Đang lúc ta còn muốn nghe nàng kể tiếp, Mộ Hàn thu cái bát rỗng lại, đứng dậy rời đi, ta vội vàng hô to với bóng lưng của nàng: “Ơ này, ngươi còn chưa kể xong mà!”
Mộ Hàn xoay người lại cười với ta: “Xem ra ngươi đã khỏe, nếu khỏe rồi thì ngày mai rời giường làm việc, ta không nuôi người nhàn rỗi.”
Ta đột nhiên bị Mộ Hàn đánh trở về hiện thực, bi thương trong lòng lập tức dâng lên.
Mộ Hàn cười lạnh quay trở lại cạnh giường ta, nhẹ nhàng vỗ đầu ta: “Nếu vẫn còn sống, nếu không đến điểm mấu chốt không qua được, vậy thì đừng vội tìm cái chết.”
Ta nhìn ánh mắt thân thiết của Mộ Hàn, tự dưng sinh ra sự tín nhiệm với nàng: “Cả nhà ta đều bị đuổi giết, cha nương cùng ca ca liều mạng bảo vệ ta, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta, ta phải sống thế nào?”
“Mạng của ngươi là cha nương cùng ca ca ngươi dùng mạng đổi lấy, ngươi lại càng phải sống cho ra hồn, mang theo kỳ vọng của bọn họ mà sống.” Ánh mắt Mộ Hàn lạnh lùng kiên định nhìn ta.
Ta lập tức như được vỡ lẽ, đúng vậy, mạng của ta là do người cả nhà ta dùng mạng đổi lấy, làm sao ta có thể cứ thế chết đi? Nếu ta chết, chẳng phải ta đã phụ lòng cha nương và ca ca sao?
“Nhưng ta không nhà để về.” Ta cúi đầu nói, “Bây giờ còn bị người ta đuổi giết.”
“Trước khi trả hết tiền thuốc men cho ta, ngươi đừng hòng nghĩ đi đâu.”
Ta không tin nổi nhìn Mộ Hàn: “Ngươi không sợ ta sẽ mang đến phiền toái cho ngươi sao?”
Mộ Hàn mỉm cười, nắm chặt tay ta: “Không sợ.”
Mộ Hàn giữ ta lại, cho ta làm một tạp dịch trong phường ca múa của nàng, vì che giấu tung tích ta còn phải giả dạng nam trang, cả ngày đi lau bàn lau ghế, rửa bát đĩa, hơn nữa mọi người trong phường ca múa của Mộ Hàn đều là người hòa ái dễ gần, rất dễ ở chung, ở trong này cũng coi như vui vẻ hòa thuận, ta dĩ nhiên coi nơi này trở thành gia đình thứ hai của mình.
Mỗi ngày trôi qua, ta cũng dần bước ra khỏi bóng ma quá khứ, nhưng ông trời luôn không thích chiều lòng người, thường thì sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Một ngày nọ ta đang ở trong đại sảnh lau bàn, một tiểu ca của phường ca múa đột nhiên chạy như điên từ bên ngoài vào, kích động kêu to: “Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tiểu Lý bồi bàn nổi tiếng là người trăm chuyện đều biết ở chỗ bọn ta, đoàn người vừa nghe hắn nói có tin tức mới, vội vàng chen đến hóng hớt, ta cũng không ngoại lệ, ném khăn lau sang một bên chen vào đám người nghe chuyện.
“Các ngươi có nhớ vụ án sơn tặc giết người cướp hàng ở thành Triều An vào hai tháng trước không?”
Ta vừa nghe đến đây thì toàn thân lập tức toát mồ hôi lạnh, vết thương âm ỉ nơi đáy lòng như bị bới ra, đau đớn cuồn cuộn.
“Nhớ rõ nhớ rõ!” Đầu bếp Vương hô to, “Nghe nói hiện trường cực kỳ thảm thiết! Một nhà ba người không một ai sống sót, hơn nữa trên thân mỗi người đều trúng vài đao, máu chảy cả hai dặm đường.”
“Đúng đúng, chính là nó đó.” Bồi bàn Tiểu Lý tiếp tục bổ sung, “Thi thể ba ngày sau mới bị phát hiện, dã thú vùng gần đó đã sớm gặm mất tay mất chân, quá hung tàn, quá đáng sợ.”
Trong tiếng thổn thức của mọi người, trái tim ta như là bị đao cắt, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, toàn thân không còn khí lực, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, ta đột nhiên nhớ tới tiếng cười của cha nương và ca ca, nhớ tới một tiếng ‘A Noãn’ sau cùng của mẫu thân, nhớ tới ta không thể có được ấm áp của ngày xưa nữa.
Mọi người không ai chú ý tới khuôn mặt đột nhiên trắng xanh cùng thân thể hơi cuộn lại của ta, Tiểu Lý còn đang kích động tiếp tục: “Thật ra, đó căn bản không phải sơn tặc giết người cướp hàng gì đâu, ai ôi, bà chủ đừng nhéo ta mà!! A!!!!”
“Về sau nếu lão nương còn nghe thấy ngươi nói hươu nói vượn, ta sẽ vặn rớt tai ngươi!” Mộ Hàn hung hăng nhéo tai Tiểu Lý nói.
“Vâng vâng vâng, bà chủ ta sai rồi, ta sai rồi.” Tiểu Lý đau khổ cầu xin.
Mọi người vây xem thuận thế tản ra, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ta cố nén nước mắt chạy tới một góc hậu viện không người yên lặng mà khóc, tiếng khóc rất lớn.
Lúc này Mộ Hàn đi tới phía sau ta: “Tên khốn Tiểu Lý kia chỉ thích nói hươu nói vượn, nói chuyện không suy nghĩ, không có câu nào là thật đâu.”
“Bà chủ, tỷ có từng đau khổ muốn tự tử không?” Ta nước mắt như mưa nhìn Mộ Hàn.
Mộ Hàn ngẩn ra, nét mặt buồn rười rượi, cười đáp: “Có chứ.”
... …
—hết chương 4—
- -----oOo------