Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ năm hắn 16 tuổi không đành lòng nhìn Hạ Lưu thị bị đau đớn tra tấn đến chết mà giúp nàng khám bệnh khó nói, Hạ Lưu thị không chịu nổi lời đồn đãi nhảy sông tự sát, việc làm ăn của y quán Nghê gia liền xuống dốc không phanh.

Cho đến khi Nghê Chuẩn chết đi, quan phủ đưa bảng hiệu đến Nghê gia thì việc làm ăn mới có khởi sắc.

“Cả nhà hành nghề y, cớ gì lại không được học, cũng khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất, nhị đệ hà tất phải tính toán chi li, mang việc của Lam Nhi ta ra nói? Lam Nhi hiện tại đã từ bỏ y thuật chuyển sang con đường thi cử, là sĩ tử đường hoàng, còn nữa, lời một phía của Mịch Chi không có chứng cứ, ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào?” Sầm thị vân vê Phật châu trong tay: “Nhà các ngươi cũng biết ta không phải từ mẫu gì, ta quản thúc A Hỉ so với nhà các ngươi quản thúc Mịch Chi còn khắc nghiệt hơn, A Hỉ có ra bên ngoài khoe khoang y thuật gà mờ của mình hay không, có phá quy củ nhà ta hay không, ta là người rõ ràng nhất.”

Lời này Sầm thị nói không nhanh không chậm, cũng không nghe ra lời lẽ bén nhọn gì.

Nhưng sắc mặt Nghê Tông lại trở nên khó coi hơn rất nhiều, hắn làm sao không nghe ra dưới lời nói bình tĩnh kia là đang chỉ trích nhà hắn giáo dưỡng nữ nhi không đủ.

Cũng đang nhắc nhở hắn, nhi tử nàng hiện tại là sĩ tử được huyện nội coi trọng, lần này đi tới Vân Kinh đông thí, nói không chừng sẽ làm quan trở về.Đáng tiếc là không cạy được miệng của nông phụ và bà đỡ kia, hắn cho bạc cũng không lay chuyển được bọn họ, cũng không biết Nghê Tố cho hai người đó rót mê hồn canh gì.

“Cả nhà nhị đệ tới đây cũng không dễ, nếu không chê chỗ ta cơm canh đạm bạc thì cùng nhau dùng bữa đi.” Sầm thị nhẹ nhàng nói.

Nghê Tông hùng hổ đi tới đây, lại bị tức đến mức cả người đầy hỏa khí, làm gì còn nuốt trôi, chỉ một câu “Trong nhà có việc" liền phất tay áo đi, Nghê Mịch Chi trong lòng cũng không thoải mái, trừng mắt nhìn Nghê Tố đội mũ rèm một cái, chạy nhanh đi theo cha, chỉ có nhi tử Nghê Tông là Nghê Thanh Văn chậm rì rì đứng lên, cắn miếng bánh ngọt, tầm mắt thỉnh thoảng dính lên mặt Tinh Châu đứng bên cạnh Nghê Tố, cho đến khi Liễu thị bên cạnh đẩy hắn một cái, hắn mới ngân nga tiểu khúc nghênh ngang đi ra ngoài.

“Tẩu tử……”

Liễu thị không dám trì hoãn, nàng gọi Sầm thị một tiếng, muốn nói lại thôi.

“Về đi.”

Khuôn mặt lạnh lẽo của Sầm thị có thêm một tia ôn hòa, gật đầu với nàng.

Liễu thị chỉ đành hành ấp lễ rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tuyết mùa xuân tan trên bệ cửa thành một vũng nước đọng, nội đường quạnh quẽ đi không ít, Sầm thị không nói lời nào, Nghê Tố liền xốc mũ rèm đứng dậy, tiến lên vài bước quỳ xuống trước mặt Sầm thị.

Sầm thị rũ mắt nhìn nàng: “Hôm qua đi thật sao?”

“Vâng.”

Nghê Tố cúi đầu, chữ nói ra rõ ràng, không còn thái độ ốm yếu vô lực như vừa rồi.

Khuôn mặt gầy guộc của Sầm thị ủ rũ, nàng đứng dậy có chút khó khăn, nhưng lại không muốn Nghê Tố dìu đỡ, Tiền mụ mụ vội tới đỡ Sầm thị đứng lên, Sầm thị cũng không nhìn Nghê Tố mấy lần, chỉ bình đạm nói: “Đi đến từ đường quỳ đi.”

Từ khi Nghê Thanh Lam bị Nghê Chuẩn buộc phải lên đường làm quan, người quỳ từ đường liền biến thành Nghê Tố, có đôi lúc là do Nghê Chuẩn phát hiện nàng xem trộm ghi chép của hắn, có khi thì do nàng lén ra ngoài đi theo dược nông ở trong núi học phân biệt bách thảo.

Sau này nàng lớn dần, biết giấu chuyện hơn trước kia, Nghê Chuẩn không biết thì nàng sẽ ít quỳ từ đường nhiều hơn, sau khi Nghê Chuẩn qua đời, đây là lần thứ hai Nghê Tố đi quỳ từ tường.

Trong từ đường có thêm bài vị của Nghê Chuẩn, nhang đèn trên bàn thờ thường xuyên đốt, khói lửa mịt mù.

“May mắn hôm qua cô nương cũng nhìn thấy mã phu của Mịch Chi cô nương, cho nên đã nói trước với nông phụ cùng bà đỡ.” Tinh Châu ngồi xổm bên cạnh Nghê Tố: “Đúng là nguy hiểm thật, nếu Nhị gia đưa bạc, hai người đó mà sửa khẩu cung thì coi như xong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK