Họ là một nhóm những kẻ ngu ngốc chỉ biết chiến đấu và giết chóc.
Trí óc của hắn có thể khiến chơi đùa bọn họ khiến bọn họ một trò đùa.
Ta chưa bao giờ thấy hắn mưu mô như vậy trước đây.
Tuy nhiên, đây đều là việc làm vô ích, ta biết tương lai của hắn.
Trước khi đi, hắn hỏi ta: "Liệu ta có thành công không?"
Ta nhìn hắn, hắn không còn là cậu bé bẩn thỉu nữa, bây giờ hắn còn cao hơn cả ta. Do ở lại tây bắc đã lâu, thân thể hắn cũng như người Man tộc, màu da lại trắng như tuyết, mặt như đào mận, thứ này lúc nào cũng nhắc nhở hắn cũng từng là quý nhân cành vàng lá ngọc.
Đôi mắt của hắn tràn đầy hy vọng.
Đáng lẽ ta nên nói với hắn rằng hắn có thể làm được.
Nhưng kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Ta nên nâng cao kỳ vọng của hắn, hỏi hắn khi đã rơi xuống vực sâu không cách nào đứng dậy, hắn còn muốn sống hay không?
Ta mềm lòng.
“Ngươi sẽ thất bại.” Ta nói.
“Đó là định mệnh của ngươi.” Ta nói.
“Ta không tin, ta có thể chinh phục ông trời.”
Ta nhìn chàng trai trẻ đầy khát vọng trước mặt và im lặng.
Không thể, vì số mệnh của hắn là ta viết ra.
Hắn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi vũng bùn, và thứ đang chờ đợi hắn là một đồng cỏ rộng lớn nhưng thứ đã được định sẵn lại là một vực thẳm.
“Nếu ta thành công thì ngươi có thể cho ta một điều ước không?”Hắn hỏi.
“Có thể.” Ta trả lời.
Chỉ là làm một đế vương thì có gì thú vị?