Từ thủ đô của triều Đại Ngu đến kinh thạch đạo khoảng 3700 dặm, tương đương với hơn 1800 km.
Dựa vào tốc độ di chuyển của nhóm người già yếu, bệnh tật và bị thương này, sẽ mất khoảng hai tháng nếu cố hết sức để đi đến nơi.
Chỉ có các quan binh mới có xe lương thực chở đi, những người khác phải đi bộ ở ngoài trời.
Ban ngày thì phơi nắng, ban đêm cũng ngủ dưới đất.
Thỉnh thoảng còn gặp mưa gió bão bùng.
Sau chuyến này, trong 367 người nếu may mắn chắc chỉ một nửa là sống sót.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Quý Tinh Nhiên cùng Quý Xương Minh đều trở nên nghiêm túc--với thân thể hiện tại của Thẩm Tuệ Tâm, chỉ sợ không thể tiến vào hàng ngũ những người sống sót kia.….…….
Trong phòng giam thật ra rất chen chúc.
Những người bị tra tấn đều rên rỉ trong đau đớn, người nhà ở bên cạnh không ngừng kêu khóc.
Người lớn trẻ em, không có ai có thể bình tĩnh lại.
Quý Tinh Nhiên nghe thấy có chút khó chịu: “Tính ra chúng ta cũng may mắn lắm rồi. Bị bắt cuối cùng, còn bị nhốt trong phòng giam độc lập.”
“Nếu không cùng cả đống người ở chung một chỗ, đừng nói không thể thương lượng chuyện này, còn chưa chắc đã được ngủ yên.”
Phòng giam này rộng khoảng mười mét vuông.
Các phòng giam khác đều có ít nhất mười mấy người.
Nhiều nhất thì hơn hai mươi người.
Thẩm Tuệ Tâm nói: “Đúng là không có chỗ để nằm luôn.”
Sau khi Quý Xương Minh quan sát một hồi, ông liền lên tiếng nhắc nhở: “Mau nghỉ ngơi đi, ta đoán chúng ta sẽ phải lên đường sớm, nếu không thì phòng giam cũng sẽ không thèm phân biệt nam nữ như vậy.”
Quý Tinh Nhiên đứng dậy ôm một đống cỏ khô đi đến chỗ góc tường.
Nàng vừa đưa tay ra, một con chuột nhanh chóng chui ra từ bên trong, chạy dọc theo chân tường tới bên cạnh cửa.
Quý Tinh Nhiên: “…”
Thật hết nói nổi mà!
Một lúc sau, da gà trên người Quý Tinh Nhiên mới dần lặn xuống.
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm thuyết phục bản thân: “Đã tới đây rồi, làm ra vẻ cũng vô dụng. Luật pháp cổ đại rất nghiêm khắc, dưới chế độ phong kiến nô lệ, có thể sống đã là tốt lắm rồi.”
Quý Tinh Nhiên lại dùng cỏ khô để trải ra làm một chỗ ngủ tạm.
Nàng ngủ ở phía trong cùng, Thẩm Tuệ Tâm nằm ở giữa.
Quý Xương Minh vì vướng vết thương ở ngực và lưng nên không thể nằm xuống, nên chỉ đành ngồi ở bên cạnh.
“Hai người ngủ trước đi, để ta canh cho, chờ đến khi không chịu được nữa thì sẽ gọi!”
Quý Tinh Nhiên liền gật đầu: “Được.”
Nói xong nàng liền nhắm mắt lại.
Nhưng trong tình cảnh này, nàng không thể nào ngủ được.
Quý Tinh Nhiên lại ngưng thần để nhìn ba lô trong không gian, vừa rồi nàng đã kiểm kê hết mọi thứ, vì vậy giờ cũng không có gì để xem nữa.
Nàng muốn nghịch điện thoại di động.
Vừa rồi mọi người đều đã thử, điện thoại di động ở đây không có tín hiệu.
Sau khi mân mê một hồi làm cho điện thoại của Thẩm Tuệ Tâm cùng Quý Xương Minh đều bị hao 5% pin, Quý Tinh Nhiên mới dứt khoát tắt điện thoại.
“Để lại một cái dự phòng cho yên tâm.”
Cái của Quý Tinh Nhiên bị rơi xuống khe núi, mặc dù bề ngoài không có tổn hại gì, nhưng mãi vẫn không mở lên được.
Sờ một hồi nó vẫn không nhúc nhích gì, Quý Tinh Nhiên thở dài bỏ nó vào ba lô, nhắm mắt đi ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Quý Xương Minh nhẹ nhàng lay Quý Tinh Nhiên dậy.
Quý Tinh Nhiên giật mình tỉnh lại, hỏi: “Cha, sao vậy?”
Sắc mặt của Quý Xương Minh có chút u ám tiều tụy, bởi vì thức cả đêm nên hai mắt đỏ ngầu.
Quý Xương Minh nói: “Nhiên Nhiên, con canh thay cha nha, cha chợp mắt một chút.”
Quý Tinh Nhiên vội vàng đứng dậy: “Được, để con canh cho, hai người ngủ đi.”
Danh Sách Chương: