(13)
Tôi vỗ đùi, lùi lại vài bước, chừa đủ không gian cho hai nam chính đấu với nhau. Tôi nóng lòng muốn lấy hạt dưa cùng trái cây ra ăn để xem kịch hay nhưng tiếc rằng trên tay tôi chỉ có một cốc trà sữa. Tề Thiên Sâm tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Thủy Tuyền, nhìn Triệu Thanh Xuyên vẻ mặt không hài lòng.
Triệu Thanh Xuyên cố tình không để ý tới hắn, chỉ nhìn vào Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, đi thôi, đạo diễn đã đợi chúng ta rất lâu rồi.”
Tề Thiên Sâm lạnh lùng nói: “Không cần Triệu tiên sinh phải nhọc lòng, tôi đi cùng Thủy Tuyền qua đó.”
“Sao phải nhọc lòng chứ? Tôi còn phải ở phim trường cùng Thủy Tuyền suốt ba tháng nữa mà. Tôi nghe nói công việc của Tề tiên sinh là luật sư nên chắc anh rất bận, đến cả bản thân cũng không chăm sóc tốt được. Có điều anh cứ yên tâm, tôi nhất định chăm sóc Tiểu Tuyền thật chu đáo.”
“Ồ, thân là một luật sư, tôi đã tiếp nhận một số trường hợp liên quan đến tin tức Triệu tiên sinh đây cùng bướm mật.” Tề Thiên Sâm nói, “Thành thật mà nói, tôi không an tâm lắm khi giao Tiểu Tuyền cho một người như anh.”
Triệu Thanh Xuyên nói: “Thật đáng tiếc, có chăm sóc cho Thủy Tuyền hay không cũng không đến lượt anh. Vì chính Tiểu Tuyền nói muốn quay bộ phim này, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”
Ánh mắt hai người va vào nhau, tia lửa bay khắp nơi.
Đánh nhau đi! Có bản lĩnh thì lên đánh đi!
Thủy Tuyền nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cuối cùng đưa mắt nhìn tôi cầu cứu. Tôi vung tay về phía cô ấy, bày tỏ sự bất lực của mình.
Hai người tranh cãi một hồi, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Triệu Thanh Xuyên, Thủy Tuyền, mau tới đây, đừng nán lại, đạo diễn đang hối thúc đó.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Vân Y đã cắt tóc ngắn đứng ngay trước mặt tôi. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy nhướng mày ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”
Được nha, quả nhiên cô cũng xuyên không.
Theo nguyên tác, Lưu Nhất không xuất hiện tại lễ khai máy, thay vào đó, cô đi xin việc tại một công ty quảng cáo nhỏ, suýt chút nữa còn bị giám đốc công ty kia quấy rối tình dục. Cô chạy ra khỏi công ty, gọi điện cầu cứu Thủy Tuyền. Nhưng Thủy Tuyền không trả lời vì cô đang hâm nóng tình cảm với Triệu Thanh Xuyên. Có điều sau đó Lưu Nhất cũng không một lời oán trách Thủy Tuyền. Sau đó, cô ấy còn lo lắng cho Thủy Tuyền sẽ gặp nguy hiểm trong giới giải trí nên đã tự mình làm trợ lý cho Thủy Tuyền.
Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua kịch bản truyện, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với Tô Vân Y: “Chị ơi, em tới đây để tìm chị.”
Tô Vân Y: “?”
Tiếp theo, trong suốt buổi lễ khai máy, tôi ngồi xổm uống trà sữa, Tô Vân Y hết lần này đến lần khác nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Khai máy xong, Tô Vân Y vào phòng thay đồ tẩy trang, tôi cũng đi theo sau.
Tô Vân Y cởi phụ kiện tóc xuống, bình thản ngồi xuống ghế: “Cô không phải bạn của nữ ch… Cô không phải bạn thân của Thủy Tuyền sao, cô đi theo tôi mãi để làm gì?”
Tôi nói: “Chị, tôi biết chị không phải Tô Vân Y, mình nói chuyện hợp tác đi!”
Tô Vân Y: “Không phải chứ người anh em, lẽ nào cô cũng xuyên không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy đó chị, tôi…”
“Đừng gọi tôi là chị.” Tô Vân Y đột nhiên lộ ra vẻ mặt rất buồn bực, “Người anh em, tôi là đàn ông.”
(14)
Tôi lại lần nữa ngu người.
“Là nam sao… anh là nam mà cũng xem loại sủng văn não tàn này sao? Tôi cứ tưởng bọn anh thích truyện harem chứ.”
Tô Vân Y đưa tay xé mi giả trên mi mắt, sau đó lấy bông tẩy trang ra, bắt đầu lau phấn nền và son môi: “Tôi chưa bao giờ đọc harem, quyển sách này cũng không phải tôi tự tìm. Thời gian trước do tăng ca quá nhiều, mỗi ngày đều viết code mười mấy tiếng liền nên giữa giờ muốn tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc, kết quả em gái ở quầy tiếp tân đưa tôi một quyển sách, tên gì mà “Toàn giới giải trí đều thích tôi rồi thì phải làm sao đây?”
“Do đó mà anh cũng xem luôn?”
“Ừ, bởi vì cô ấy nói loại truyện này không cần động não, ngọt là xong chuyện.”
Tô Vân Y nói, anh ta đã đọc một nửa cuốn sách và định đọc tiếp vào ngày hôm sau, nhưng khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình trở thành Tô Vân Y trong sách, sống trong một căn hộ 2 tầng sang trọng, căn hộ ở ngay trung tâm thành phố. Trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, thức dậy từ một chiếc giường khổng lồ rộng 500 mét vuông.
Anh ta chưa kịp định thần thì quản lý đã đẩy cửa vào, lôi anh từ trên giường xuống và nhét anh lên xe, nói rằng sẽ đưa anh đến buổi thử vai của đạo diễn La.
Anh ta vừa nói nước mắt vừa rơi ngay tại chỗ. Nhưng tôi không có thời gian quan tâm đến những giọt nước mắt của anh ta, bởi vì tôi đã phát hiện một chi tiết rất quan trọng.
“Viết code … chị ơi, không anh ơi, anh cũng là lập trình viên à?”
Tôi và Tô Vân Y nhìn nhau, chúng tôi cũng thấy được tia ngưỡng mộ lóe lên từ mắt đối phương. Tô Vân Y vội vàng chạy tới nắm tay tôi, vừa nắm chặt sau đó liền buông, sau đó lại nắm chặt: “Ồ, tôi quên mất, bây giờ thân thể này là một cô gái. Người anh em Lưu Nhất, cậu cũng là đàn ông sao?”
“Trước đây tôi làm ở phòng tiêu thụ, sau đó chuyển sang phòng khác.” Tôi nói, “Còn nữa, tôi không phải đàn ông, tên tôi cũng không phải Lưu Nhất, tôi tên Hạ Quy Tuyết.”
Đã gần một tháng kể từ khi tôi xuyên vào sách, Thủy Tuyền cứ gọi Tiểu Nhất, đến cả Triệu Thanh Xuyên hay mắng chửi tôi cũng gọi Lưu Nhất, riết tôi cũng sắp quên tên thật của mình là gì luôn rồi. Bây giờ còn có cơ hội để nói ra, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm xúc.
“Hạ Quy Tuyết.” Tô Vân Y đọc lại tên tôi, sau đó, có lẽ vì phép lịch sự, anh ta cũng chia sẻ tên thật của mình với tôi, “Trước khi tôi vào, tôi tên Thẩm Lãng, là một nhà viết thuật toán.”
Thẩm Lãng? Thẩm Lãng?
Tôi ngạc nhiên đến mức thốt lên: “Học trưởng!”
Anh ta còn ngạc nhiên hơn tôi: “Cô quen biết tôi?”
Làm sao không quen biết được chứ?
Thẩm Lãng, hơn tôi hai tuổi, là học sinh năm cuối của trường, là tiến sĩ phần mềm và đã tham gia sâu vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Anh đã có 5 bằng sáng chế mang tên mình và có nhiều đóng góp lớn cho ngành trí tuệ nhân tạo trong nước. Trước khi tôi xuyên không, anh ấy đã là một kỹ sư thuật toán nổi tiếng trong giới.
Tôi nói, “Tôi đã nghe phần giao lưu chia sẻ của anh trong cuộc họp trao đổi đồng nghiệp năm ngoái. Nhưng lúc đó, vì tôi đến muộn nên đã ngồi ở hàng ghế cuối. Cũng vì vậy mà không tìm được cơ hội để giao lưu với anh, chỉ nhớ được anh là một người lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu cảm.”
Khóe môi Thẩm Lãng giật giật: “Bạn ơi, tôi không phải lạnh lùng mà tại lúc đó tôi buồn ngủ. Tối hôm trước phải tăng ca đến hai giờ sáng, sáng sớm liền bị kéo đi giao lưu, tôi phải ráng kìm chế cơn ngáp. Đổi lại là cô thì mặt cũng sẽ không có biểu cảm nào khác thôi.”
Tôi mở miệng, định nói hai chữ thì nghe tiếng cửa đẩy ra, tiếp theo là giọng nói của Thủy Tuyền: “Tiểu Nhất, thì ra cậu ở đây!”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy đang đứng ở cửa, ánh mắt cô đảo qua, rồi đáp xuống trên người Thẩm Lãng: “Chị Tô, chị cũng ở đây, đạo diễn La nhờ em nói cho chị một tiếng, tối nay có buổi tiệc khai máy, chị Tô nhớ đến đúng giờ nha.”
Thẩm Lãng nhếch mép: “Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ. Cảm ơn em Thủy Tuyền đã nhắc nhở.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thủy Tuyền nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô. Tôi nói: “Tiểu Tuyền, cậu về trước đi, tôi với chị đẹp này nói chuyện chút rồi sẽ đi kiếm cậu.”
Thủy Tuyền không giấu được mất mát rời đi, tôi chạy tới đóng cửa lại, quay đầu nhìn Thẩm Lãng: “Anh trai à, anh thật biết nịnh nọt.”
“Làm ơn đi, Hạ Quy Tuyết, đó là nữ chính, nữ chính!” Thẩm Lãng nở nụ cười đạo đức giả, “Tôi sợ nếu hôm nay đắc tội với cô ấy thì ngày mai liền bị nam chính ám sát.”
“… Nói thật, ấn tượng anh để lại cho tôi lúc trước so với hiện tại… có chút không giống.”
Thẩm Lãng quay sang nhìn tôi với vẻ mặt quyến rũ của Tô Vân Y: “Ấn tượng nào?”
“Anh thuộc dạng ông lớn trong ngành, chắc hẳn sẽ theo hình tượng của các nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình nhỉ? Đừng nói đến ác ma, lạnh lùng, độc đoán, kiêu ngạo, v.v., ít nhất anh phải có chút lạnh lùng, như bông tuyết ngàn năm chỉ nở một lần trên đỉnh núi thiên.”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã cố gắng đưa ra cho anh ta những ví dụ điển hình: “Mộ Dung Linh, Triệu Thanh Xuyên trong quyển truyện này …”
Thẩm Lãng chế nhạo: “Đó không phải não tàn sao?”
“…”
Tôi cười lạnh với anh ta: “Đừng quên, lát nữa Mộ Dung Linh cũng sẽ đến dự tiệc khai máy.
Theo nguyên tác, anh đã yêu sâu sắc lục kim ảnh đế này, còn mạnh dạn theo đuổi người ta, ngay cả trước mắt phóng viên cũng bộc bạch ra hết. Cuối cùng bị người ta tàn nhẫn từ chối.”
Nụ cười của Thẩm Lãng biến mất: “Câm miệng.”
(15)
Anh ta thô bạo tẩy trang, chạy đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại bị tôi ép ngồi xuống ghế, thoa kem dưỡng da vào mặt: “Này đại ca ơi, dù sao anh cũng đang mang khuôn mặt nữ minh tinh, chúng ta đừng thô bạo như vậy được không?”
Thẩm Lãng bị tôi ép buộc chăm sóc da xong, sau đó cùng tôi đi ra ngoài.
Trên đường đi ra ngoài, tôi vừa đi vừa nói, “Nhân tiện, anh có nhận thấy rằng dù chúng ta có cố gắng thay đổi cốt truyện thì cốt truyện vẫn tiếp diễn như ban đầu không. Rõ ràng anh đã diễn xuất rất tệ, vậy mà vẫn được đạo diễn chấp nhận cho diễn tiếp vai nữ chính.”
Thẩm Lãng gật đầu: “Thực ra tôi cũng có suy đoán như vậy, nhưng hiện tại chỉ có một luận điểm, chưa thể khẳng định hoàn toàn. Tôi nghĩ chúng ta có thể thử thay đổi một chút, đợi lấy đủ dữ liệu thực nghiệm, sau đó mới tiến hành chứng minh hoặc bác bỏ quan điểm này.”
Không hổ danh là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khoa kỹ thuật của trường chúng tôi, anh ấy cũng nghiêm khắc như tôi vậy.
Tôi và Thẩm Lãng đi đến cổng phim trường, phát hiện Thủy Tuyền cũng đang đứng ở đó. Khoảng thời gian từ lúc cô vào gọi tôi cho đến nay đã nửa tiếng rồi, sao còn chưa rời khỏi đây?
Quan trọng hơn nữa, Triệu Thanh Xuyên và Tề Thiên Sâm cũng đang đứng bên cạnh, sau lưng mỗi người đều đậu sẵn một chiếc xe hơi.
Sáu giờ tối, trong ánh chiều tà do mặt trời lặn, chút nữa thì bầu trời sẽ tối sầm lại, chiếc Ferrari màu đỏ rực lửa của Triệu Thanh Xuyên trông vẫn đặc biệt chói mắt. Tôi và Thẩm Lãng dừng bước, tôi vươn tay chọc anh ta: “Xem chút kịch hay không?”
“Cũng được.”
Sau đó, cả hai chúng tôi đều thong thả thưởng thức cảnh tượng đó.
Triệu Thanh Xuyên liếc nhìn Tề Thiên Sâm với nụ cười khinh thường trên môi: “Tề tiên sinh, làm ơn nói cho rõ, tôi là người mà Tiểu Tuyền tương lai muốn cùng hợp tác trong phim, bữa tiệc khai máy cũng là bữa tiệc mở màn của đoàn phim, hình như không liên quan nhiều đến anh. Muốn Tiểu Tuyền ngồi trên xe của anh sao? Chẳng lẽ tiền luật sư của Tề tiên sinh đây không đủ, cuộc sống nghèo khó đến mức bữa tối thiếu thốn như thế này sao?”
Tề Thiên Sâm lạnh lùng nhìn hắn: “Tiểu Tuyền là em gái của tôi, tôi có nghĩa vụ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy. Chỉ dựa vào tháng trước Triệu tiên sinh đã chở ba người phụ nữ khác nhau, còn bị giới truyền thông chụp được những bức ảnh nắm tay thân mật, tôi cảm thấy mình đã phải đích thân đưa Tiểu Tuyền đi, để ngăn cô ấy không bị lừa bởi mặt nạ đạo đức giả của Triệu tiên sinh.”
Thủy Tuyền xấu hổ nhìn trái nhìn phải: “Anh, anh Thanh Xuyên, đừng có như vậy nữa… em phải qua đó sớm, nếu muộn nữa thì đạo diễn sẽ không vui.”
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra hai người này đang tranh cãi về việc Thủy Tuyền nên đi xe ai để đến khách sạn dự tiệc khai máy và thế là bế tắc.
Hai anh ơi, hai anh rảnh thật đấy.
Thẩm Lãng bĩu môi: “Hạ Quy Tuyết, lẽ nào ấn tượng của tôi trong lòng cô là loại người này á hả?”
“Ừm… văn học mỹ hóa lên mà, đừng để ý chi tiết nhỏ nhặt.”
Tôi lấy điện thoại ra xem bản đồ thì phát hiện khách sạn nơi tổ chức tiệc khai máy cách phim trường chưa đầy 8km, với thời gian dành cho cuộc cãi vã này, tôi sớm đã lái xe đến nơi được nửa tiếng rồi.
Cho nên, bọn họ còn dự định đứng đây đến bao giờ nữa?
Triệu Thanh Xuyên dường như đã nhìn thấy tôi và Thẩm Lãng, khinh thường liếc tôi, sau đó nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em quyết định đi, em chọn ngồi xe ai qua đó. Anh sẽ không ép em, em chọn thế nào anh đều nghe.”
Nghe vậy, có lẽ Tề Thiên Sâm cảm thấy mình cũng không thể bị bỏ lại nên nhanh chóng nói thêm: “Tiểu Tuyền, anh cũng nghe theo lời em.”
Thủy Tuyền do dự một lúc, nhưng vẫn không đưa ra quyết định. Việc này làm cho cô bối rối, người khác nhìn vào còn tưởng đang chọn đối tượng kết hôn.
Trong lúc tôi sắp hết kiên nhẫn đứng xem, Thủy Tuyền đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Nhất!”
Trong lòng mơ hồ có điềm xấu: “… Hả?”
“Tiểu Nhất, cậu quyết định đi, mình đi chung với cậu!”
… Không hổ là nữ chính, chiêu này độc quá.
Nhìn thấy Tề Thiên Sâm và Triệu Thanh Xuyên ở cách đó không xa đang ném ánh mắt lạnh lùng đe dọa về phía tôi, tôi lặng lẽ kéo vạt áo của Thẩm Lãng bên cạnh: “Thật xin lỗi, tôi dự định bắt xe đi cùng chị Tô rồi.”
Thủy Tuyền vội nói: “Vậy mình đi taxi với cậu.”
“Lưu Nhất!” Triệu Thanh Xuyên hung ác trừng mắt nhìn tôi, “Cô có bệnh à? Mỗi lần cô không muốn ngồi thì thôi đi, còn kéo theo Tiểu Tuyền làm gì?”
Lại là hắn? Tôi chừa mặt mũi cho anh nhiều quá nên anh cảm thấy tôi dễ ăn hiếp chứ gì?
Tôi đang định xắn tay áo định đánh nhau với Triệu Thanh Xuyên thì Thầm Lãng trong cơ thể Tô Vân Y đột nhiên đưa tay ra kéo tôi vào lòng, sau đó khoác tay lên vai tôi nhẹ nhàng nói: “Lưu Nhất muốn đi cùng tôi, anh có ý kiến gì? Hơn nữa tôi là sao nữ hạng A, có tiền thì thích đi taxi. Lẽ nào anh cũng muốn có ý kiến nữa sao?”
Động tác kéo khi nãy làm tôi có chút loạng choạng, lưng không cẩn thận ngã vào trong lòng anh, nhưng lại không thấy đau.
Một mùi thơm xông tới, thoảng qua trong mũi tôi, không hiểu sao tôi lại có chút mê mẩn. Trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.
Ngực … to quá.
Mềm quá.
Mẹ ơi, con yêu mỹ nữ.
(16)
Tôi đang bối rối thì nghe thấy có một tiếng rên rỉ bị nhỏ từ Thẩm Lãng. Tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị em này, xương lưng cô đụng vào ngực tôi đau quá.”
Tôi vội vàng đứng thẳng dậy, xoay người muốn xoa cho anh ta, nhưng ngay khi tay tôi sắp đụng vào, Thẩm Lãng đã giữ chặt nó lại: “Hạ Quy Tuyết, cô muốn làm gì?”
Ừm, thủ đoạn đã bị nhìn thấu, tôi thành thật thu tay lại, vừa quay đầu lại liền thấy Triệu Thanh Xuyên đứng ở phía sau nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng.
“Hừ… Sao nữ hạng A?” Hắn cười nhạo, “Tô Vân Y, cô ở trên đó lâu quá quên mất mình đã phải dùng cách gì để leo lên sao? Nếu không phải cô với La đạo diễn có cái gì đó thì dựa vào kỹ năng diễn xuất kia, vai diễn Trường Bình công chúa sao có thể là của cô được?”
Những lời này hiển nhiên đã giấu ở trong lòng từ lâu, hắn nói ra với cảm xúc mãnh liệt, nói xong liền đưa mắt nhìn Thủy Tuyền. Ý tứ quá rõ ràng, chính là Tô Vân Y, à không, Thẩm Lãng cướp đi vai nữ chính của Thủy Tuyền, để Thủy Tuyền chỉ có thể diễn vai nữ phụ ca kỹ.
Theo như lời hắn nói, Tô Vân Y làm thế nào để leo lên vị trí này thì quả thật tôi không biết. Nguyên tác cũng không đề cập đến, lẽ nào còn ẩn chứa bí mật nào nữa?
Thẩm Lãng nhìn Triệu Thanh Xuyên rồi gật đầu tán thành: “Quả thực tôi cũng cảm thấy đạo diễn La đã động tay chân vào, bởi vậy sao anh chỉ cần nói 1,2,3 là đã có thể nhờ người lồng tiếng thay cho đài từ yếu kém của mình, làm sao không cần casting đã có thể vào vai nam chính?”
Tôi và Thẩm Lãng không phải chị em ruột nhưng lại biết cách đâm trúng huyệt đau của Triệu Thanh Xuyên. Quả nhiên Triệu Thanh Xuyên mặt biến sắc, nửa ngày trời cũng không thốt ra được một câu phản biện, xem ra hắn vẫn biết được khả năng diễn xuất của mình đến đâu. Tính ra, Triệu Thanh Xuyên cũng là một truyền kỳ.
Nguyên tác viết rằng hắn từ khi còn nhỏ vốn là thần đồng ngôn ngữ, kết quả ngay khi nhập học liền được tư bản nhìn trúng, cuối cùng ký kết hợp đồng làm thực tập sinh. Sau này hắn dừng học để tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, giữa chừng thì chương trình bỗng trở nên hot, cuối cùng dựa vào hàng trăm triệu phiếu bầu mà leo lên được giải ba.
Sau khi debut, hắn không an phận luyện cho tốt vũ đạo, lại còn kêu quản lý sắp xếp cho mình đi diễn. Kỹ năng diễn thì ngày càng thụt lùi, bộ sau rating còn thấp hơn bộ trước, ai ngờ vẫn được fan bao biện, khen lắm khen để, sau cùng còn giành được vài giải thưởng. Tất nhiên, những giải thưởng này đều bị công chúng chê bai, trách mắng không xứng.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Thủy Tuyền ra sức khuyên can: “Anh Thanh Xuyên, chị Tô, hai người đừng cãi nhau nữa. Tiểu Nhất, cậu khuyên chị Tô đi. Anh Thanh Xuyên, chúng ta nhanh chóng đến buổi tiệc đi, đừng để đạo diễn phải sốt ruột.” Cô nói xong liền vội vàng chạy đến bên Tề Thiên Sâm nói nhỏ nhẹ vài câu, trong mắt mang theo ý khẩn cầu.
Tề Thiên Sâm có chút ngoài ý muốn, liếc nhìn Triệu Thanh Xuyên, giơ tay sờ sờ đầu Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em vẫn luôn thông cảm cho người khác mà không quản mình. Được rồi, anh sẽ không làm khó em, anh về trước. Nếu tên họ Triệu ức hiếp em, em cứ tìm đến anh.”
Thủy Tuyền vội vàng gật đầu nói thêm: “ Anh đừng lo lắng, anh Thanh Xuyên đối xử với em rất tốt, tuyệt đối sẽ không bắt nạt em.”
Tề Thiên Sâm bất mãn rời đi, Thủy Tuyền cắn môi kéo ống tay áo của Triệu Thanh Xuyên: “Anh Thanh Xuyên, đi thôi.”
Thẩm Lãng cười khinh, sau đó quàng vai tôi, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi cũng đi đây.”
Vào trong xe, tôi mới chợt nhớ ra: “Chờ đã, bây giờ anh là sao nữ hạng A, sao lại muốn tự mình đi taxi? Người đại diện và trợ lý, còn có bà vú của anh đâu?”
Thẩm Lãng nói: “Hôm qua tôi vừa đánh kim chủ của Tô Vân Y, bây giờ bên phía công ty đang làm khó tôi. Đừng nói quản lý cùng người đại diện, ngay cả thợ trang điểm tôi cũng phải mượn của đội diễn viên quần chúng.”
?
Tôi: “Hả? Kim chủ nào?”
“Lúc Tô Vân Y mới chân ướt chân ráo vào showbiz, được một tên nhà giàu nhìn trúng, cô ấy liền cùng tên đó qua lại, lợi dụng nhân lực và nguồn tài nguyên của người đó lấy về cho mình hợp đồng quảng cáo, sau đó dựa vào khả năng diễn xuất cùng nhan sắc mà thăng tiến đến hôm nay.”
“Có điều cho đến nay, cô ấy cùng người đó vẫn chưa đi quá phép. Tên nhà giàu kia nhịn hết nổi, muốn nếm trái ngọt nên đã cho gọi cô ấy, ai dè tôi xuyên vào Tô Vân Y sau đó cho hắn ăn một quyền gãy luôn xương.”
“…”
Tôi bị Thẩm Lãng làm cho xúc động: “Anh à, anh đỉnh thật đấy.”
Danh Sách Chương: