Kinh nguyệt đến chậm, ta mang thai.
Đây chắc chắn sẽ là tiếng sấm chớp động giữa trời quang.
Vạn Quý Phi sẽ không cho phép đứa bé này tồn tại, ý nghĩa của hài tử này làm ta lần đầu tiên trong đời có chút kinh hoàng luống cuống. Việc hoàng thượng lâm hạnh không ai biết, nhưng bụng ta mỗi ngày một nổi lên có thể nhìn thấy được, tuyệt không cách nào vĩnh viễn dấu đi.
Tay nhè nhẹ vuốt bụng, cảm giác được sinh mạng dưới tay nhúc nhích, ta muốn giữ lại đứa bé này, không phải là bởi vì hắn là long chủng, chỉ là bởi vì, hắn là hài tử của ta, thân nhân của ta.
Cuộc sống của ta, lần đầu tiên gặp nguy hiểm.
Cuối cùng Vạn Quý Phi biết chuyện này.
A Uyển nắm tay của ta, lặng yên rơi lệ.
Cửa được mở ra, ánh mặt trời như ẩn như hiện, ta giương mắt nhìn về phía người tới, tay phải siết thật chặt làn váy, mồ hôi lạnh ướt đẫm mạt lưng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cầu xin nàng?
Hữu dụng không?
Đã từng có bao nhiêu người, hài tử của các nàng đều bị đoạt đi như vậy, ta bất quá chỉ là một người trong số họ.
Cố giả bộ trấn định, nhưng tay ta một mực run rẩy không ngừng chờ đợi một khắc kia, ta sợ không thể ức chế mà cuồng loạn kháng cự.
Thế nhưng thời khắc cuối cùng đó không đến.
Mama lạnh lùng lườm ta một cái, không nói một lời, xoay người rời đi.
A Uyển kinh nghi bất động nhìn ta, hồi lâu sau, ta mới dám đón nhận cái hiện thực không dám tin này.
Con của ta, sống sót rồi.