Chắc ông chủ bực mình nên mắng hắn té tát.
Hắn lẻn ra ngoài.
Nhìn ta một lúc rồi nhìn đi chỗ khác.
Ta biết hắn không đi làm được, trên đường đầy người truy nã hắn, nếu không phải tại mặt hắn đầy bụi bẩn không nhìn rõ thì giờ chắc đang ăn cơm tù, chắc ít ngày nữa sẽ bị xử tử thôi.
Ta ngạc nhiên vì tại sao hắn không nhờ ta giúp đỡ.
Tại sao vậy? Hèn hạ như thế còn có thể có một chút kiêu ngạo như vậy sao?
Nhưng quyết định của hắn là đúng, nếu hắn xin ăn ta, ta sẽ cho hắn một cú thật mạnh, bóp nát tất cả lòng kiêu hãnh của hắn, để hắn biết mình là con chim lấm lem dưới bùn đất, giãy giụa chỉ càng lún càng sâu.
Cái c.h.ế.t là sự giải thoát tốt nhất.
Hắn không nên sống.
Những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của thế giới phàm tục luôn dày vò ta, thôi thúc ta, ta muốn quay về thiên đình, cuộc sống ở thế giới phàm trần khiến ta phát ốm.
Có lẽ khát khao quay lại quá mãnh liệt nhưng không thể thực hiện được khiến ta ghét chàng trai này đến phát điên.
Dẫu biết rằng người ấy vì ta mà đau đớn, dẫu biết do chính ta gây ra.
Nhưng ta là một vị thần ích kỷ.