Ngô Phong nghe lời đó liền chấn động.
"Anh... anh vừa nói gì? Anh yêu tôi? Tiêu tổng! Xin anh đừng lấy chuyện tình cảm ra đùa với tôi, một lần tổn thương là quá đủ với tôi rồi!" Cậu hét lên.
Tiêu Triệt bình tĩnh nâng cằm cậu lên, bắt cậu phải nhìn vào ánh mắt anh.
"Phong, tôi không biết em đã gặp phải điều gì ở quá khứ, mặc dù rất tò mò nhưng tôi sẽ chờ em nói cho tôi biết. Còn về chuyện tôi yêu em, đó là sự thật. Tôi yêu em ngay từ giây phút chúng ta gặp nhau, em không biết mình có sức hút đến mức nào đâu.
Có lẽ em sẽ không tin điều tôi nói, nhưng tôi thật lòng yêu em. Tình yêu là thứ khó giải thích nhất trên thế gian nói, nó bất chợt xuất hiện trong cuộc đời trong lúc ta không ngờ nhất. Và em chính là tình yêu của tôi, Phong, cho tôi một cơ hội, được không? Tôi biết lúc này em vẫn chưa thể chấn nhận được, nhưng chỉ cần em cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ khiến em tin tưởng mình."
Nghe lời đó, Ngô Phong chỉ càng khóc to hơn nữa, cậu ở trong lòng Tiêu Triệt không ngừng khóc, dùng tay đấm vào lưng của anh.
"Anh không cần đối xử với tôi tốt như vậy, tại sao chứ? Tôi có tốt đẹp gì để anh thích chứ? Tại sao chứ...?"
"Em không có gia thế, không có tiền bạc, nhưng đối với tôi em chính là một người hoàn hảo. Tôi thích ngắm nhìn khuôn mặt em, thích những cử động nhỏ của em, dù là việc gì tôi cũng cảm thấy rất đáng yêu. Phong, đáp ứng tôi, được không?"
"Tôi... tôi trước giờ chưa từng yêu ai, tôi... tôi cũng không biết khi quen nhau sẽ làm những gì cả. Tôi... tôi..."
Tiêu Triệt trực tiếp chặn lại môi cậu, sau một hồi mút lấy đôi môi kia, anh nhanh chóng đưa lưỡi của mình vào.
"Ưm... ưm.... ngô..." Ngô Phong chỉ có thể phát ra những âm thanh này ^^.
"Em đừng tiếp tục lừa dối mình nữa, em cũng có cảm tình với tôi! Đúng là thời gian em quen biết tôi rất ngắn nhưng tôi chắc chắn sẽ không lừa dối em. Nếu em không tin tôi, vậy thì Tiêu Triệt tôi hôm nay xin thề với trời, nếu tôi có làm điều gì có lỗi với em, cứ để cho tôi chết một cách khó ưa nhất."
"Đừng có nói như vậy!!! Xin anh đừng nói như vậy, bất cứ ai ở bên cạnh tôi đều gặp bất hạnh, tôi không muốn anh cũng như vậy." Ngô Phong vội vàng che miệng Tiêu Triệt.
"Có nghĩa là em có tình cảm với tôi đúng không?"
"Tôi... tôi cũng không biết nữa."
Tiêu Triệt ôm lấy Ngô Phong, ngồi vào vị trí lái sau đó để cậu ngồi lên đùi anh, đầu dựa vào bờ vai của anh.
"Em có tin tôi không?" Anh hỏi.
Ngô Phong không chần chừ gật đầu, dù quen biết không lâu nhưng trực giác nói cho cậu biết, đây là người mà cậu có thể tin tưởng được.
"Vậy thì em cứ yên tâm ngủ một giấc trong lòng tôi đi, khi tỉnh lại, em sẽ hiểu được lòng mình muốn gì."
"Thật... thật sao?"
"Ngủ một giấc đi, dạo này em đã chịu khổ nhiều rồi."
Tiêu Triệt đưa tay vuốt dọc lưng cậu, chẳng mấy chốc Ngô Phong đã yên ổn ngủ trong lòng anh. Anh lấy điện thoại trong túi ra, bấm máy rồi gọi cho ai đó, trước khi nói chuyện anh còn cẩn thận che lại tai của Ngô Phong.
"Điều tra cho tôi chuyện đám phóng viên đó từ đâu mà ra. Còn nữa, giám sát Vương Tuấn Lâm 24/24 cho tôi, kể cả hai anh em Lưu gia."
Sau khi cúp máy, Tiêu Triệt khởi động xe rồi rời khỏi khách sạn của Vương thị.
--- -------- Ở nhà Vương Tuấn Lâm --- --------
Vương Tuấn Lâm ngồi thẩn thờ ở trong phòng, cầm trên tay một viên đá không ngừng mân mê.
"Con vẫn nhớ đến người ta sao?" Vương Phúc vào phòng cậu nhìn thấy cảnh này liền nói.
"Cha, sao người không gõ cửa?" Vương Tuấn Lâm vội vàng cất viên đá đi.
"Cũng nhờ đó mà ta mới biết được tâm tư của con. Người đã chết từ lâu rồi, con nên quên đoạn tình cảm đó đi, dù sao đó cũng chỉ là tỉnh cảm thời trẻ thôi. Lưu Nhã Thi là một cô gái tốt, con nên thân thiết với con bé hơn."
"Con sẽ không quên người đó!!! Còn về phần Lưu Nhã Thi, cha không cần phải nói tốt dùm người ta, con còn không hiểu rõ con người của cô ta sao." Vương Tuấn Lâm lạnh lùng nói.
"Chuyện của con với Lưu Nhân Vũ, ta đương nhiên biết được, bên Lưu gia cũng vậy. Lưu Nhã Thi tuy chưa biết nhưng con bé phần nào đó đã nghi ngờ rồi, sau khi con tốt nghiệp ta cùng bên Lưu gia sẽ bàn bạc tổ chức tiệc đính hôn. Con liệu mà làm, đừng làm hỏng chuyện kết giao giữa hai gia đình."
Vương Phúc nói xong liền rời khỏi phòng, Vương Tuấn Lâm cũng ngay lập tức đứng dậy đạp đổ tất cả đồ đạc trong phòng. Sau một hồi, Vương Tuấn Lâm nắm chặt viên đá trong tay, ngồi cạnh giường lẩm bẩm nói.
"Nếu lúc đó anh đi đón em, có lẽ em đã không xảy ra chuyện. Tiểu ngốc của anh, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ của em, năm nay anh sẽ lại đến thăm em cùng hai bác, đừng buồn quá nhé." Vẻ mặt Vương Tuấn Lâm đầy vẻ tự trách.
Vương Phúc ở bên kia ngay lập tức gọi điện cho ai đó.
"Ngươi chắc chắn nó còn sống!?"
"Vâng, tôi đã điều tra kỹ. Cậu ta vẫn còn sống, hiện tại đáng sống ở thành phố T, cậu ta vẫn dùng họ Ngô, dường như đã quên hết chuyện quá khứ."
"Nhanh chóng tìm nó cho ta, khi tìm được, xử lý cho thật gọn gàng." Vương Phúc lạnh nhạt nói.
Còn ở Lưu gia.... .....
'Chát'
Lưu Thiện Nhân tát Lưu Tuấn Lâm một cái, tức giận mắng.
"Nuôi ngươi dạy ngươi bao lâu nay, rốt cuộc lại biến ngươi thành một kẻ bất nam bất nữ. Ai cho phép ngươi có tình ý với Vương Tuấn Lâm? Đã thế còn tự mình lên giường dụ dỗ người ta! Chẳng lẽ ngươi không nhớ Vương Tuấn Lâm là chồng tương lai của Nhã Thi, là em chồng ngươi?"
"Cha, con xin lỗi. Nhưng con không thể khống chế tình cảm của mình. Dù biết điều đó là sai nhưng con không thể kiềm chế được."
"Không kiềm chế được? Được, vậy cuối tháng này ngươi lập tức ra nước ngoài cho ta! Cho đến khi thông tin hai gia đình quyết định kết thân, lúc đó hẵng trở về."
"Cha!"
"Còn không mau lui ra."
Lưu Nhân Vũ u buồn bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng của Lưu Nhã Thi, ánh mắt của cậu không thể che dấu được sự tuyệt vọng. Khi về đến phòng của mình, Lưu Nhân Vũ liền gục xuống khóc.
Từ nhỏ đến lớn, em gái luôn được cả nhà quan tâm, bởi vì từ nhỏ em gái đã được định là vợ của thiếu gia Vương gia. Tại sao? Tại sao mọi người lại không thể liếc nhìn mình dù chỉ một lúc, tại sao chứ?
Lúc này điện thoại của Lưu Nhân Vũ reo lên..
"Cậu quên là hôm nay phải đi tái khám ư?" Một giọng nói đầy tức giận ở đầu dây bên kia vang lên.
"Tôi... tôi xin lỗi. Dạo này có nhiều chuyện xảy ra quá, nếu được sáng mai tôi sẽ đến chỗ anh."
"Sáng mai? Hừ, nếu cậu dám đến trễ dù chỉ một giây, tôi sẽ giết cậu không thương tiếc."
"Hahaha, anh đã nói câu đó bao nhiêu lần mà có khi nào anh thực hiện đâu. Vũ, cảm ơn anh đã gọi cho tôi mỗi khi tôi buồn."
"Biết ngay là cậu đang buồn mà, cứ mỗi lần tôi đau lưng là ý như rằng. Nhớ đó, sáng mai mà đến trễ là cậu biết tay tôi." Người bên kia đe dọa nói.
Lưu Nhân Vũ vui vẻ cúp máy nói. Thật kỳ lạ, mỗi lần cậu cảm thấy buồn, không hiểu sao người này luôn gọi điện cho cậu. Lưu Nhân Vũ không biết rằng, trái tim mình nên dành cho một nơi khác thích hợp hơn Vương Tuấn Lâm, mà người đó đang ở rất gần cậu.