Đầu tháng đối với nhân viên làm kế toán mà nói, là lúc bận nhất vì phải kết toán những khoản tiền tháng trước. Nhưng ở bên bộ sự vụ mà nói, dùng từ ‘vội vàng’ không diễn tả hết tình cảnh của họ, mà phải dùng hai chữ ‘mệt chết’ mới đúng.
Nhân viên kế toán ở bộ sự vụ Cần Chân Liên Hợp hiện tại đang ở trong chiến loạn, mọi người đều việc vắt khô cả sức.
Trên bàn một đống tài liệu, dưới bàn cũng không ít hoá đơn số liệu xếp chồng lên nhau.
Trên màn hình máy tính con trỏ chột không ngừng thay đổi vị trí, bàn phím bị sử dụng quá nhiều mà rung động, tay nhân bàn phím đã muốn mỏi, nhưng vẫn không ngừng đánh.
Một đống hóa đơn được nhập vào, một đống bảng biểu kế toán phải làm, còn phải chạy đến ngân hàng, bưu cục, cụ thuế để lấy số liệu nữa, đây là công việc của các cô, so với vác kiếm đi đánh giặc còn mệt hơn.
“Mĩ Linh, em đến ngân hàng phải không? Tiện thể giúp chị chạy đến vài nơi được chứ?” Một bên kết nối với điện thoại gọi chị Cố, Sài Nghê ngẩng đầu lên hỏi Mĩ Linh đang làm việc đối diện.
“Có thể khỏi đi được không?” Mĩ Linh ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu xin hỏi lại. Vì công việc mà cô đây mệt sắp chết, nếu có thể, cô không muốn lãng phí thời gian đến ngân hàng, mà chị Sài lại muốn nhờ cô chạy đến vài nơi, như vậy phải lãng phí bao nhiêu thời gian?
“Công ty Uy Khắc em cũng không muốn đi sao?” Sài Nghê hỏi cô
Nhất thời Mĩ Linh gào thét, vốn đang khó xử không biết từ chối làm sao, đột nhiên thoả hiệp.
“Em đi.’’
Sài Nghê nhịn không được cười trộm, rồi quay sang nói chuyện với chị Cố qua điện thoại, để Mĩ Linh đi làm việc.
Bốn giờ chiều, hơn hai giờ chạy ra ngoài làm việc, cuối cùng Mĩ Linh đã làm xong, chạy về công ty.
Theo lý thuyết, trong lúc làm việc bận rộn như vậy, Mĩ Linh phải uống một ly nước, rồi đi toilet, sau đó vùi đầu làm việc tiếp, liều đánh bàn phím đẩy nhanh tốc độ làm việc, nhưng là lúc này thái độ của Mĩ Linh quá khác thường, ngồi tại chỗ ngẩn người.
“Mĩ Linh, em làm sao vậy?” Sài Nghê hỏi, tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím.
“Em thấy bạn gái phó tổng Cừu hoàn mỹ.”
“Cạch” Máy tính Sài Nghê phát ra tiếng vang chói tai, nhắc nhở người sử dụng.
“Bạn gái phó tổng Cừu hoàn mỹ?” A Bội ngồi cạnh Mĩ Linh nghe thấy không khỏi hét chói tai. Vừa nghe năm chữ ‘phó tổng Cừu hoàn mỹ’, tiếng gõ bàn phím trong văn phòng lập tức dừng lại.
“Cái gì, bạn gái của phó tổng Cừu là sao, A Bội?” Có người hỏi.
“Mĩ Linh nói, cô ấy thấy bạn gái phó tổng Cừu đó.” A Bội trả lời, sau đó quay sang nhìn Mĩ Linh bên cạnh hỏi: “Cô nói thật hả, chính mắt cô thấy sao?”
Mĩ Linh như người mất hồn gật đầu
“Người đó là ai vậy? Bộ dạng thế nào? Xinh đẹp không?” A Bội tò mò hỏi.
“Rất đẹp” Mĩ Linh chỉ nói ba chữ này.
“Đẹp như thế nào? Cô nói rõ cái coi.” A Bội sốt ruột hỏi, cực kỳ muốn biết người đó là ai, xứng không xứng với thần tượng của mình.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống vậy, tất cả đều trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt chờ đáp án.
Chỉ có Sài Nghê trầm mặc không nói tiếp tục gõ bàn phím, có loại cảm giác tay chân như nhũn ra.
Cả văn phòng chỉ có cô ngồi gõ bàn phím.
“Thật sự rất đẹp.” Mĩ Linh hít sâu một hơi, mở miệng nói. “Cô ấy có mái tóc đen dài, giống như mái tóc để quảng cao dầu gội đầu. Dáng người cao lại đầy đặn, đứng cùng một chỗ với phó tổng Cừu tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy. Nhất là khuôn mặt đẹp, chẳng khác nào siêu sao điện ảnh, so với Tuỳ Đường còn đẹp hơn, rất xinh đẹp đó.”
Trong văn phòng một mảnh trầm tĩnh, ngay cả Sài Nghê cũng ngừng gõ bàn phím, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mĩ Linh ngồi đối diện.
“Cô gái đó thật sự xinh đẹp vậy sao?” Cô không được tự nhiên mở miệng hỏi
Mĩ Linh nhìn cô, dùng sức gật gật đầu.
“Cho dù như vậy, cô làm sao biết đó là bạn gái của phó tổng Cừu?” A Bội hỏi, không thể nào tiếp nhận được.
“Cô ấy hôn phó tổng.”
Trong phút chốc, Sài Nghê trợn tròn hai mắt. Ai hôn ai?
“Ai hôn ai?” Có người hỏi giúp cô.
“Mỹ nữ hôn phó tổng Cừu.” Mĩ Linh nói tinh huống lúc đó.
Văn phòng lại một lần nữa trầm tĩnh, mà Sài Nghê vào trong cơn ghen không hề hay biết.
“Ngay cả như vậy, cũng không thể chứng minh cô gái kia là bạn gái phó tổng cừu nha? Có lẹ cô gái đó yêu cái bộ dạng suất khí của phó tổng Cừu, cường hôn anh ấy không biết chừng.” Có người mở miệng phản bác.
“Nhưng anh ấy không có đẩy mỹ nữ đó ra, còn cười nữa đó.” Mĩ Linh còn nói.
Trong đầu Sài Nghê nhất thời trống rỗng. Cô không tự chủ trừng mắt nhìn Mĩ Linh, ý thức được cô nhìn mình, Mỹ Linh quay đầu lại vô lực cười khổ, nói thêm; “Cũng sau màn đó, tôi mới xác định cô gái kia là bạn gái phó tổng Cừu.”
Nghe xong câu đó, Sài Nghê rốt cuộc không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, chỉ cảm thấy đầu ong ong như muốn nổ tung.
Cô gái kia rốt cuộc là ai? Cừu Kính thật sự để cho cô ấy hôn mình, còn cười nữa ư? Hai người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Chẳng lẽ đúng như lời Mĩ Linh nói, là người yêu sao? Như vậy còn cô? Cô là gì đây?
Không nên hoài nghi anh, anh tốt với cô thế nào, cô không phải không biết, làm sao có thể vì mấy lời người khác nói mà nghi ngờ anh?
Nếu anh thật sự không yêu cô, cần gì phải cầu hôn với cô chứ?
Không thể vì điều này mà tự vác đá đập chân mình đi? Huống hồ bọn họ ở chung nhà với nhau, mỗi ngày cùng ra cửa, cùng về nhà, cùng ngủ trên một giường, ngoại trừ phải đi công tác bên ngoài, thì hai người bám dính nhau không thể tách rời, anh làm sao có thời gian để bắt cá hai tay?
Vấn đề là ― có một giọng trong lòng vang lên ― thời gian bọn cô làm việc thì sao, hơn nữa cô luôn tan tầm trễ, đoạn thời gian này, anh làm cái gì, ai mà biết được.
Đáng giận, đáng giận, đáng giận, không được suy nghĩ miên man, Sài Nghê. Nghi kỵ và không tín nhiệm chính là vết thương trí mạng trong tình yêu, một khi phát tác, kết quả chỉ có chết thảm. Cô muốn đem tình yêu của hai người đập tan ư?
Không.
Vậy đừng suy nghĩ miên man nữa!
Tục ngữ nói, nói thì dễ hơn làm. Tuy rằng Sài Nghê vẫn tự an ủi mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng đầu óc cô bây giờ rối tinh rối mù. Nhưng Đầu óc không nghe sai sử, cứ nghĩ lung tung, nếu nếu có thể, cô thật muốn đem suy nghĩ đó cắt đứt.
“Mệt lắm sao?”
“Hả?” Cừu Kính lên tiếng hỏi, cô hoàn hồn lại
“Từ lúc lên xe, em không nói chuyện, mệt lắm à?” Anh vươn tay xoa gương mặt cô, đau lòng nói. Sau khi sống chung, anh mới biết cô bận công việc tới mức nào, 3 ngày thì đã có 2 ngày tăng ca, đúng giờ tan tầm đại khái không quá 3 lần trong 1 tháng.
Thấy cô vất vả như thế, anh rất đau lòng, muốn khuyên cô đổi công việc khác, không đi làm ở nhà cũng được, bởi vì anh có thể nuôi được cô mà.
Nhưng cô nói với anh là cô thích công việc này, thích tính tiền, khi nhập xong tất cả số liệu thì có cảm giác thành tựu vô cùng, cũng thích cảm giác khi khiêu chiến. Bởi vì thích, cho nên không biết mệt.
Vì thế, anh có thể nói được gì? Chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của cô, sau đó tiếp tục đau lòng và không muốn.
Sài Nghê khẽ nói, “Em đang suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì? Công việc ư.”
Cô trầm mặc một chút, sau đó do dự hỏi: “Cừu Kính, em thường tăng ca, trễ như vậy mới tan tầm, anh có giận không?” Đã hơn một tuần, mỗi ngày 10 giờ rưỡi tối cô mới tan tầm.
“Anh chỉ thấy đau lòng cho em.” Anh ôn nhu nói.
“Thật sao? Nhưng vì tăng ca, mà em không có nhiều thời gian ở bên anh.” Điều này chính là nghi kỵ đầu tiên của cô.
“Không phải bây giờ em đã ở cạnh anh à?’
“Cái này là anh tới đón em tan tầm mà” Cô cười khổ lẩm bẩm.
“Nếu không để cho anh tới đón em, thì sẽ không có đoạn thời gian ở bên cạnh nhau. Hãy để anh đưa đón em, để chúng ta có thêm thời gian bên nhau.” Anh ôn nhu trấn an cô.
Sài Nghê cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào lòng cô.
“Rõ ràng là em làm phiền anh, mà anh nói như thể em là người ban ân cho anh vậy. Sao anh lại đối với em tốt như vậy, Cừu Kính?.” Cô nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút khàn khan.
“Em là lão bà của anh, không tốt với em thì tốt với ai?”
“Chúng ta còn chưa kết hôn, em không phải là lão bà của anh.”
“Đối với anh mà nói, chính là em.” Anh ôn nhu nói, cầm tay cô hôn lên.
Trong lòng Sài Nghê ngọt ngào, cảm thấy có chút kích động.
“Anh tốt như vậy, khó trách có nhiều cô gái thích anh.”Cô phụng phịu nói.
“Em đừng hiểu lầm, anh chỉ đối tốt với em thôi.”
“Nếu chỉ tốt với mình em, vậy tại sao còn nhiều cô gái thích anh thế hả?” Hại cô cảm giác trước sau đều có địch.
“Thiên sinh lệ chất nan không có chí tiến thủ, anh cũng cảm thấy thật phiền.” Anh thở dài. (J: câu trong ngoặc không biết edit thế nào)
Sài Nghê ngẩn ngơ, nhịn không được nở nụ cười.” Thật muốn để mọi người biết bộ mặt anh dày thế nào.” Cô cười nói.
“Em muốn giới thiệu anh cho đồng nghiệp em sao?” Anh kinh hỉ, mở to mắt, khẩn trương nói, “Thật tốt quá, anh không cần núp dưới cái bóng tình nhân nữa rồi, thật muốn để mọi người chúc mừng nha!”
Sài Nghê bị anh chọc cười, vì diễn xuất quá khoa trương của anh,
“Không phải đâu, ý em không phải là vậy.”
Cô chưa nghĩ tới việc công khai chuyện tình cảm hai người, bởi vì cô không có dũng khí, cần phải chuẩn bị thêm nữa.
Cừu Kính khẽ thở dài một hơi, không muốn cho cô nhiều áp lực, nhưng lại vô cùng mong đợi.
“Đừng để anh chờ lâu.” Anh ôn nhu nói, “Nếu trong khoảng thời gian trước khi kết hôn, ở chung ba tháng cũng đã đủ lắm rồi nhỉ? Trong khoảng thời gian này, em thấy anh có cần cải thiện cái gì không, em cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu.”
(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Anh hỏi cô như vậy, là muốn cô xấu hổ ư.
Anh cần thay đổi chỗ nào? Ôn nhu săn sóc, biết làm việc nhà, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tiền đồ vô lượng, không có ham mê bất lương nào, còn biết trêu chọc cô nữa.
Vốn dĩ, cô còn tưởng rằng hai chữ ‘hoàn mỹ’ này người ta đặt cho anh là hơi quá, nhưng sự thật chính là anh quá hoàn mỹ. Đương nhiên, anh cũng có một chút khuyết điểm, ví dụ như trên giường, khó chịu khi rời giường, l anh cũng từng nói qua với cô lúc ở nhà mình thế nào, có chút lôi thôi, lếch thếch, hơn nữa lúc ở nhà thì không có thói quen đóng cửa.
Nhưng chút khuyết điểm đó có thể che lấp hết ưu điểm của anh ư? Càng ở gần anh, càng hiểu biết về anh hơn, khiến cô yêu anh nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Sài Nghê cũng rất muốn biết trong khoảng thời gian sống chung này, anh nghĩ thế nào về cô?
“Còn anh?” Cô hỏi, “Qua ba tháng sống chung này, anh có ý kiến gì về em không? Nếu nói ra chuyện này, chúng ta cũng phải công bằng một chút, có phải không?”
“Tổng hợp ý kiến trong ba tháng sống hung sao? Vậy có phải cải thiện những khuyết điểm đó xong sẽ bàn đến chuyện kết hôn phải không?”
Vè mặt anh mong chờ.
“Vậy phải xem ý kiến thế nào đã.” Cô nhẫn cười trả lời. Vừa nhìn là biết anh muốn trêu cô rồi, “Anh nói trước đi.”
“Anh muốn nói.” Thừa dịp đèn đỏ, anh nghiêm túc quay sang nhìn cô, làm cô khẩn trương.
“Anh không hề có bất mãn nào với em, chỉ có 100% hài lòng mà thôi.”
Thở phào nhẹ nhõm, Sài Nghê có chút dở kh1oc dở cười đánh anh, “Đừng có làm rộn, em hỏi thật đấy.”
“Anh nói thật mà, em nhìn vào mắt anh xem, anh nói giỡn sao? Anh nói thật đó.”
Cừu Kính cường điệu giọng nói, chọc Sài Nghê bật cười.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe tiếp tục đi về phía trước.
“Cừu Kính, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đẹp hơn em, chủ động hơn em, ưu tú hơn, nguyện ý dành nhiều thời gian bên cạnh anh, vì sao anh lại chọn em?” Sài Nghê im lặng một lúc, sau đó hỏi.
“Bởi vì anh yêu em.’ Anh trả lời ngắn gọn nhưng rất trừu tượng
“Em có gì tốt, sao anh lại yêu em?”
“Tình yêu không phân biệt tốt xấu, không phải anh đã nói rồi ư? Nó không phải là đề toán học, không có công thức hoặc đáp án. Anh chỉ có thể nói, từ sau hôm cùng em uống rượu trong công viên, trái tim nói cho anh biết, người đó chính là em, người anh muốn là em.” Ôn nhu nói ra, sau đó cầm tay cô đặt lên môi mình, nhẹ hôn.
“Em không biết nên nói gì đây.” Sài Nghê nhìn anh, mắt không chuyển, thật lâu mới nói
“Chỉ cần em nói, em yêu anh là được.” Anh cười nói với cô.
“Em yêu anh.’’ Cô không thể không nói, bởi vì trong lòng cô có một loại tình cảm hơn hẳn câu nói đó, “Em nghĩ mình rất rất yêu anh.”
“Rất tốt, anh cũng rất yêu em.” Anh vui vẻ nói, lái xe vào bãi đỗ. “Tốt quá, về nhà rồi, chúng ta tiếp tục ân ái.”
Lời này nói ra, ý tứ trong đó mập mờ, Sài Nghê lườm anh một cái, “Hôm nay bà dì em đến.”
“Hả.” Anh hậm hực than vãn, chỉ thiếu chút nữa dậm chân tại chỗ.
“Em giỡn đó.” Cô cười.
Kết quả, lập tức bị anh trừng phạt, hung hăng hôn đến mức không thở nổi, thiếu chút nữa không khống chế được đã ân ái ngay bãi đậu xe.
Cừu Kính kìm nén dục vọng của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, một bên thở, một bên giúp cô chỉnh sửa quần áo trên người.
“Đi, chúng ta về nhà tiếp tục.” Anh nói, sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe, ngay lúc cả người cô nhuyễn ra, chưa lấy lại ý thức, anh đã mở cửa xe, giúp cô xuống xe.
Đóng cửa xe lại, tít một tiếng, cửa xe tự động khoá, hai người bước nhanh vào thang máy. Đứng trong thang máy, Cừu Kính cúi đầu nhìn cô, vốn là muốn nhìn xem quần áo cô đã chỉnh tề chưa, không ngờ lại thấy mặt cô đỏ bừng, khiến anh không nhịn được, nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên môi hồng.
“Bị người ta thấy đó.” Cô thúc vào ngực anh, nhỏ giọng nói.
Anh miễn cưỡng nhịn xuống, hôn cô một cái, “Về nhà xử em sau.” Trong mắt có ẩn ý.
Thang máy không ngừng đi lên trên, tần suất tim Sài Nghê đập ngày càng nhanh.
Đi vào trong nhà, cửa không khoá, Sài Nghê liền bị Cừu Kính một phen ôm lấy, còn không kịp đi vào phòng, đã ngã xuống sô pha trong phòng khách ‘tử hình ngay tại chỗ’. Quá trình chỉ có thể dùng hai chữ hình dung, ‘kịch liệt’.
Sau anh ngã rạp xuống người cô, không có khí lực mà đứng lên, thứ kia vẫn còn trong cơ thể cô, trừ bỏ dùng sức thở dốc, ngay cả rút ra cũng không được.
Hô hấp của Sài Nghê cũng dồn dập giống anh, tim đập rất nhanh. Trải qua kích tình, nếu cô còn hoài nghi lời anh nói, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế. Cô vừa vỗ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, vừa nghĩ.
“Uhm, anh không muốn đứng lên chút nào, chúng ta ngủ như vậy cho đến khi hừng đông được không?” Anh không nhúc nhích dựa vào người cô, khàn khan nói.
“Anh có thể nằm ngủ, nhưng em phải đi tắm đã.” Cô hôn môi anh, rồi nói.
“Được rồi, nguyện vọng của lão bà chính là nhiệm phục của vi phu. Anh giúp em tắm.” Nói xong, hít một hơi, khởi động thân thể, chậm rãi rút phân thân từ trong cơ thể cô ra, khiến cô mẫn cảm, không kiềm chế được nhắm hai mắt khẽ rên.
“Làm ơn, đừng câu dẫn anh.” Anh sung sướng nói.
“Em nào có!” Cô mở mắt ra, đỏ mặt, hờn dỗi nhìn anh.
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi, rồi mới đứng dậy, xoay người vươn tay ôm cô từ trên sô pha đến phòng tắm. Sau đó, hai người cùng nhau tắm rửa, cùng nhau lên giường ngủ, chúc ngủ ngon.
Một đêm tốt đẹp đi qua
“Chị Sài, chị nhìn bên kia kìa, đó chính là phó tổng Cừu và bạn gái anh ấy đó. Lần trước em thấy chính là cô ấy, có phải rất đẹp không?”
Hết thảy tới rất đột ngột, Sài Nghê không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Cừu Kính và bạn gái trong truyền thuyết của anh, cô chưa chuẩn bị tâm lý, nên người ngây phỗng ra.
Cô gái đó rất đẹp, giống như Mĩ Linh hình dung lúc trước, có chút giống người mẫu Tuỳ Đường, nhưng lại đẹp hơn Tuỳ Đường vài phần. Cô ấy cười tươi nói chuyện, ngồi đối diện với người là bạn trai cô! Nhìn Cừu Kính, bạn trai kiêm hôn phu của cô ôn nhu, vừa uống cà phê vừa nghe mỹ nữ nói chuyện, bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.
Sài Nghê ngơ ngác nhìn hình ảnh soái ca, mỹ nữ trước mặt, thật sự không biết nên làm gì. Hôm nay là cuối tuần, cô ở công ty tăng ca, mà anh lại ở đây hẹn hò với mỹ nữ.
Tạm thời không biết quan hệ giữa anh và mỹ nữ kia là gì, chỉ là hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí cô, vốn bất an đã dẹp tan giờ lại xuất hiện, cổ họng như có gì nghẹn lại, không thể nào thở nổi.
Trong khi cô làm việc, anh lại có thời gian rãnh? Hẹn hò uống cà phê với mỹ nữ
“Lúc em tăng ca, anh đang làm gì?”
Cô nhớ khi nói chuyện phiếm, cô từng hỏi anh vấn đề này, lúc ấy anh trả lời thế nào?
“Cái gì cũng làm nha, công ty có việc thì ở lại làm, không có việc thì tìm nơi ăn cơm chờ em tan tầm, nếu biết em tăng ca đến khuya, anh sẽ về nhà nghỉ ngơi, xem tivi, xem tạp chí, lên mạng, chờ điện thoại của em, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
“Kể cả đi gặp con gái?” Cô cố ý hỏi như vậy, lại chọc anh cười ha ha, “Em đang ghen sao?”
Kết quả, bây giờ cô nghĩ lại, hình như lúc đó anh không có phủ nhận. Sài Nghê cứng đờ người, biết mình lại suy nghĩ lung tung.
Cô phải tin tưởng anh, nhất định tin tưởng anh mới được.
“Đi thôi. Chị Cố còn đang chờ chúng ta về đó.” Hít sâu một hơi, cô quay lại kêu Mĩ Linh, dẫn đầu xoay người rời đi, quyết định nhắm mắt làm ngơ mà tĩnh tâm.
Trở lại công ty tiếp tục tăng ca, bởi vì không muốn nghĩ đến nữa, nên cô tập trung làm việc, lượng công việc ngày càng ít, mà hiệu quả cao.
Năm giờ chiều, điện thoại đặt trên bàn rung lên, cô nhìn màn hình, là anh.
Chuyện nhìn thấy vài giờ trước, giống như thuỷ triều ập tới, hơi ngây người một lát, sau đó cầm điện thoại đến toilet nghe.
“A lô?”
“Hôm nay công việc thế nào? Muốn anh đón em lúc mấy giờ?” Anh ôn nhu hỏi.
“Anh đang ở đâu.”
“Trong nhà.”
Cô dừng cước bộ, do dự một chút, rốt cục vẫn nhịn không được thử hỏi: “Cả ngày hôm nay anh ở nhà à?’
“Đúng vậy.”
Hai chữ này như đao kiếm đâm vào người cô, cả người Sài Nghê cứng đờ, mặt không chút máu, khó có thể tin, cùng với đau lòng.
Anh đang nói dối, anh vậy mà đang nói dối cô.
Không biết nên phản ứng thế nào, bởi vì cô không nghĩ đến anh sẽ nói dối cô ― vì một cô gái mà nói dối cô
“A lô?”
“Xin lỗi, em còn rất nhiều việc chưa làm xong, sợ là đến khuya mới xong, em gọi cho anh khi nào xong nhé? Bye bye.” Cô vội vã nói hết một câu, rồi cắt đứt cuộc gọi. Bởi vì cô sợ mình vì thẳng tính mà bật thốt hỏi anh vì sao lại nói dối, sau đó qua điện thoại mắng anh một trận.
Cô không thích cãi nhau, nhất là không thấy người ta mà mắng. Quan trọng là người đó chính là người cô rất rất yêu, ước định muốn cùng nhau đi đến hết đời.
Tâm tình hỗn loạn, hậm hực rất muốn khóc. Cô trở về chỗ ngồi, 5 phút sau cô phát hiện mình không thể tập trung làm việc được, trước mắt mơ hồ. Hoàn hảo mọi người đều cúi đầu làm việc, không có phát hiện cô thất thường. Cố gắng nước mắt đè nén lại trong hốc mắt đi, cô bắt đầu thu dọn này nọ.
“Chị Sài, chị tan tầm à?” Cảm giác cô đeo túi xách chuẩn bị đứng lên, Mĩ Linh ngồi đối diện ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ Buổi tối chị còn có việc phải đi trước.” Cô cúi đầu nói, xoay người hướng cửa phòng mà đi
Ra khỏi công ty, Sài Nghê lại không biết mình nên đi đâu.
Về nhà sao? Cô không muốn về nhà, còn không biết đối mặt với anh thế nào khi anh nói dối cô.
Đi đâu đây? Nếu cô còn nhà thì tốt rồi, nếu cô không cho người ta thuê nhà thì tốt rồi, nếu không hỏi anh, nếu cô không thấy anh đang hẹn hò với cô gái kia, Nếu….! Nếu cô không yêu anh thì tốt rồi……
Ô…… Rất khổ sở.
Không phải cô và bạn trai trước chưa từng phát sinh chuyện này, cũng trải qua những lần bị vứt bỏ, bị bắt cá hai tay, nhưng vì sao không giống như lần này đau lòng đến vậy?
Anh thế nhưng lại nói dối cô, hai chữ ‘nói dối’ này rất đơn giản, nhưng bao hàm rất nhiều ý…chính là lừa gạt…
Cô rất khổ sở, thật sự rất khổ sở, lại không biết phải làm sao đây?