• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người người đều nói 15 trăng sáng 16 trăng tròn, tối ngày 16 tháng 8, Sơ Xuân tràn đầy chờ mong ngồi ở trong viện nhỏ của mình chờ Cố Ngang Du đến.

Hắn có nói hôm nay sẽ đến.

Trời đêm trong vắt như nước có treo một vầng trăng tròn vành vạch, tựa như trái tim hồn nhiên ngây thơ không chút tỳ vết của thiếu nữ, Sơ Xuân ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, khóe môi nhếch lên, nụ cười hạnh phúc.

Trên chiếc bàn đá trước mặt Sơ Xuân có bày đầy trái cây bánh ngọt, mỗi một miếng bánh ngọt đều do chính tay Sơ Xuân tự mình làm, chỉ vì muốn đổi lấy một nụ cười dịu dàng của người thương.

Nhưng Xá Chi không đợi được, lại chờ được một bầu rượu đến trước, một bình Thanh Hoa Tửu thanh lịch loá mắt nở rộ trên những cánh hoa mai, Sơ Xuân tò mò nhìn bầu rượu này, hỏi tiểu nha đầu đưa rượu đến: “Bao giờ vương gia đến?”

“Vương gia có công chuyện quấn thân, tạm thời không tới được.” Tiểu nha đầu kia cúi đầu sợ hãi nói, “Căn dặn nô tỳ mang rượu hoa quế mới nhưỡng này đến cho cô nương nếm thử trước.”

Sơ Xuân có chút thất vọng.

Tiểu nha đầu cẩn thận rót đầy một chén cho Sơ Xuân, chất lỏng tinh thuần trong suốt, mùi rượu thấm vào lòng người.

Sơ Xuân tuy có thất vọng nhưng vẫn mỉm cười bưng chén rượu kia lên, uống một hơi cạn sạch không chút do dự.

Sơ Xuân uống xong chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng nặng, cảnh sắc trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức cũng càng ngày càng hỗn loạn, về sau nàng nhìn thấy một bóng người từ từ tiến vào, nàng vốn tưởng là Xá Chi, cho nên cố gắng nhếch môi mỉm cười.

Mà khi người nọ đi tới gần, nụ cười trên môi Sơ Xuân cũng tắt ngúm, người nọ không phải Xá Chi mà là một nam nhân xa lạ.

Trong tối hôm đó, Sơ Xuân bị Cố Ngang Du coi thành lễ vật tặng cho lão nam nhân kia.

Nam nhân kia tên Tôn Thành, đã sớm qua tuổi thiên mệnh, tuy tuổi tác có lớn nhưng địa vị lại không thấp, trong tay nắm quyền cao, lão chính là Trấn Nam đại tướng quân nước Đại Khải, tay cầm binh quyền, hơn nữa đã tung hoành sa trường nhiều năm, chiến công rất hiển hách, quan viên lớn nhỏ trong triều không có ai là không cung kính với lão ba phần.

Hoàng tử muốn đoạt vị thì trong tay nhất định phải có con bài chưa lật, Cố Ngang Du chính là muốn mượn sức Tôn Thành này, để cho Tôn Thành trở thành quý nhân của hắn.

Vậy mượn sức thế nào? Đương nhiên là đúng bệnh hốt thuốc!

Tôn Thành kia bên ngoài uy phong lẫm liệt không ai bì nổi, nhưng chỉ sợ người quen biết mới hiểu. Tôn Thành có tiếng sợ thê tử, trên dưới trong triều không ai không biết, không ai không hiểu, ở nhà lão thê tử nói một là lão không dám nói hai ba bốn, thê tử của lão nói Bắc là lão tuyệt đối không dám nói Đông Tây Nam; thê tử của lão vô cùng bưu hãn, luận về bài binh bố trận thì Tôn Thành thắng, nhưng nếu tay không đơn đả độc đấu, Tôn Thành không chắc có thể đánh thắng được thê tử của lão.

Loại nữ tử bưu hãn này đương nhiên không cho phu quân của mình nạp thiếp, Tôn Thành tuổi còn trẻ từng xua tay nói không nạp thì không nạp.

Hồi còn trẻ thê tử của lão cũng được coi là một mỹ nhân như hoa như ngọc, Tôn Thành thấy không sao cả, nhưng theo tuổi tác lớn dần, sắc đẹp của thê tử trong nhà không còn duy trì được, dần biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, tâm tính ngựa đực của Tôn Thành ngứa ngáy, thiên hạ không có con mèo nào không thích trộm thịt, Tôn Thành cũng là nam nhân, là nam nhân thì thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng thê tử trong nhà lại cực kỳ hung hãn, cho nên Tôn Thành có lòng nghĩ nhưng không có dũng khi làm.

Đang lúc buồn rầu thì Tam hoàng tử lại xuất hiện, Tôn Thành giống như nắng hạn gặp mưa rào, vấn đề này của lão cũng được giải quyết, không ai nghĩ đến Tôn Thành lão sẽ nuôi tiểu thiếp trong phủ của Tam hoàng tử.

Cứ thế, Sơ Xuân trở thành tiểu thiếp của một Tôn Thành hơn năm mươi tuổi; Cố Ngang Du thành công mượn sức Tôn Thành tự lập môn hạ.

Cố Ngang Du quả thật là kim ốc tàng kiều, chẳng qua thứ hắn giấu là kiều thiếp của người ta.

Lần thứ hai bị người mình tín nhiệm nhất bán đứng, tim Sơ Xuân như bị thọc ngàn nhát.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, trên chiếc giường gỗ hoa lê chỉ còn lại một mình Sơ Xuân, tối hôm qua tất cả đều như một cơn ác mộng nhục nhã đối với Sơ Xuân, khi lão nam nhân kia lòng nóng như lửa đốt cởi từng y phục trên người Sơ Xuân, chữ ‘chết’ này đã dần xuất hiện trong đầu nàng.

Ánh mắt Sơ Xuân đờ đẫn trống rỗng, nàng nằm trên chiếc giường gỗ hoa lê, nhìn chằm chằm đôi uyên ương nghịch nước thêu ở đầu giường, nước mắt bất lực lã chã tràn ra khỏi khóe mi, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua thái dương, thấm ướt gối thêu.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng chói lóa xuyên thủng căn phòng u ám.

Cố Ngang Du chỉ có thể đứng ở cửa phòng nhìn về phía Sơ Xuân nằm ở trên giường như người chết, hắn không dám đi đến, cũng không có dũng khí đi đến.

Giờ phút này trong phòng lặng ngắt như tờ.

Sau một lúc lâu im lặng, giọng nói trầm thấp của Cố Ngang Du vang lên: “Ta không thể không làm như vậy.”

Sơ Xuân không để ý đến hắn.

“Có Tôn Thành, ta mới có quyền đoạt vị.” Trong mắt Cố Ngang Du tràn ngập đau khổ, “Sơ Xuân, xin nàng hãy giúp ta.”

Cuối cùng Sơ Xuân cũng cất tiếng khóc, tiếng khóc thê lương khiến người ta tan nát cõi lòng, Cố Ngang Du nắm chặt nắm đấm, cố nén đau lòng xoay người rời đi.

—hết chương 6—

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK