Hai người thấp giọng khích lệ lẫn nhau.
Trên thực tế, trong lòng cả hai đều hiểu làm vậy chỉ để khuấy động bầu không khí tránh cho đối phương chú ý đến trận đòn phạt của Quý Xương Minh.
Là người thân, lại trong trường hợp như này, roi đánh vào trên người Quý Xương Minh cũng giống như đánh vào trong lòng Thẩm Tuệ Tâm cùng Quý Tinh Nhiên vậy.
Trong phòng giam này không có công cụ để tính giờ, không biết đã trôi qua bao lâu.
Quý Tinh Nhiên cảm thấy như một thế kỷ trôi qua vậy, hình phạt bằng roi cuối cùng cũng đã kết thúc.
Quý Xương Minh bị ném trở lại cùng với mấy người đàn ông khác của Quý gia.
Có tiếng khóc vang lên trong phòng giam.
Cũng may Thẩm Tuệ Tâm và Quý Tinh Nhiên đã chuẩn bị tốt, lập tức đỡ được Quý Xương Minh.
Chiếc áo bằng tơ lụa trên người ông đã bị roi quất rách mấy chỗ.
Những vết thương lộ ra trên lưng và ngực đều có vết hằn và vết máu ứ đọng lại.
Quý Tinh Nhiên vội đỡ Quý Xương Minh ngồi xuống.
Thẩm Tuệ Tâm đau lòng nhìn vết thương của Quý Xương Minh, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái.
“Cũng may là chỉ bị mấy vết thương ngoài da, vết thương nhìn qua cũng tương đối sạch sẽ, chỉ cần không bị nhiễm trùng thì sẽ nhanh lành thôi.”
Quý Tinh Nhiên buồn bực nói: “Tiếc là không có thuốc trị thương.”
Quý Tinh Nhiên vừa nói xong, liền thấy Quý Xương Minh thở ra một hơi, mạnh mẽ ngẩng đầu rồi nhìn về phía hai mẹ con bọn họ mà cười.
“Ai nói…không có? Trong ba lô chúng ta mang theo có đấy…”
Quý Xương minh vừa bị chịu một trận đòn roi, vì vậy lúc nói chuyện có chút vất vả.
Thẩm Tuệ Tâm tức giận nói: “Đến cả người còn bị thay đổi cơ mà, làm gì có chuyện vẫn còn đồ vật được!”
Lúc bọn họ xuyên qua đây quả thực vẻ ngoài đều bị thay đổi.
Quý Tinh Nhiên mười tám tuổi bây giờ trông như mười lăm tuổi.
Thẩm Tuệ Tâm cùng Quý Xương Minh đều ngoài bốn mươi, giờ trông chỉ mới ngoài ba mươi.
Ngay cả cơ thể còn thay đổi, miễn bàn tới ba lô du lịch.
Nhưng Quý Xương Minh lại nở một nụ cười thần bí, nói: “Còn.”
Quý Xương Minh bảo Thẩm Tuệ Tâm cùng Quý Tinh Nhiên xích lại gần rồi nói: “Nhớ chặn tầm nhìn đấy.”
Hai mẹ con nghe vậy nhìn nhau rồi xích lại gần.
Trong lòng cả hai đều cảm thấy hơi bất an.
Họ đã đọc qua tiểu thuyết xuyên không.
Lúc xuyên qua chắc sẽ có chỗ thần kì nào đó.
Tóm lại những người khác xuyên qua đều có bàn tay vàng.
Nhưng vừa rồi hai mẹ con đã thử một hồi, không phát hiện ra gì cả.
Không ngờ người chưa bao giờ đọc tiểu thuyết như Quý Xương Minh lại là người đầu tiên phát hiện ra không gian.
Vừa nghĩ tới đây, Quý Xương Minh liền lật bàn tay, một lọ Vân Nam Bạch Dược liền xuất hiện trong lòng bàn tay của ông.
Thẩm Tuệ Tâm nhìn thấy nó liền nói ngay: “Đúng là trước khi đi du lịch em đã bỏ nó vào ba lô!”
Bà là bác sĩ trưởng của một bệnh viện cấp ba, từ trước đến giờ vẫn luôn chuẩn bị đầy đủ các đồ dùng sơ cứu cần thiết trước khi ra khỏi nhà.
Quý Tinh Nhiên cũng kích động nói: “Ba, ba có không gian hả?”
Quý Xương Minh hít một hơi, cười đáp: “Không chỉ mình ba đâu, hai mẹ con con đều có.”
Không gian của Quý Xương Minh chính là ba lô du lịch mà ông đeo trên lưng khi xuyên qua.
Thẩm Tuệ Tâm lặng lẽ bôi thuốc cho Quý Xương Minh.
Quý Tinh Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta khác ba ở một điểm duy nhất là ba bị roi quất, căn cứ vào định luật của tiểu thuyết xuyên không, trước tiên thử lấy máu xem sao.”
“Nếu thử máu vẫn không được cũng chỉ có thể thử bị roi quất thôi.”
Quý Xương Minh gật đầu đáp: “Được, con đọc nhiều tiểu thuyết, cứ thử xem.”
Danh Sách Chương: