Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Julia

Nói là buổi tối gặp, kết quả lại không có. Chi nhánh của công ty Uy Khắc ở nước ngoài xảy ra vấn đề ảnh hưởng đợt đưa hàng lần này của Uy Khắc, Cừu Kính vừa nhận tin lập tức bị điều đến Mỹ xử lý vấn đề, hơn nữa vừa đi là đi cả một tuần, ngày về cũng không biết.

Sài Nghê không nghĩ mình lại nhớ anh đến vậy, lúc quen với người khác, bởi vì công việc quá bận, nên cứ cách nửa tháng, một tháng gặp bạn trai là chuyện thường, cũng không cảm thấy kỳ quái, càng không có cảm giác nhớ nhung, nhưng tại sao bây giờ lại có?

Buổi sáng ra khỏi cửa không thấy xe anh đứng chờ dưới lầu, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Mỗi ngày ở công ty cũng không thấy đồ ăn anh gửi đến, bỗng nhiên thấy khó thích ứng.

Tuy rằng biết rõ người ta ở nước ngoài, nhưng mỗi buổi sáng khi thức dậy cô lại mong anh đang đứng chờ mình dưới lầu, cho cô một cái kinh hỉ ngoài ý muốn, nói cho cô biết là anh đã trở về, thế nhưng mỗi ngày cô đều đợi, vẫn không thấy anh xuất hiện. Cô rất nhớ anh, rất rất nhớ. Vốn còn cho rằng đời này mình sẽ không có cảm giác này, hoá ra việc nhớ nhung là việc làm cho tâm trí mệt mỏi như vậy.

Sài Nghê cảm thấy nếu anh không trở về, cô sẽ sinh bệnh mất.

Bệnh tương tư, không có thuốc chữa đâu

“Sài Nghê.”

Trong văn phòng, chị Cố gọi cô, vội quay đầu lại, chỉ thấy chị Cố đang vẫy tay gọi cô, muốn cô qua đó.

Đừng nói là chị Cố thấy cô làm việc mất tập trung, định giáo huấn cô nha? Sài Nghê mang theo có chút tâm tình không yên, đứng dậy đi vào văn phòng chị Cố.

“Bạn trai em còn chưa về à?” Chị Cố hỏi..

Sài Nghê đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lắc đầu.

Bởi vì gần đây không hề có người chuyển phát đồ đến cống ty, mọi người đều tại hoài nghi cô và vị tiên sinh giấu tên kia xảy ra vấn đề gì. Vì bị làm phiền, cô nói cho mọi người biết là anh đi công tác rồi, sau đó lại nhân cơ hội nói sau này sẽ không có đồ ăn chuyển đến nữa, bởi vì cô đã nói với anh, mà anh cũng đồng ý.

Đương nhiên, mọi người nghe xong sau phản ứng đều là ai thán và đáng tiếc.

“Vậy em có thể phía Nam công tác ba ngày được không?” Chị Cố hỏi tiếp.

Sài Nghê có chút sửng sốt. “Đến phía Nam công tác ba ngày?”

“Ừ. Có được không?”

Hôm nay làm sao vậy, bình thường chị Cố vừa mở miệng đã không cho cự tuyệt, đột nhiên lại cẩn thận hỏi ý cô, “Có được không?”

Sài Nghê gật đầu nhận lời.

“Vậy em đang công việc phân chia hết đi, làm được thì làm, làm không xong thì giao cho Thục Phân. Chị sẽ nói với em ấy. Sáng mai em cứ trực tiếp đi xa lửa đến đó, khách sạn chị đã chuẩn bị cho em rồi, mọi thứ đều có trong túi này.” Chị Cố kéo ngăn kéo, lấy một cái túi hồ sơ đưa cho cô.

Sài Nghê nhận lấy, cô đã đi công tác vài lần, đường nhiên biết trong túi hồ sơ này là tài liệu công việc.

“Chỗ này có 1 vạn 5 ngàn, là phí tổn đi công tác.” Chị Cố lại lấy một cái phong bì khác đưa cho cô.

Sài Nghê gật đầu tiếp nhận, sau đó nghe chị cố nói sơ về chuyến đi công tác này, còn có chuyện phai làm.

Sáng sớm hôm sau, cô kéo hành lý xuống ga Cao Hùng.

Tới nơi, cô đứng chờ trong trạm, lần này đi công tác vị khách kia đã sớm cho người đến ga tàu đón cô, sau đó là qua một lần giới thiệu,tiếp theo còn cho cô tạm thời mượn phòng hội nghị để làm việc. Bốn giờ chiều, chủ công ty này rất có ý, cho người mang cà phê và bánh ngọt cho cô dùng, còn bảo cô hãy nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi, Sài Nghê cảm kích trong lòng.

Nhân thời gian buổi trà chiều, ăn hai cái bánh ngọt, uống ly cà phê rồi đi vệ sinh, sau khi trở lại phòng hội nghị, vị kế toán công ty này bắt đầu bàn bạc công với việc với cô, đột nhiên chuông điện thoại cô vang lên.

Cô còn đang đoán ai để chuông điện thoại, thì điện thoại vang lên lần nữa. Vội vàng lấy điện thoại trong ví da ra, sợ là công ty gọi đến là có việc gấp muốn tìm cô.

“A lô?”

“Là anh”

Đột nhiên bên kia truyền đến giọng nói lạ lẫm, khiến Sài Nghê hơi sửng sốt, thiếu chút nữa chảy nước mắt, là anh thật sao

“Em đang làm việc? Anh không quấy rầy công việc của em chứ?”

“Anh về rồi à?” Cô hỏi, vội vàng ra khỏi phòng hội nghị, đến chỗ không có người nghe điện thoại.

“Ừ. Anh đã về, nhớ anh sao?” Anh hỏi cô.

“Nhớ.” Cô không chút do dự trả lời.

Cừu Kính không nghĩ tới cô sẽ nói vậy sửng sốt một chút, cả người nhất thời mềm ra, rất muốn gặp cô bây giờ.

“Đây là câu nói hay nhất đối với anh.” Anh nhẹ giọng nói, “Buổi tối anh đón em, rồi cùng nhau đi ăn được không?”

“Không được.”

Không ngờ cô sẽ cự tuyệt, Cừu Kính ngây người một chút, mới hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ hôm nay em có nhiều việc nên phải tăng ca? Khuya cũng không sao, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya.”

“Ăn khuya cũng không được.”

“Vì sao?” Không phải cô vừa mới nói nhớ anh ư? Vì sao lại từ chối lời mời của anh? Bọn họ đã hơn 10 ngày không gặp nhau rồi.

“Bởi vì em đang đi công tác ở Cao Hùng ba ngày.” Sài Nghê thở dài nói. Nếu có thể, cô cũng rất mong gặp anh ngay. Trời mới biết, cô nhớ anh bao nhiêu, muốn gặp anh cỡ nào.

“Em ở đó chừng nào mới về?” Cừu Kính trầm mặc một chút, hỏi cô

“Có lẽ là tối ngày kia.”

Ngày kia? Ý là muốn anh phải chịu thêm hai ngày mới gặp được cô. Cừu Kính nhíu mày, phát hiện mình không chịu được “Vậy buổi tối em ở đâu?”

“Ở khách sạn Hoa Viên” Sài Nghê nói địa chỉ, một lát sau, mới kinh ngạc trợn to mắt: “Đừng nói với em, là anh muốn đến đây nha.”

“Em hy vọng anh đến sao? Nếu là em hy vọng, anh lập tức sẽ đến chỗ em.” Anh nói cứ như sẽ làm thật.

“Đừng có giỡn.” Cô kiên quyết ngăn cản,”Anh mới trở về, hai ngày này cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, em về rồi chúng ta gặp nha.”

“Hoá ra vừa rồi em nói nhớ anh là muốn gạt anh, nếu thật sự nhớ anh, thì phải muốn gặp anh ngay mới đúng.’

Anh chọc cô

“Em đây là đang quan tâm anh.”

“Anh không muốn em quan tâm anh như vậy.” Anh lẩm bẩm nói, giống như thầm oán.

Sài Nghê nhịn không được mỉm cười. “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em còn phải đi làm việc.”

Nếu còn nói chuyện với anh, nhất định sẽ không dừng được.

“Đã biết, tiểu thư cuồng công việc, bye.”

Nói xong, Cừu Kính cứ vậy mà cúp máy, làm cho Sài Nghê ngây người ra, nhìn màn hình điện thoại lần nữa, mới biết người ta đã cúp má rồi. “Mặc dù là nói phải làm việc, nhưng anh cũng đâu cần cúp máy nhanh như vậy đâu, nói thêm vài câu sẽ chết à.” Cô thì thào nói, sau đó thở dài một hơi, cất điện thoại, xoay người trở lại phòng hội nghị, tiếp tục làm việc.

Làm việc, làm việc thôi, hơn một tuần cô còn chịu được, chẳng lẽ có 2 ngày cũng chịu không nổi à, cô cố gắng thôi miên chính mình.

Làm việc đi

Tuy rằng mở miệng là muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới tìm cô, nhưng sau khi về khách sạn, Sài nghê thật mong anh đột nhiên xuất hiện, cho cô một cái kinh hỉ.

Con gái, tật xấu nhất chính là khẩu thị tâm phi.

Anh không có xuất hiện, cô có chút thất vọng, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì nếu anh thật sự xuất hiện, cô rất sợ mình vì tình cảm quá mãnh liệt làm đầu óc mê muội, đẩy anh lên giường.

Cô chỉ mới ồng ý làm bạn gái anh, hai người cả hôn còn chưa thử qua, sao có thể bỏ qua tất cả nhào lên giường. Quan trọng là, cô đã quen rất nhiều bạn trai, lại chưa bao giờ cùng ai làm chuyện đó, cho nên có chút lo lắng, cũng có chút sợ hãi.

Hai ngày trôi qua, ngày thứ 5 Sài Nghê làm xong việc liền về Đài Bắc, đều tiên là đến công ty báo cao kết quả với chị Sài, sau đó về chỗ sửa sang một đống hồ sơ trên bàn, sắp xếp lại từng cái hồ sơ, để ngày mai đi làm có thể bớt đi chút việc.

Sáu giờ, cô vào toilet gọi điện cho Cừu Kính, cô vẫn nghĩ là anh sẽ chủ động đến tìm cô, nhưng đợi vân không thấy anh gọi điện đến, cô đành phải chủ động một chút.

Điện thoại không có người bắt máy, trực tiếp chuyển sang hộp thư thoại.

Sài Nghê nhíu mày, lại bấm máy gọi lần nữa, nhưng vẫn không có người bắt máy.

Tại sao có thể như vậy? Không phải là anh để điện điện thoại trên bàn hay trên xe, hoặc quên mang theo, bằng không gọi hoài sao không bắt máy?

Chờ một chút vậy, có lẽ khi anh thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho cô. Mới nghĩ thôi, điện thoại rung lên, không phải là anh gọi đến mà là tin nhắn.

Vội mở tin nhắn ra, thì ra là anh nhắn tin tới, nói là: Thật xin lỗi, anh đang họp, công ty xảy ra chút chuyện, trong khoảng thời gian ngắn không thể đón em tan làm rồi cùng đi ăn tối được. Chờ anh làm xong việc sẽ gọi lại cho em, nhớ em lắm, Kính của em

Ba chữ cuối khiến cô không khỏi cười nhẹ, nhưng nghĩ đến đêm nay anh không đến, nụ cười vụt tắt. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết anh nói trong khoảng thời gian ngắn là bao lâu? Một ngày, hai ngày, hay là ba ngày?

Thật kỳ quái, hai người bọn họ cũng không phải ngưu lang và chức nữ, vì sao muốn gặp nhau thôi mà cũng khó như vậy? Đầu tiên là anh đi công tác, sau đó là cô đi công tác, tiếp theo lại là công ty anh gặp chuyện không may, chờ anh giải quyết xong, liệu bên công ty cô cũng xảy ra chuyện không đây?

Tâm tình Sài Nghê ủ rũ, nhưng cho dù rất buồn, cô vẫn nhắn tin lại cho anh.

Em đã biết, anh làm việc đi. Xong việc rồi thì gọi cho em. Sài Nghê.

Nếu buổi tối không hẹn hò được, cô quyết định ở lại công ty tăng ca, làm bớt việc đã chất đống trong ba ngày đi công tác. Cô tăng ca tới 10 giờ đêm mới cùng đồng nghiệp tan tầm, về đến nhà đã là 10 giờ 40 phút

Trong khoảng thời gian này điện thoại vẫn không có rung lên lần nữa, có thể thấy Cừu Kính vẫn còn đang làm việc.

Không biết sang ngày mai anh có đến đón cô không? Tối ngày mai có thể làm xong công việc, rồi tới đón cô tan tầm, cùng cô đi ăn tối chứ? Cô rất muốn gặp anh, rất nhớ, rất rất nhớ anh.

Khẽ thở dài một hơi, cô nhắn tin nói với anh là mình đã về nhà, sau đó mới đi vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ngủ.

Ba ngày đi công tác, sau đó trở lại công ty tăng ca đến 10 giờ đêm mới tan tầm, thật lòng mà nói, cô mệt mỏi muốn chết rồi, nhưng là không biết vì sao đã nằm lên giường rồi, mà ngủ cũng không được.

Anh vẫn còn đang tăng ca ở công ty? Hay đã tan tầm về nhà rồi? Có nhơ cô không? Có nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho anh? Nếu thấy thì hẳn đã nhắn lại như ‘Anh biết rồi’ hoặc ‘ngủ ngon’ gì đó cho cô đi?

Hơn mười ngày không gặp, không phải anh đã tìm được đối tượng mới, đã mất hứng thú với cô, nên mới viện cớ tăng ca này nọ để giữ khoảng cách giữa hai người, sau đó viện cớ ấy đòi chia tay với cô? Sài Nghê suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy tâm rối loạn, ngủ không yên. Ở trên giường lăn qua lại lại trong chốc lát, cảm thấy nóng người, mở tủ lạnh ra, muốn lấy hai chai rượu ra uống, để dễ ngủ, ai ngờ một chai cũng không thấy.

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Tâm tình phiền chán khiến cô không suy nghĩ được gì, khoác đại một cái áo khoác, rồi cầm ví đi ra ngoài mua rượu. May mắn là khu nhà cô ở gần cửa hàng tiện lợi, nên rất thuận tiện.

Vào cửa hàng tiện lợi, cô trực tiếp đi đến quầy đồ lạnh, lấy một chai rượu Đài Loan.

“Em không phải là một tửu quỷ thật đó chứ?”

Một giọng nói bất chợt vang lên, Sài Nghê quay đầu thì thấy Cừu Kính đứng phía sau, long mày tựa tiếu phi tiếu nhíu lại.

Cô ngây phỗng ra nhìn anh, giống như không tin được là anh ở đây, “Sao anh lại ở đây”

Giống như nằm mộng, tầm mắt không thể rời khỏi người khiến cô nhớ nhung bao ngày.

“Bởi vì cảm giác như ở nơi này có người cần làm bạn rượu.”

Nhắc tới rượu, cô lập tức hoàn hồn, mặt đỏ bừng, hơn nữa vừa nghĩ đến câu nói kia của anh.

“Em không phải tửu quỷ.” Cô nhỏ giọng phản bác

“Đương nhiên.” Anh biết, một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm lấy chai rượu kia. Mặt cô nóng lên. “Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi anh, nhằm chuyển đề tài rượu sang một đề tài khác.

“Tan làm, vừa vặn lái xe đi ngang qua”

“Nhà anh không phải đi hướng này, sao lái xe đi ngang qua được?” Nghi hoặc hỏi anh.

Cừu Kính trầm mặc, khẽ thở dài một hơi.

“Anh chỉ định đến đây thử vận may, xem đèn nhà em còn sáng không, và em có ngủ chưa, nếu chưa, không chừng tối nay có thể gặp em, mà không cần chờ đến ngày mai.” Mắt anh không rồi, nhìn cô, dịu dàng nói.

Sài Nghê kinh ngạc nhìn anh, tim đập rất nhanh, mọi bất an, nghi hoặc lúc trước biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một dục vọng mãnh liệt không xác định.

Chính là anh, có một giọng nói trong lòng vang lên, mặc kệ kết cục sau này giữa hai người là hợp hay tan, cô sẽ không hối hận vì có một đoạn tình cảm này với anh, cũng sẽ không hối hận đem lần đầu tiên của mình cho anh. Chỉ anh mà thôi.

“Anh đậu xe ở đâu” Cô hỏi.

“Phía trước có chỗ đậu xe, muốn ngồi trên xe anh uống à?” Cừu Kính vui vẻ hỏi.

Cô lắc đầu. “Đến nhà em uống đi.” Nói đến đây, nghiêng đầu nhìn anh hỏi “Anh dám không?”

“Sao lại không dám?” Biểu tình trên mặt anh lộ tia khó hiểu.

Trong lòng, Sài Nghê thầm làm cái mặt quỷ, chẳng biết anh làm ra vẻ không hiểu hay thật sự không hiểu đây. Nhưng cái này không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là anh đã đến đây, hơn nữa còn có thể vào nhà cô cùng nhau uống rượu, rốt cục cũng có thể xoá tan cảm giác tương tư này.

Cô khẽ đẩy cửa vào nhà, chỉ có Cừu Kính và 3 người bạn của cô đã vào đây, căn phòng nhỏ này chính là thiên hạ nhỏ của một mình cô.

Lần đầu tiên có nam nhân bước vào nhà, tâm tình cực kỳ khẩn trương.

“Căn nhà này em mau hồi đầu năm, bởi vì công việc bận rộn, nên không có mua đủ đồ đạc. Không có sô pha, ách, anh có thể ngồi trên sàn chứ? Lúc bạn em đến, bọn em thường ngồi trên sàn nói chuyện với nhau.” Cô nhanh chóng giới thiệu, đồng thời có chút hồi hộp khi giải thích

Sàn nhà làm bằng gỗ thô, thiết kế đơn giản, nhưng đây là biểu tượng cho việc bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt mới, không có gì dư thừa, đây đúng là phong cách của cô

“Bạn của em?” Cừu Kính đối với từ này rất mẫn cảm.

“Em có ba người bạn tốt là bạn cấp 2.’’

“Con gái?”

“Đúng vậy.” Cô trừng mắt nói.

“Anh còn tưởng là bạn em nói là bạn trai trước chứ.” Cừu Kính thẳng thắn nói ra.

“Anh ta chưa bao giờ bước vào đây. Thật ra…” Cô muốn nói lại thôi.

“Thật ra?” Anh tò mò

“Anh là người đàn ông đầu tiên bước vào nhà em.” Cô trầm mặc hồi lâu, cúi đầu nói.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, không có một tiếng động.

Sài Nghê bị bầu không khí trầm tĩnh này làm cho hồi hộp, ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô, biểu tình trên mặt chính là đang đè nén kích động, ánh mắt nóng cháy mà cơ khát, cảm giác này giống như tuỳ thời có thể nhào đến hôn cô.

“Anh có thể hôn em không?” Anh trầm mặc hồi lâu, cực kỳ lễ phép hỏi.

Đột nhiên cô cảm thấy hô hấp dồn dập, không thể lắc đầu nói với anh là không thể, bởi vì cô cũng mong như vậy.

Cô gật đầu, lập tức cảm thấy môi anh đang dán lên môi cô.

Lúc anh hỏi thì rất lễ phép, nhưng lúc hôn thì không có như vậy, anh hôn rất mạnh bạo, cơ hồ muốn nuốt luôn môi cô, cuồng bạo, hoang dã. Sài Nghê không phải chưa từng bị người ta hôn qua, nhưng lần đầu tiên bị người ta hôn mạnh bạo như vậy, không thể hô hấp nổi.

Cô không biết khi nào mình vùi vào cổ anh, cũng không biết bọn họ như thế nào từ phòng khách chuyển sang lên giường, chỉ biết là đột nhiên cảm thấy lưng mình ựa vào giường, mà anh cứ như vậy mà ở trên người cô.

Anh rất nặng, khiến người chưa từng bị đàn ông đè qua như Sài Nghê nháy mắt khôi phục một chút lý trí, kích tình lui chút, sợ hãi cùng khẩn trương hơn chút.

Cảm giác được thân thể của anh đột nhiên cứng đờ, Cừu Kính cắn răng buông cô ra, liều mình khống chế dục hoả trong người, dịu dàng hôn lên đôi môi ngọt ngào này.

Anh đẩy cô ra, khiến cô không tự chủ mở mắt.

“Thật xin lỗi, thiếu chút nữa anh đã mất khống chế.” Anh nhìn cô, khan khan nói.

Phải không? Nhưng bây giờ anh dừng lại, chẳng lẽ đã khống chế được chính mình? Mà cô đột nhiên cảm thấy thật thất vọng.

Kỳ thật chỉ vì chuyện sắp xảy ra nên cô cảm thấy chút khẩn trương và sợ hãi thôi, cũng không phải không muốn cùng anh tiến thêm một bước, để anh dẫn đát cô thực hiện loại chuyện làm tình này. Cô rất muốn biết cảm giác khi anh ôm mình vào lòng, không có một tia khe hở sẽ là cảm giác gì?

“Chỉ cần cho anh ôm em như vậy là được rồi, dù chỉ có một chút cũng được.” Anh vùi mặt vào cổ cô, dịu dàng nói.

Cái cảm giác ôm chặt này khác nhiều so với suy nghĩ của cô. Cảm giác trống rỗng và khát vọng dùng phương thức mãnh liệt lắp đầy tâm trí cô.

“Em không ngại vì anh không khống chế được mình.” Nuốt một ngụm nước bọt, cô vừa mở miệng đã nói ra câu nói mang lực sát thương lớn.

Cả người anh cứng đờ, dùng động tác nhanh nhất ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong mắt anh là ngọn lửa nóng, giống như dã thú bị kiềm nén lâu rồi.

“Em có biết mình đang nói gì không?” Giọng nói trầm thấp làm cô sợ hãi.

“Biết, nhưng có một việc em muốn nói cho anh trước.” Tuy rằng thẹn thùng, nhưng Sài Nghê vẫn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, sau đó nói khẽ với anh “Em chưa từng làm qua chuyện này.”

Cừu Kính trợn tròn hai mắt, trái tim như muốn nổ tung. Anh biết cô đáng yêu đến mê người, và cũng muốn mình là người đàn ông đầu tiên của cô, thậm chí trong đầu chưa từng có ý niệm kết hôn bây giờ đột nhiên xuất hiện, ngay cả như thế, anh vẫn thấy cô giống như một bảo vật trân quý.

Hai mươi bảy tuổi, diện mạo có thể xem như tiểu mỹ nhân, sự nghiệp có, lại từng kết giao không ít bạn trai như cô, thế nhưng chưa bao giờ đem thứ quý giá nhất trao cho người ta. Thế mà cô đồng ý giao tất cả cho anh, đem thứ quý giá nhất đời mình cho anh. Vì thế anh phải làm một chuyện trước; “Sài Nghê, em có đồng ý gả cho anh không?”

Cô mở to mắt, sau đó trợn tròn, trong mắt là tia kinh ngạc khó tin.

“Anh…”

“Em có đồng ý gả cho anh không?” Anh vô cùng cùng mong chờ, hỏi cô lần nữa.

“Anh không cần làm như vậy” Cô thật vất vả mới nói ra một câu. Bởi vì rất kinh ngạc, lời anh nói cô ngay cả mơ cũng không dám mơ tới ― ít nhất ở giai đoạn này mà nói, cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

“Anh muốn không chỉ có thân thể em, còn có tâm của em, tình yêu của em, cả quyền lợi làm chồng của em nữa. Anh mong những gì của em toàn bộ đều thuộc về anh” Giọng nói của anh rất ôn nhu, ân chứa trong đó là quyết tâm không đổi.

“Anh xác định?” Sài Nghê nhìn đôi mắt đen kiên định của anh, nhẹ giọng hỏi. Cô không muốn anh vì nhất thời bị dục vọng mà nói thế, sau đó lại thay đổi.

“Gả cho anh.” Anh nói, đó là câu trả lời của anh.

Cô không khỏi run rẩy, vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm động nói: “Được.”

Hô hấp của Cừu Kính dồn dập, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đồng ý, đồng ý, đồng ý…… Anh phát hiện mình đang tự hỏi, rất muốn hôn cô.

Kéo hai tay cô xuống, hơi thở phả vào mặt cô, dùng sức hôn cô, lực đạo còn mạnh hơn so với trước đó.

Hô hấp của Sài Nghê trở nên hỗn loạn, tim đập nhanh, suy nghĩ tan loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ được, ngay cả khẩn trương cùng sợ hãi đều quên đi, chỉ cảm thấy được da thịt nóng cháy của anh, tay anh nhẹ nhàng vuốt da thịt cô bên dưới lớp áo, cuối cùng dừng lại trên ngực cô. (J: thứ lỗi, vì mình không giỏi những đoạn thế này, toàn chém không.)

Những cái đụng chạm nóng rực cùng nụ hôn cuồng dã khiến cô không tự chủ rên thành tiếng. Môi anh rời khỏi môi cô, dần dần di chuyển xuống phía dưới, mỗi cái đụng chạm càng khiến cô thêm thở dốc.

Cô không biết quần áo trên người bị cởi ra từ lúc nào, chỉ biết là khi anh đột nhiên hôn lên nụ hoa trước ngực, dùng sức hút, cảm giác tê dại làm cô rên rỉ. Khi tay anh đến giữa hai chân cô, mở hai chân cô ra, cô cũng không còn sức lực mà chống cự.

Tay anh thân mật vỗ về chơi đùa cô, trực tiếp, lớn mật hơn nữa không chút do dự.

Khi anh đưa tay thăm dò nụ hoa ướt át, cô tê dại suyễn một tiếng, theo bản năng muốn né tránh, lại bị anh ngăn chặn, không thể động đậy. Sau đó, tay anh bắt đầu chậm rãi âu yếm trong cơ thể cô, động tác càng lúc càng nhanh, mang đến ba phần khó chịu, bảy phần sung sướng, cơ thể trở nên căng thẳng, anh thở hắt ra.

Cô run rẩy, mơ hồ cảm giác tay anh còn đang hoạt động giữa hai chân cô, tiếp theo thứ cứng rắn ấy đặt giữa hai chân, cô cũng biết anh định làm gì rồi, anh dùng sức nhướng người về phía trước.

Đau đớn đột nhiên ập đến khiên cơ thể chấn động, tiếng kinh hô không ngăn được thốt lên vì đau đớn

“Thật xin lỗi.” Anh an ủi, bắt đầu hôn lên môi cô, mong phân tán lực chú ý của cô đi.

“Không sao, chỉ là em không nghĩ…Sẽ đau đến vậy.” Cô mở mắt ra, mỉm cười với anh.

Cô luôn như vậy không giống người thường, cho nên mới làm anh kìm lòng không được.

“Anh yêu em.’ Cừu Kính thâm tình nói.

Cô mở to mắt, không có biện pháp đáp lại anh, bởi vì anh đột nhiên ở trong cơ thể cô bắt đầu ra sức, cái loại cảm giác này khiến cô nói không nên lời nói, chỉ có thể gắt gao dựa vào người anh, theo mỗi lần va chạm phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.

Tốc độ của anh không ngừng mà nhanh hơn, lực đạo cũng càng lúc càng mạnh, làm hai người bắt đầu lên đỉnh, một loại khoái cảm tràn khắp cơ thể, anh và cô đồng thời rên thành tiếng, sau đó một dòng nước ấm vào sâu trong cơ thể cô.

Thể xác và tinh thần đều đạt được thỏa mãn, hơi thở dồn dập và nhịp tim đập nhanh chưa bình tĩnh lại, vì mấy ngày làm việc mệt mỏi, bất tri bất giác cả hai rơi vào giấc mộng. Trong lúc ngủ, tay anh thủy chung ôm lấy eo cô không rời, mà cô lại gắt gao dựa vào lồng ngực anh. Hết thảy cứ tự nhiên như vậy, tựa như đã làm cả đời rồi.

Có lẽ, kiếp trước bọn họ là một cặp vợ chồng đi?

Một đôi luyến điệp tình thâm, ước hẹn kiếp sau lại làm vợ chồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK