“Ai vô duyên vô cớ bôi nhọ nó? Đại tẩu có thể gọi Nghê Tố ra đây, hỏi thử xem tối hôm qua có phải nó đi Táo Hoa thôn hay không? Có phải nó và một bà đỡ đã giúp một nông phụ sinh con hay không?” Nghê Tông không để ý tới lão nô kia, nhìn thẳng Sầm thị: “Đại tẩu, thứ ta nói thẳng, một nữ nhi do tiểu thiếp sinh ra có đáng để tẩu che chở hay không? Nương nó chết rồi tẩu mới nhận nuôi nó, chẳng lẽ còn thật sự xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng?”
“Tại sao chuyện nhà ta mà nhị thúc lại biết rõ như vậy?”
Tuyết mịn bay tán loạn bên ngoài, một giọng nữ nhân mang chút khí nhược vô lực đến gần, nhất thời người trong nội đường đều liếc mắt nhìn về phía người đang đi tới.
Thiếu nữ áo xanh váy lụa trắng, búi tóc sơ tam hoàn, mang mũ rèm, khuôn mặt không rõ, được nữ tì dìu đến, bước châm chậm rãi yếu ớt như đang bệnh.
“Nghê Tố, ngươi đây là thừa nhận rồi sao?”
Nghê Tông nâng cằm, bày ra dáng vẻ uy phong của trưởng bối.
“Thừa nhận cái gì?”
Nghê Tố bước lên bậc thềm, ho khan vài tiếng, Sầm thị ít lời, liếc mắt với lão quản gia phía sau, lão quản gia kia ở ngoài cửa không dám tiến vào, khom người lau mồ hôi.
Hắn làm sao ngăn được cô nương.
“Thỉnh nhị thúc thứ lỗi, ta bệnh không tiện gặp người, sợ mất lễ nghĩa chỉ đành phải như thế.” Tiền mụ mụ bên người Sầm thị tới đỡ Nghê Tố ngồi xuống, lại kêu một nữ tì đưa chén trà nóng tới làm ấm tay nàng.
“Ngươi hôm qua cũng đội cái mũ rèm này!”
Nữ nhi Nghê Tông thấy phụ thân quét mắt nhìn sang liền đứng dậy nói: “Trên đường ta từ điền trang nhà ta quay về, khi đi ngang qua Táo Hoa thôn liền nhìn thấy ngươi, đừng nghĩ rằng ngươi đội cái mũ rèm này ta sẽ không nhận ra, ta biết mặt mã phu và nữ tì Tinh Châu của ngươi!”
Nghê Tông nhìn về phía Sầm thị, nhưng thấy Sầm thị không khác gì cái hũ nút kín miệng, sắc mặt hắn càng không tốt, đang muốn nói nữa lại nghe thiếu nữ mang mũ có rèm nói: “Phải không? Ai làm chứng?”
“Cũng không thể chỉ vì lời nói phiến diện của ngươi liền định tội cho ta. Nông phụ kia và bà đỡ có chứng thực không? Ngươi từ điền trang nhà ngươi trở về phải đi ngang qua Táo Hoa thôn, ta từ điền trang nhà ta trở về cũng phải đi ngang qua đó, ta đương nhiên không thể nói không đi qua, nhưng chuyện phía sau ta không thừa nhận.”
“Ngươi……”
Nghê Mịch Chi mím môi: “Ai không có tự trọng như ngươi đi giao lưu với hạng người dơ bẩn ti tiện đó chứ.”
Nàng không phải không nghĩ tới gọi người đến làm chứng, nhưng nông phụ kia mới sinh xong không tiện xuống giường, cũng cắn chết nói Nghê Tố chỉ là đi ngang qua mượn chén nước uống, còn về bà đỡ kia cũng giống nông phụ, không thừa nhận Nghê Tố cùng bà ta đỡ đẻ cho người ta.
“Ngươi nói người dơ bẩn ti tiện là nông phụ hay là bà đỡ kia?”
Sầm thị phút chốc nhìn thẳng Nghê Mịch Chi, bất thình lình mở miệng: “Ta không biết chúng ta là người như thế nào lại có thể tạo khẩu nghiệp, khinh rẻ người khác như thế, Mịch Chi, mẫu thân ngươi sinh ra ngươi, chẳng lẽ trong nhà chưa từng mời bà đỡ? Người ta đi vào nhà các ngươi, ngươi cũng cảm thấy dơ sao?”
Nhất thời, người trong nội đường không khỏi nhớ tới đại ca Nghê Chuẩn của Nghê Tông.5 năm trước, Nghê Chuẩn vì đi chữa bệnh từ thiện cho thôn dân phụ cận, trên đường về gặp phải sạt lở bị chôn chết, huyện nha thỉnh biển “Hành y tế thế, đức chính thanh phương" đưa tới cho góa phụ Sầm thị của Nghê Chuẩn.
Nghê Chuẩn trước nay chưa từng coi khinh những hộ nhà nông nghèo khổ, Sầm thị tự nhiên cũng nghe không quen những lời này, Nghê Tông thấy dáng vẻ không dám lên tiếng của Nghê Mịch Chi thì phất tay bảo nàng ta ngồi xuống, bản thân cũng dịu giọng nói: “Đại tẩu, đại ca hắn luôn luôn từ tâm, nhưng từ tâm đôi khi cũng là họa, làm nghề y không có đạo lý để con cháu phân gia nghiệp, khi đại ca còn sống cũng không cho phép Nghê Tố học y, nhưng nó chẳng những học trộm mà còn đi còn đường cũ của Tễ Minh… Mong đại tẩu hiểu cho khổ tâm của ta, đại ca dùng tánh mạng của hắn mới khiến cho thanh danh nhà chúng ta đỡ hơn một chút, nhưng lại sắp vì nó mà bị hủy hoại!”
Tễ Minh là tự của Nghê Thanh Lam.
Danh Sách Chương: