Chương 4
Trong đại sảnh yên tĩnh một lúc, không cần đến Trần Bá Thiên mở miệng, cháu trai của Trần Bá Thiên, Trần thiếu, đã lên giọng.
“Mẹ nó! Tên ngu ngốc nào đấy, dám đưa chuông cho gia gia của ta? Muốn chết sao?”
Những người khác, cũng bắt đầu ồn ào bàn tán xôn xao.
“Ngươi kia là ai vậy? Gan cũng lớn quá rồi chứ?”
“Không biết nữa, tôi nghe cái gì mà thiếu chủ Quỷ Cốc? Tên của người sao lại kì lạ vậy nhỉ?.”
Lúc mọi người đang bàn tán, một bóng người to con đang gánh một cái chuông sắt đi tới.
“Hắn chính là thiếu chủ Quỷ Cốc sao?”
“Thằng này cũng hơn bốn mươi đi? Già như vậy rồi cũng còn gọi Thiếu chủ?”
“Hắn đang gánh chuông sắt sao? Nặng như vậy, hắn làm sao khiêng lên?”
“Khẳng định là không phải, chắc chắn bên trong là bọt biển, bên ngoài là sắt lá, chuyên môn dùng để lừa gạt người khác!”
Vừa dứt lời, chuông sắt đột nhiên rơi xuống đất, “Oanh” một tiếng, trực tiếp đem mặt đất đập nát!
“Tê ~!”
Trong nháy mắt, mọi người đều mở to hai mắt ra, cùng nhau hít sâu một hơi.
Cái chuông kia, lại là hàng thật!
Sau một hồi khiếp sợ, Trần Bá Thiên lạnh lùng hỏi:
“Ngươi chính là thiếu chủ Quỷ Cốc sao? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn tặng chuông cho ta? Làm xấu tiệc mừng thọ của ta?”
Nam tử khôi ngô chụp chụp cái mũi, cười ha ha.
“Cho dù ta muốn làm thiếu chủ Quỷ Cốc, cũng không đến lượt của ta. Ta chỉ là tay chân số một dưới trướng của thiếu chủ Quỷ Cốc, tên Minh Thừa.”
“Vậy thiếu chủ nhà ngươi, rốt cuộc là người nơi nào?”
Nam tử khôi ngô sờ lên cái mũi, cười một tiếng.
“Ngươi nếu đã muốn biết, không bằng… Tự mình nhìn đi?”
Nói xong, hắn hướng về phía ngoài cửa la lớn:
“Thiếu chủ, lão già chết tiệt này ở bên trong đây này!”
“Ngươi?”
Trần Bá Thiên quát một tiếng, lời còn chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy từ bên ngoài cửa chính, một thiếu niên sắc mặt nho nhã chậm rãi đi tới.
“Trần Bá Thiên, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Trần Bá Thiên nhìn thấy gương mặt của Lăng Việt, không khỏi khẽ nhíu mày.
Khuôn mặt này, hình như gặp qua ở đâu rồi?
“Xem ra, ngươi cũng già rồi hay quên một chuyện. Vậy để ta nói cho ngươi một câu làm ngươi nhớ lại. Tên của ta, gọi là Lăng Việt.”
“Cái gì?”