vị tổng giám đốc, những điều này đã được lập kế hoạch rồi.
Hiểu Vũ chắc lưỡi hít hà trợn to hai mắt."Phu nhân Tổng giám đốc. . . . . ."
Không ngờ Thành Hiểu Vũ cô cũng có một ngày lên làm phu nhân của Tổng giám đốc, thật sự là không ngờ. . . . . .
Nhưng, khế ước của bọn họ khi nào sẽ hủy bỏ đều dựa vào một câu nói của anh, nàng không biết mình có ở bên cạnh anh đến"Tương lai" lúc làm phu nhân của Tổng giám đốc hay không.
Mà cái ngày anh tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc kia, người phụ nữ bên cạnh anh có còn là cô hay không? Nếu như không phải là cô, thì là ai đây?
Hiểu Vũ cho là Diêm Đằng ở lại trên đảo nhiều lắm cũng chỉ 2, 3 ngày thôi, không ngờ bọn họ đã lưu lại 1 tuần.
Anh mời Michael một hướng dẫn viên du lịch địa phương biết nói tiếng Hoa, mỗi ngày đều đi thăm quan 1 -2 điểm thăm quan, xem miếu thần biển một chút, lại đi dạo bộ, có lúc ra biển đến một hòn đảo nhỏ khác, thời gian còn lại bọn họ dùng để hưởng thụ nhiều loại SPA cùng Vil¬la bãi biển cảnh đẹp không gì sánh được.
Hôm nay Michael sắp xếp chèo thuyền du ngoạn, Hiểu Vũ rất hưng phấn, còn chưa lên đường đã rủ rỉ rù rì không ngừng, đến nơi chèo thuyền du ngoạn thì ánh mắt càng tỏa sáng lấp lánh.
"Em muốn chèo thuyền du ngoạn đến vậy sao?" Diêm Đằng cười nhìn cô, tâm tình cũng tốt hơn theo.
Bạch Nhã Hân không thích hoạt động ngoài trời, cô ấy chỉ thích hưởng thụ cảm giác của một khách quý mua đồ ở trung tâm thương mại có điều hòa đầy đủ, cũng chỉ có số tiền lớn trong tài khoản có thể làm cho mắt cô ấy lóe sáng.
Rõ ràng Hiểu Vũ và Bạch Nhã Hân là 2 người phụ nữ khác nhau, sợ rằng Hiểu Vũ vĩnh viễn cũng không hiểu, tại sao chiếc túi xách trong tay Bạch Nhã Hân phải giá trị bằng một chiếc xe, cũng sẽ không hiểu tại sao có người sẽ dùng nhiều tiền như vậy đi mua một cái túi xách, sau đó qua một mùa lại gác nó vào xó.
"Ah. . . . . ."
Huấn luyện viên chèo thuyền du ngoạn đang giảng kỹ xảo cùng quy tắc của thuật chèo thuyền du ngoạn, vốn dĩ Hiểu Vũ đang nghe rất chuyên tâm, nhưng một đội nam nữ trẻ tuổi vừa bước xuống đã hấp dẫn lực chú ý của cô.
"Sao vậy? Có người em quen biết sao?" Diêm Đằng nhìn theo ánh mắt vừa mừng vừa sợ của cô, trực giác cái người trẻ tuổi cao nhất trong đội ngũ chính là cái người mà cô đang nhìn, khuôn mặt của cô đỏ ửng một cách khả nghi.
"Nhìn thấy . . . . . . Ách, một người bạn học thời cấp 2." Cô nhìn đối phương giống như bị thôi miên vậy.
Trái đất này thật nhỏ, thật không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Trác Thiếu Nghĩa trên đảo Bali này, thời cấp hai cô thầm mến anh ấy 3 năm, đã từng viết thư tình muốn đưa cho anh ấy, nhưng cuối cùng bị bản thân vứt đi, không dám đưa cho anh, đúng là nhát gan.
Chẳng qua, anh ấy vẫn đẹp trai như trước, có phải lại cao thêm hay không? Cái cô gái da trắng trắng đó là bạn gái của anh ấy sao? Hai người thật đúng là xứng đôi, giống như kim đồng ngọc nữ vậy. . . . . .
"Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ là bạn học?" Diêm Đằng nhíu mày nhìn cô, ánh mắt dao động giữa hai người, phát hiện hai mắt người tuổi trẻ kia cũng nhìn Hiểu Vũ nhiều hơn hai lần, hiển nhiên cũng nhận ra cô.
"Ách ——" Hiểu Vũ đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Ách —— cái đó —— trước kia em đã từng thích anh ấy."
Bất luận kẻ nào bị nhìn chằm chằm dưới ánh mắt đó của Diêm Đằng đều không thể nói láo, dù là nói thật, trái tim cũng sẽ đập loạn, giống như làm chuyện gì xấu vậy.
"Cậu ta cũng thích em?" Diêm Đằng chậm rãi mở miệng, một dòng cảm xúc buồn buồn lan ra từ đáy lòng.
"Làm sao có thể?" Nhớ tới những chuyện đã qua, ký ức thầm mến quá rõ nét rồi, mặt của Hiểu Vũ hồng như trái cà chua chín.
Có một năm vào ngày lễ tình nhân của phương Tây, cô còn tiết kiệm mua một cái chocolate tặng cho cậu ấy, kết quả nhìn thấy trong ngăn kéo của cậu ấy chất đầy keo chocolate của các nữ sinh tặng, mỗi một hộp dều được bọc gói tinh xảo, chỉ có cái của cô là nhỏ nhất, không có bao gói, không bắt mắt nhất.
Ah, cô chợt phát hiện, hình như mình rất sở trường thầm mến rồi? Luôn yên lặng thầm mến, hơn nữa còn lâu dài giống như bình sạc ắc quy vậy, đây coi là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
,,,,,,,,,,,dieendaanleequuydoon,,,,,,,,,,,,
Cũng không thể coi là chuyện tốt rồi, thầm mến luôn có kết quả không bệnh mà mất khá nhiều. . . . . .
Bắt đầu chèo thuyền du ngoạn, vốn dĩ cô nhao nhao muốn thử, lại bị sự xuất hiện của Trác Thiếu Nghĩa quấy rối, cả người vùi lấp trong ký ức quá khứ.
Ký ức của vài năm thanh xuân tuổi trẻ, thật là đẹp, khi đó ba cô còn có công việc lương rất tốt, mẹ còn chưa bị bệnh, ông nội cũng không bị xơ gan, cho nên cô còn có tâm tình mà thầm mến cậu ấy, thấy Trác Thiếu Nghĩa khiến cho cô nhớ tới gia đình hạnh phúc mỹ mãn lúc đó. . . . . .
Cho đến khi chèo thuyền du ngoạn kết thúc, cô và Diêm Đằng cùng với bốn khách du lịch vùng chèo thuyền du ngoạn cùng nhau xuống khỏi thuyền, cô mới nhìn thấy trên cằm Diêm Đằng có vết xước.
Trên bờ song hai bên có thật nhiều cành cây nhô ra phía ngoài mặt nước, nước lại chảy xiết, có thể lúc đi qua không kịp tránh nên bị quẹt vào.
"Cằm của anh bị thương."
Cô vươn tay muốn nhìn rõ thương thế của anh, thế nhưng anh lại nghiêm mặt tránh đi.
"Không việc gì." Diêm Đằng nguội lạnh nói.
Hiểu Vũ hơi sững sờ.
Sao vậy? Anh đang tức giận sao? Sắc mặt sao lại âm trầm như vậy?
Kỳ quái, cô có chọc giận anh sao?
Trước khi chèo thuyền du ngoạn không phải vẫn còn vui vẻ sao? Bọn họ còn nói nói cười cười cùng nhau hưởng dụng bữa ăn nội tạng vịt nổi tiếng của địa phương mà, cũng nói buổi tối muốn đi xem hoa hậu nam, thế nào mà sau một chuyến chèo thuyền du ngoạn, trong mắt của anh đầy tức giận khiến người khác nhìn mà sợ như vậy.
Chẳng lẽ, là du khách cùng chèo thuyền du ngoạn không cẩn thận chọc giận anh?
Nàng không khỏi nhìn về phía hai đôi vợ chồng trung niên này, mặc dù người ta đều có vẻ thành thực đôn hậu, nhưng cô quyết định xem bọn họ là đầu sỏ gây ra chuyện, nhất định là Diêm Đằng giận bọn họ, không phải cô.
Trở lại mặt đất bằng phẳng, Michael đã ở đó chờ bọn họ rồi, một lát sẽ đưa bọn họ đi một quán cà phê bên cạnh bãi biển Kim Balan để bọn họ nhàn nhã uống trà chiều.
Bọn họ đến phòng tắm rửa lợp mái cỏ thay đổi quần áo ướt, tắm rửa một phen, lại thay vào quần áo khô đã chuẩn bị trước.
Hiểu Vũ ra khỏi phòng tắm nữ, đúng lúc Diêm Đằng cũng bước ra khỏi phòng tắm nam.
Gian phòng này rất có phong tình của hội quán Nam Dương bị mấy gốc đại thụ bao quanh, không có ai sử dụng thì có vẻ hết sức u tĩnh, mà lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ sử dụng, khách du lịch tự do cùng đi tắm với bọn họ đã cưỡi xe máy đi rồi.
"Chờ một chút, em bôi thuốc giúp anh." Hiểu Vũ vội vàng tìm kiếm trong túi y tế nhỏ, sau khi tìm được, mở hộp thuốc ra.
Anh rất cao, cô kiễng chân lên, tỉ mỉ thoa thuốc lên vết thương trên cằm anh, hai người vì vậy mà rất gần nhau.
Diêm Đằng cảm giác nhịp tim bỗng tăng tốc, vượt qua tốc độ mà anh nghĩ, hơi thở con gái của cô ở trong khoảnh khắc bao vây lấy anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt cô bởi vì chèo thuyền du ngoạn mà đỏ ửng, ẩm ướt tóc dài phủ trên vai, hơi rối loạn, chiếc váy hai dây hoa nhỏ dài đến gối trên người cùng đôi dép bãi biển màu hồng đều được mua ở đây, vô cùng thích hợp với cô, hơn nữa bây giờ nhìn lại cực kỳ khiến người yêu.
Một tháng trước, nếu nói anh sẽ vì một người đàn ông Thành Hiểu Vũ thầm mến thời cấp 2 mà ghen hờn dỗi, anh tuyệt đối sẽ không tin, nhưng bây giờ. . . . . .
Anh thình lình kéo Hiểu Vũ không hề có chuẩn bị vào trong ngực, làm cho hộp thuốc trong tay cô cũng rơi mất.
Hiểu Vũ hốt hoảng ngước mắt lên, đôi môi hé mở còn chưa kịp nói, thì đã bị Diêm Đằng hôn lên.
Thân thể của anh hoàn toàn làm theo bản năng cùng ý nguyện của bọn chúng, môi lưỡi của anh dây dưa với Hiểu Vũ theo một phương thức trừng phạt, làm cổ họng của cô căng thẳng, gần như sắp không thể hô hấp.
Hiểu Vũ chưa từng bị hôn, chưa từng có kinh nghiệm với chuyện như vậy, giống như đang nằm mộng vậy.
Đầu lưỡi của Diêm Đằng đẩy tách hàm răng của cô ra, anh tiếp tục hôn cô, bừa bãi hút lấy, gặm cắn, dây dưa, mất hồn mà sâu xa, dục vọng nóng rực làm cho da anh giống như sẽ nóng lên, cô cũng giống vậy.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, nhất thời Hiểu Vũ cảm thấy mình mềm nhũn, giống như lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
Tay Diêm Đằng giữ chặt eo cô, vẻ mặt anh khiến cho cô cảm thấy hưng phấn, mê võng, hoa mắt chóng mặt, cô muốn biết tại sao anh lại hôn cô, anh. . . . . . Thích cô sao?
"Hello, hai vị có thể lên đường được chưa?"
Xa xa, Michael đang gọi bọn họ, bọn họ mới như tỉnh khỏi cơn mơ tách nhau ra.
Diêm Đằng hít một hơi thật sâu, anh dẫn đầu đi về phía Michael.
Hiểu Vũ cảm thấy một trận thất vọng.
Bọn họ lại ai đi đường nấy rồi sao?
Như vậy, nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt như cơn bão vừa trải qua vừa rồi là gì chứ? Không phải là đại biểu rằng anh cũng có cảm giác với cô, cho nên mới hôn cô sao?
Nhưng, tại sao anh ngừng lại?
Trong lúc Hiểu Vũ mang theo đầy bụng nghi ngờ, không rõ tình huống đi đến bên cạnh Diêm Đằng thì Diêm Đằng bỗng nhiên đưa tay ra dắt tay cô.
Sâu trong nội tâm của Hiểu Vũ nổi lên một dòng cảm xúc vui vẻ, cô cố ý bước nhanh hơn đuổi theo bước chân của anh, miệng nhẹ nhàng hát ca.
Đã nói, đám cưới giả cũng sẽ có hạnh phúc thật sự, bọn họ có thể dứt khoát làm giả thành thật hay không?