Mục lục
Tôi Cùng Nam Thần Xuyên Vào Sủng Văn Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(21)

“Xuyên cái quỷ gì, tôi chỉ sợ việc này không giải quyết được thì phim cũng khỏi đóng luôn được không?” Triệu Thanh Xuyên sốt ruột nói, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, công ty của Tô Vân Y đang muốn loại cô ta đi rồi. Nếu để bên đó biết nhà đầu tư bị cô ấy đánh thành ra vậy thì tuyệt đối phim không thể đóng được nữa, tôi làm sao diễn cặp với Thủy Tuyền để tăng phần tình cảm đây?”

“?”

Mí mắt tôi nhảy dựng lên, “Anh trai à, nếu Tô Vân Y làm mất lòng các nhà đầu tư, sau đó bị đuổi khỏi giới giải trí thì không phải Thủy Tuyền được nhận vai nữ chính sao? Không phải Thủy Tuyền cũng diễn đôi với anh sao?”

Triệu Thanh Xuyên sửng sốt: “Đúng rồi, tại sao tôi lại không nghĩ ra?”

Tôi: “…”

Triệu Thanh Xuyên do dự có nên gọi thêm một cuộc điện thoại để quản lý hắn không đến nữa, nhưng chị Tịnh đó đã đến rồi, xem ra Triệu Thanh Xuyên lúc trước đã gặp qua rất nhiều phiền phức, nếu không cô ta đã không thể đến nhanh như vậy, nếu không sao vừa có biến liền thuần thục xử lý đến thế.

Chị Tịnh vừa đến, trực tiếp hỏi Triệu Thanh Xuyên, “Người đâu?”

Hắn chỉ vào trong cánh cửa bên cạnh: “Còn đang hôn mê.”

“Trên giường?”

“Đâu, trên đất.”

Chị Tịnh hít sâu một hơi, dường như đang kìm nén cơn tức giận: “Sao lại đánh?”

Triệu Thanh Xuyên không nói nên lời, tôi nhanh chóng bổ sung vào: “Anh hùng cứu mỹ nhân.” Vừa dứt lời, liền thấy chị Tịnh quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao: “Cô là ai?”

“Tôi là trợ lý của Tô Vân Y, tôi tên Lưu Nhất.” Tôi mở miệng, đầu óc quay cuồng, bắt đầu hạ quyết tâm bịa đại, “Tại buổi khai máy, Triệu tiên sinh đã nhất kiến chung tình với Tô tiểu thư chúng tôi, anh ấy còn nói nhỏ với tôi, để tôi chăm sóc thật tốt cho Tô tiểu thư, nếu Tô tiểu thư có việc thì cứ nói với anh ấy, đừng khách sáo.”

“Không ngờ sau bữa tiệc khai máy, Tô tiểu thư say khướt bị chủ đầu tư đưa tới đây, tôi vội vàng đi tìm Triệu tiên sinh, nghe xong anh ấy lập tức đi cùng tôi, vừa mở cửa đã thấy vậy. Nhà đầu tư đã làm điều vô lễ với Tô tiểu thư. Cho nên anh ấy đã nhặt lấy gạt tàn, trực tiếp đập vào đầu chủ đầu tư, kịp thời cứu giúp Tô tiểu thư.”

Lúc đầu còn hơi chột dạ nhưng càng về sau càng trơn tru hơn, cuối cùng nhìn Triệu Thanh Xuyên với vẻ mặt cảm động: “Triệu tiên sinh đừng lo lắng, Tô tiểu thư nhất định sẽ cảm động hành động anh hùng cứu mỹ nhân ngày hôm nay của anh. Đợi sau này anh cố gắng hơn, không chừng sẽ lấy được trái tim của Tô tiểu thư–”

Triệu Thanh Xuyên trợn mắt lên nhìn: “Lưu Nhất, sao cô có thể b—”

Chữ “bịa” bị hắn ta nuốt trở lại, bởi vì hắn vừa nhìn thấy một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt tôi, ánh mắt đầy uy hiếp.

Triệu Thanh Xuyên bất đắc dĩ nói với chị Tịnh, “Đúng vậy, mọi việc là như vậy.”

Chị Tịnh hít một hơi thật sâu, lại thêm một hơi, sau đó liếc nhìn Thẩm Lãng đang gần như hôn mê vì mất máu quá nhiều, mặt lạnh nói với Triệu Thanh Xuyên: “Nơi này tôi sẽ lo liệu. Đừng thêm mạng người nào nữa. Ngoài ra, tôi sẽ gọi điện cho công ty và yêu cầu họ cử người tới, để bọn họ đợi dưới bệnh viện, cậu không cần phải đi vào, tuyệt đối đừng để phóng viên chụp đấy.”

Triệu Thanh Xuyên giúp tôi đưa Thẩm Lãng người gần như bất tỉnh vào xe của hắn, sau đó một đường lái xe đến bệnh viện. Tôi ngồi vào ghế sau, cẩn thận để Thẩm Lãng gối đầu lên đùi tôi, không quên chắn đầu giúp anh.

Thẩm Lãng khó khăn mở mắt ra nhìn tôi. Nhìn từ góc độ này, đuôi mắt của anh hơi nhướng lên, làn da vốn đã trắng nõn giờ lại không chút máu càng thêm trắng bệch, đôi mắt mơ màng như có sương mù, giống như động vật nhỏ mềm mại nào đó, ngay cả tóc cũng mềm mại mà rơi vào lòng bàn tay tôi.

Tôi chạm vào mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Thẩm Lãng hít sâu một hơi, tôi nhìn lồng ngực của anh lên xuống kịch liệt, sau đó thì thào nói với tôi: “Hạ Quy Tuyết, làm phụ nữ thật không dễ dàng.”

(22)

Thẩm Lãng nằm viện ba ngày. Trong ba ngày qua, anh mua một chiếc điện thoại mới, nhưng bên phía công ty cũng không liên lạc lại với anh, cứ như hoàn toàn quên mất từng có một nghệ sĩ như anh. Đến ngày thứ tư, anh không thể sống nổi nữa, bởi vì đạo diễn La mỗi ngày đều đến nhắc nhở anh, ngồi trước giường bệnh lẩm bẩm: “Vân Y, cô là nữ chính đó. Cô không đi quay phim thì đoàn phim phải tổn thất biết bao nhiêu tiền đây.”

Thẩm Lãng mím môi, anh quay lại nhìn tôi. Tôi chân thành nói: “Đạo diễn, đừng lo lắng, vết thương của Tô tiểu thư đã lành. Cô ấy nói ngày mai sẽ xuất viện và trở lại đoàn phim.”

Thẩm Lãng: “?”

Nhận được đáp án mong muốn, đạo diễn La lập tức sống lại, đứng dậy nói: “Vân Y, dưỡng thương cho tốt, ngày mai gặp lại.” Nói rồi nhanh chóng rời đi.

Thẩm Lãng quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Hạ, Quy, Tuyết.”

Tôi thuận tay cầm lấy quả táo đặt đầu giường, vừa gọt vừa nói: “Anh đừng giả vờ nữa, bác sĩ nói anh chỉ bị ngoại thương, cách ngày lại đoiến thay thuốc, đợi vết thương liền lại là được. Anh đăm đăm không chịu xuất viện chính là không muốn đóng phim chứ gì?”

Thẩm Lãng: “…Ừ.”

Tôi: “Hahahahahahahaha.”

Về kỹ năng diễn xuất của Thẩm Lãng, ở cái ngày thử vai tôi cũng thừa biết rồi. Chỉ dựa vào trình độ của anh, đừng nói sẽ như Tô Vân Y lấy được giải ảnh hậu như trong nguyên tác, thậm chí nếu ném anh vào đám đông, cũng khó có thể tìm được đạo diễn nào chịu nhận anh về diễn.

Thẩm Lãng cầm lấy nửa quả táo đã gọt của tôi, cắn một miếng rồi thở dài nói: “Tôi phải làm sao đây? Hay là nói với công ty, tôi đã quyết định rời khỏi làng giải trí.”

“Vô dụng.” Tôi gặm táo, “Trước đó không phải anh cũng thử rồi sao, dù cho chúng ta có cố gắng thế nào thì cốt truyện vẫn như cũ, không thể thay đổi được. Có thể hôm nay anh tuyên bố rút khỏi làng giải trí, nhưng ai biết lỡ ngày mai lại có việc kéo anh vào lại giới giải trí thì sao?”

Nói đến đây, trong lòng tôi chợt nảy ra một suy đoán, cốt truyện đã không thể thay đổi, nhưng liệu chúng tôi có thể quay trở về thế giới thực sau khi kết thúc theo đúng cốt truyện không? Lẽ nào tôi và Thẩm Lãng phải không được phản kháng, ngoan ngoãn theo tình tiết của truyện?

… Không được, tôi không muốn phải chịu thảm cảnh toàn thân bị bỏng, rồi hủy dung như Lưu Nhất trong nguyên tác. Hơn nữa lỡ như tôi không trở về được, thế còn không phải sẽ thảm bại hơn sao?

Nghĩ đến đây, tôi vội hỏi Thẩm Lãng: “Đúng rồi, anh còn nhớ đoạn kết của nguyên tác không? Tôi chỉ đọc đến đoạn Lưu Nhất bị Mộ Dung Linh dùng tiền đuổi đi rồi tức quá nên không đọc tiếp nữa, phía sau cốt truyện tôi đều không biết.”

“Thật là trùng hợp luôn, tôi cũng chỉ xem đến đoạn Tô Vân Y bị tống vào tù, sau đó dừng tại đó luôn.”

Tôi và Thẩm Lãng nhìn nhau chằm chằm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán kỳ cục nhưng dường như có thể dò được: “Không phải bởi vì chúng ta chỉ xem đến kết cục của Lưu Nhất và Tô Vân Y nên phải xuyên vào Lưu Nhất và Tô Vân Y không?”

“Thì ra là như vậy?!” Thẩm Lãng chợt nhận ra, rồi lộ vẻ tiếc nuối, “Ồ, nếu tôi biết điều này sớm hơn thì tôi đã xem đoạn kết một lượt. Không dễ dàng gì được xuyên không, đã xuyên cũng phải xuyên vào vai nữ chính được cả giới giải trí yêu thích chứ.”

Tôi: “?”

Suy đoán đã đến hồi kết thúc, tôi cố gắng đưa đề tài trở lại vấn đề chính: “Được rồi, nếu đã trốn không thoát, anh chỉ có thể quay về quay phim, dùng kỹ năng sống của mình để đánh lừa ông chủ và bên A, cố gắng diễn xuất cho tốt, biết đâu lại trở thành ảnh hậu. Anh xem chúng tôi ở thế giới thực, ai nấy đều làm công ăn lương, lương thì bèo bọt mà vật giá cứ leo thang, biết bao người đều mơ ước được thành diễn viên sở hữu hàng trăm hàng nghìn vạn.”

“Tôi không muốn.” Thẩm Lãng nói, “Trước khi tôi xuyên qua, lương hàng năm của tôi cũng đã mấy trăm vạn.”

Tôi: “Im đi.”

(23)

Ngày hôm sau, Thẩm Lãng xuất viện trở lại trường quay, trước khi đi anh đã bàn bạc với tôi, quyết định thuê tôi làm trợ lý cho anh, anh còn đưa ra mức lương hàng tháng đáng kể khiến tôi không thể từ chối.

Vốn dĩ tôi còn muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng Thẩm Lãng lại giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của tôi, cười nói: “Không phải chứ Hạ Quy Tuyết, cô cũng xuyên không rồi, cô còn muốn làm công cày deadline tiếp sao? Thử sống một cuộc sống khác xem.”

Khi anh đưa tay lên, một mùi hương gỗ lạnh phả vào người tôi, giống như cả một thanh xuân chợt nở rộ trước mắt. Điều khiến tim tôi đập nhanh hơn cả là nội dung những lời anh nói, nó đột nhiên thắp sáng một con đường khác trong cuộc đời tăm tối và không thú vị của tôi.

Tôi đột nhiên muốn xem thử con đường không biết tương lai phía trước thế nào nhưng lại tràn ngập ánh sáng đó. Tôi cúi đầu muốn trốn khỏi tay anh, lẩm bẩm nói: “Tôi sợ anh không trả được tiền lương cho tôi, anh cũng sắp bị công ty sa thải rồi.”

“Làm sao có thể? Tôi là diễn viên tuyến đầu, trong thẻ còn có mấy nghìn vạn, yên tâm tôi kiểm tra qua hết rồi.”

Thật quá đáng, dựa vào đâu không cho tôi xuyên thành Tô Vân Y? Tôi cũng muốn được cảm nhận niềm vui sau khi trở thành một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp.

Vừa tới cửa trường quay, chúng ta liền nhìn thấy Triệu Thanh Xuyên đen mặt, đứng ở nơi đó như thần giữ cửa. Tôi vốn dĩ muốn lướt qua vị công tử này, nhưng dù sao thì hôm đó hắn cũng đã giúp chúng tôi nên tôi ân cần chào hỏi: “Triệu tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

Triệu Thanh Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Lưu Nhất, không ngờ cô thật sự phản bội Tiểu Tuyền!”

?

Hắn lại phát bệnh à? Tôi nghiến răng nhếch mép, “Tôi không hiểu Triệu tiên sinh đang nói gì, anh có thể lý giải thêm không?”

“Cô thật sự trở thành trợ lý của Tô Vân Y sao? Cô không biết Tiểu Tuyền mới bước vào giới giải trí, chưa quen với cuộc sống showbiz nên càng cần có cô bên cạnh sao?” Triệu Thanh Xuyên vẻ mặt đau lòng nói, “Có phải vì Tô Vân Y quá nhiều tiền không?”

“Đúng rồi, tôi cũng không muốn đâu.” tôi nói, “nhưng tiền cô ấy cho quá nhiều.”

Triệu Thanh Xuyên nhất thời không nói nên lời: “… Tại sao cô lại coi trọng lợi ích hơn tình bạn hả?”

“Triệu thiếu gia, tôi không còn cách nào, tôi là người bình thường. Nhà anh có thể có tiền, bản thân cũng tự mình kiếm được, nhưng tôi không giống anh, tôi cũng phải kiếm cơm chứ.”

Tôi tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Triệu Thanh Xuyên, nhân tiện cho hắn hai quả đấm, “Thiếu gia, nói chuyện không tập thì chán lắm, nếu anh trả lương tháng mười vạn tệ cho cho tôi thay Thủy Tuyền thì tôi lập tức từ bỏ Tô Vân Y liền.”

“Vậy tôi sẽ cho cô tiền lương mười một vạn.”

Giọng nói lười biếng của Thẩm Lãng từ phía sau truyền đến, có chút khàn khàn, chứa vẻ lười biếng. Anh đưa tay tay kéo tôi trở về, dụi cằm lên vai tôi, nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Lưu Nhất là người tôi nhìn trúng, cho dù anh có trả giá bao nhiêu, tôi vẫn luôn hơn anh một vạn.”

Có một mùi thơm thoang thoảng trên tóc anh, tóc anh rũ xuống vành tai tôi, mang lại cảm giác ngứa nhẹ.

Tim tôi bỗng đập thình thịch. Tôi đã cố gắng thoát khỏi cằm anh nhưng Thẩm Lãng rất dùng sức, nói nhỏ bên tai tôi: “Đừng nhúc nhích.”

Triệu Thanh Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Lãng: “Vong ơn phụ nghĩa! Nếu biết sớm hơn tôi đã không cứu cô.”

“Cám ơn Triệu đại thiếu gia đã cứu tôi.” Thẩm Lãng nghiêng đầu nở nụ cười, tựa đầu vào vai của ta, “Đứa nhỏ này thật có ơn, cô ấy cũng không có gì báo đáp, chi bằng lấy thân đi?”

“Cô! Không biết xấu hổ!”

Triệu Thanh Xuyên tức giận đến mức quay đầu bỏ đi.

Thẩm Lãng đứng thẳng người, mặt không chút thay đổi bước vào phim trường cùng tôi. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thủy Tuyền đang trong trang phục cổ trang, trên trán có dán mai hoa, cô đi về phía chúng tôi với vẻ mặt ngập ngừng.

Thẩm Lãng chọc tôi, nói nhỏ: “Hạ Quy Tuyết, có việc rồi.”

Tôi: “…”

Thủy Tuyền đi tới trước mặt chúng tôi, sau đó liếc tôi một cái, ánh mắt đầy đau khổ như rằng bị một người đàn ông nhẫn tâm phản bội, sau đó nhìn Thẩm Lãng yếu ớt nói: “Chị Tô, em có thể nói hai câu với Tiểu Nhất không?”

“Nói đi, cứ nói đi.” Thẩm Lãng vội vàng lùi lại một bước, giao lại chiến trường cho tôi và Thủy Tuyền, “Lưu Nhất là trợ lý của tôi, không phải nô lệ của tôi. Cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trang điểm, thay trang phục trước.”

(24)

Nói xong, Thẩm Lãng chuồn đi, để lại Thủy Tuyền và tôi đứng tại chỗ, giống như người đàn ông phụ bạc đang đứng trước mặt cô bạn gái cũ. Thủy Tuyền nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu Nhất, gần đây cậu sống tốt không?”

Tôi cười khan hai tiếng: “Cũng tốt lắm.”

“Việc của chị Tô, mình đã nghe tin từ anh Thanh Xuyên. Tiểu Nhất, mình cảm thấy rất vui vì cậu đã giúp đỡ cô ấy. Dù gì thì cậu cũng ở phim trường, vậy nên chúng ta có thể tiếp tục làm bạn thân, đúng không?” Thủy Tuyền nói xong, nở nụ cười đáng thương.

Tôi: “Ừm… đúng.”

Thủy Tuyền mãn nguyện rời đi. Tôi nhìn về hướng cô đi, phát hiện Triệu Thanh Xuyên đang đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Vài ngày sau, tôi đã chứng kiến ​​sự trưởng thành trong diễn xuất của Thẩm Lãng. Dù sao trước khi xuyên, anh cũng được coi là hiền tài, sau khi bị đạo diễn mắng hết lần này đến lần khác, sau nhiều lần NG không đếm xuể, anh mới thực sự tìm được cảm giác diễn xuất.

Mặc dù diễn xuất còn cứng đơ nhưng so với lúc thử vai thì đã tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, so với nữ chính Thủy Tuyền thì khoảng cách vẫn thấy rất rõ, về phần Triệu Thanh Xuyên, chỉ có thể nói huyền thoại gặp nhau.

Khi bọn họ diễn đôi, đạo diễn ngồi sau máy quay, ban đầu cau mày, sau đó mặt không biểu cảm mà xem, sau đó, ông cúi đầu chơi game…

Trong khoảng thời gian này, ảnh đế Mộ Dung Linh cũng đến. Lúc anh ta đến, Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên đang quay cảnh phò mã gặp một ca kỹ thanh lâu.

Trong nguyên tác, Triệu Thanh Xuyên được yêu cầu diễn cảnh nói vài câu tán tỉnh, nhưng hắn lại nhất quyết phải tự biên thêm phần diễn cho mình, hắn vừa nói đài từ vừa nâng cằm Thủy Tuyền lên. Sau khi hắn diễn xong đoạn này, tôi phát hiện mặt ảnh đế đã cháy đen như đít nồi.

Giữa giờ giải lao, Thẩm Lãng thường chỉ làm hai việc: đọc thuộc lời thoại và lấy cuốn tập ra đánh đánh gõ gõ.

Tôi hỏi anh, “Anh đang làm gì vậy?”

“Viết code.”

Tôi không thể tin được: “Viết code?”

“Nói chính xác hơn, tôi đang tìm mọi cách để phá thế cục, tự cứu lấy mình.” Thẩm Lãng đưa mắt nhìn tôi, “Tôi vừa gọi một ly trà sữa cho cô, chắc gần đến rồi, cô mau ra nhận hàng đi.”

“Ồ.”

Tôi quay người định đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa lại vô tình thấy hai bóng người đang đứng trong góc con hẻm cổ kính.

Mộ Dung Linh và Thủy Tuyền!

Thủy Tuyền dựa vào tường ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Linh, Mộ Dung Linh một tay chống tường, ánh mắt u ám nhìn cô. Thủy Tuyền không biết đã nói gì, Mộ Dung Linh đã trực tiếp cúi đầu, xông đến hôn cô.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình được thấy tận mắt tình tiết của một bộ phim thần tượng ba xu, tôi không muốn uống trà sữa nữa, chỉ muốn ở yên tại chỗ xem bộ phim. Ai ngờ Thủy Tuyền đẩy ảnh đế ra, sau đó cô ấy nhìn xung quanh, phát hiện tôi nên đã hét lên: “Tiểu Nhất, cứu tôi với!”

Tôi: “?”

Không phải trong nguyên tác Thủy Tuyền ngượng ngùng muốn từ chối sao? Tại sao tình tiết lại khác nhau rồi? Có điều vì bản thân Thủy Tuyền không muốn nên tôi nhất định sẽ giúp.

Vì vậy, tôi hùng hổ bước tới và nói với ảnh đế, “Anh có biết quấy rối tình dục người khác là sẽ bị bắt giam không? Nếu nghiêm trọng hơn, còn phải bóc lịch đó.”

Ảnh đế lạnh lùng nhìn tôi: “Bớt lo chuyện bao đồng.”

Tôi cười khinh, lắc lắc điện thoại trên tay: “Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Ảnh đế đi, nhưng trước khi đi, hắn ta nhìn tôi đầy đe dọa. Sau khi anh ta đi, Thủy Tuyền nắm lấy vạt áo của tôi, nhẹ giọng cảm ơn. Tôi thở dài quay đầu nhìn vào mắt cô ấy: “Cậu không thích điều này, sao không nói ra?”

Thủy Tuyền ngây người.

“Thật ra thì trong lòng mình có thích anh ấy…” Cô cố gắng biện hộ. À, thì ra lúc này Thủy Tuyền bắt đầu thích Mộ Dung Linh rồi. Triệu Thanh Xuyên, đừng cố tranh giành nữa, anh đã thua rồi.

“Việc này không liên quan đến thích hay không thích. Ngay cả khi cậu thích anh ta, nhưng không vì thế anh ta có cử chỉ vượt qua giới hạn được, cậu vẫn có quyền cấm anh ta.”, tôi nói.

Thủy Tuyền ngây người nhìn tôi, lúc này trong mắt hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức làm cho tôi khó hiểu.

Thủy Tuyền tuy rằng nhất thời có chút tỉnh ngộ, nhưng tôi sợ cô cũng sẽ sớm thay đổi trở lại như trước, ngược lại còn bốc phốt tôi với ảnh đế. Thế là tôi quyết định không nán lại đó nữa, xoay người đi lấy trà sữa.

Cảnh quay buổi chiều là cảnh quay rơi xuống nước. Là một oiran* nổi tiếng ở kinh đô, Thủy Tuyền diễn cảnh Yên Liễu ca kỹ thanh lâu đang cố gắng níu kéo phò mã của công chúa Trường Bình trên thuyền Yakatabune**, kết quả Công chúa Trường Bình một cước đạp phò mã rơi xuống nước, còn cho Yên Liễu một cái tát.

*Oiran (花魁 – Hoa Khôi), là những kỹ nữ hạng sang thời Edo ở Nhật Bản.

**bấm link để xem hình thuyền Yakatabune và các thông tin khác: https://www.yorozuya-nhatban.com/travel-entertainment/1818/

Cái tát đó ban đầu chỉ là tát giả. Nhưng trong nguyên tác, bởi vì nhìn Thủy Tuyền không vừa mắt, Tô Vân Y đã cho rằng để phim thực tế hơn, cô cần phải tát thật, hơn hết còn cố ý NG mấy lần để được tát Thủy Tuyền cho sướng tay.

Triệu Thanh Xuyên nhìn thấy điều đó rất đau lòng, cho nên sau này khi có dịp đối đầu với Tô Vân Y, hắn cũng nhân cơ hội ra tay với cô một cách tàn nhẫn. Vào mùa đông lạnh giá của tháng mười hai âm lịch, khi Tô Vân Y còn đang trong kỳ kinh nguyệt, Triệu Thanh Xuyên đã đẩy cô ngã vào nước lạnh.

Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh Thủy Tuyền, thậm chí anh còn mong rằng Thủy Tuyền sẽ đến đánh anh hai cái, nhưng tình tiết không thể đổi thật sự rất đáng sợ, khi Thẩm Lãng quơ tay giả tát mạnh thì không biết vì sao Thủy Tuyền không biết tại sao lại đột ngột tiến lên hai bước, khiến cho cái tát mạnh của Thẩm Lãng giáng xuống ngay mặt cô. Sau tiếng chát giòn giã đó, tôi hoang mang, Thẩm Lãng cũng hoang mang.

Đạo diễn La nhíu mày: “Cắt – quay lại đi. Tô Vân Y, sao cô lại ngẩn người? Diễn tiếp phần sau đi.”

Tôi run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Thanh Xuyên đang đứng bên cạnh, hắn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng với ánh mắt đầy gợn sóng.

…Tiêu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Hsb11 Tháng một, 2023 01:30
Truyện hay. Chưa hoàn, dở dở ương ương...
BÌNH LUẬN FACEBOOK