Mặc dù rất muốn nói câu đó nhưng Tiêu Triệt lại sợ dọa đến Ngô Phong nên anh chỉ có thể bịa chuyện.
"Vương Tuấn Lâm là cậu ấm Vương gia, là người nổi tiếng ăn chơi, hay lấy người khác để làm trò tiêu khiển, cậu phải làm điều gì đó thì tên kia mới chọn cậu làm mục tiêu mới. Cứu cậu nhưng lại không biết cậu là ai, đương nhiên tôi phải nhờ người điều tra tất cả. Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu, vậy tôi xin lỗi."
"Không... không sao cả. Anh có thể cho tôi biết, những người... ừm... những người được Vương học trưởng lấy làm trò tiêu khiển, họ bây giờ... như thế nào?"
"Nặng thì vào viện tâm thần, nhẹ thì cùng lắm chuyển đi nơi khác sống."
Nghe xong lời đó, Ngô Phong càng thêm sợ hãi, hai chân của cậu tự động co lại, hai bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
"Cảm... cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi.. tôi hiện tại muốn về nhà, tôi... tôi xin phép." Ngô Phong lắp bắp nói.
Lúc trước, Vương Tuấn Lâm lấy cậu làm trò tiêu khiển, cậu luôn cố gắng im lặng chịu đựng, cậu biết nếu mình phản kháng, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Nhờ vào học bổng toàn phần mà cậu không phải đóng tiền học phí đắt đỏ kia, nhưng về tiền sinh hoạt cậu phải tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Chỉ riêng về khoản tiền dành cho thuốc thang cũng đủ để cậu ăn no một tháng, vì thế cậu chỉ có thể mua thuốc giảm đau cùng thuốc tiêu sưng. Mỗi ngày cậu chỉ có thể ăn mì gói lót bụng, tiền thuê nhà hai tháng nay cậu vẫn còn thiếu nợ chủ nhà.
Ngô Phong vừa bước đi được vài bước liền ngã về phía trước, Tiêu Triệt hoảng hốt đứng lên vươn tay kéo cậu lại.
"Phong, cậu làm sao vậy?" Tiêu Triệt vừa nói vừa đặt tay lên trán cậu.
"Trán cậu lúc này rất nóng, cậu cứ ở nhà tôi dưỡng bệnh đã, chuyện về nhà tính sau."
"Tôi không thể tiếp tục làm phiền anh, tôi còn phải đến trường học, còn phải đi làm thêm kiếm tiền trả tiền thuê nhà nữa. Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng cho tôi như vậy, dù sao chuyện anh cứu tôi cũng chỉ là tình cờ."
Nghe thấy Ngô Phong cự tuyệt lời của anh, cương quyết muốn lết thân thể đang mang bệnh trở lại ngôi trường đầy nguy hiểm kia, Tiêu Triệt tức giận nắm lấy cằm cậu, bắt ép Ngô Phong nhìn vào mắt anh.
"Nghe lời, bây giờ cậu đang bệnh, nếu không đừng trách tôi dùng vũ lực ép cậu đi bệnh viện."
Nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của người trước mặt, Ngô Phong càng cảm thấy mơ hồ hơn. Cậu chỉ mới biết người đàn ông này vài phút trước, tại sao người này lại tức giận khi vì cậu? Mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng cậu lại cảm giác này rất quen thuộc, rất ấm áp.
"Tại sao anh lại lo lắng cho tôi như thế? Chúng ta vốn chẳng thân thiết gì cả, anh không cần phải... Ưm"
Ngô Phong chưa kịp dứt lời thì môi cậu đã bị chặn lại. Cơ thể cậu cảm thấy rất căng thẳng, bởi vì người trước mắt đang... đang hôn cậu. Nếu là người khác thì cậu đã sớm sợ hãi xa lánh, nhưng tại sao đối với người này cậu lại không hề có bất kỳ phòng bị nào?
Sau khi cảm thấy cậu đã im lặng, Tiêu Triệt lúc này mới luyến tiếc rời khỏi nơi mềm mại kia.
"Nếu như tôi nói với cậu là tôi thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và tôi muốn cậu là người yêu của tôi, cậu có tin không?"
"Anh... anh đang nói vớ vẩn gì thế?" Ngô Phong ấp úng nói
Bỏ ngoài tai lời nói của cậu, Tiêu Triệt trực tiếp bế bổng Ngô Phong lên, đưa cậu trở lại giường. Ngô Phong hoảng hốt vội quàng hai tay ôm chặt cổ của Tiêu Triệt, nhìn thấy vẻ mặt bỡn cợt của anh, cậu chỉ có thể xấu hổ cúi mặt xuống.
"Quản gia Lý." Tiêu Triệt hướng phía cửa hét lớn.
"Thiếu gia." Quản gia Lý ngay lập tức có mặt ở ngoài cửa.
"Mau gọi bác sĩ Mộc đến đây."
"Bác sĩ Mộc? Ý anh là bác sĩ Mộc Tiểu Vũ, là bác sĩ thiên tài của bệnh viện H do Tiêu thị làm chủ, tại sao anh lại quen biết anh ấy?" Ngô Phong ngạc nhiên hỏi.
"Cậu biết người ta là bác sĩ của tập đoàn Tiêu thị, vậy tại sao lại không thèm để ý đến tên của tôi."
"Tên của anh? Anh tên là Tiêu Triệt, không lẽ..."
"Đúng vậy, tôi chính là chủ nhân của tập đoàn Tiêu thị hiện tại, tốt nhất cậu đừng nên thử thách tính kiên nhẫn của tôi, nếu không tôi sẽ tiếp tục trừng phạt cậu tại nơi này." Tiêu Triệt vừa nói vừa xoa xoa đôi môi của Ngô Phong.
Mộc Tiểu Vũ đến rất nhanh, anh nhanh chóng khám sơ một lượt cho Ngô Phong sau đó nói kết quả với Tiêu Triệt.
"Cậu thanh niên này toàn thân đều có vết bầm, hiện tại lại phát sốt, tốt nhất là nên nghỉ ngơi một vài ngày. Đây là thuốc để bôi lên vết thương, mỗi ngày hai lần, còn đây là thuốc hạ sốt, liều lượng giống thuốc kia."
"Tôi hiểu rồi, anh có thể về."
Tiêu Triệt cầm thuốc trở lại giường, nhìn thấy Ngô Phong đã thiếp ngủ vì mệt nên không dám đánh thức cậu dậy.
"Phong, anh nhất định không để em phải chịu khổ cực thêm nữa. Việc đầu tiên anh làm khi em tỉnh dậy, chính là thuyết phục em chuyển nhà, anh sẽ không để em sống ở nơi tồi tàn đó thêm một giây nào nữa."