Tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, lại còn âm thầm chỉ trỏ tôi.
Tôi cũng không để ý mấy chuyện này.
Tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng các bạn học toàn trường, làm cho bọn họ tin tưởng rằng tôi thực sự rất nghèo.
Đi vào phòng học.
Đúng lúc nghe được vài người đang nói chuyện phiếm.
Triệu Miêu bĩu môi hỏi một học sinh nam: “Con trai mấy cậu thực sự rất thích câu cá à?”
“Trên mạng có một câu truyện cười, một cậu trai câu được một khối thi thể, để không ảnh hưởng đến việc câu cá nên đã đặt thi thể sang một bên rồi tiếp tục câu cá cả đêm, qua ngày hôm sau mới nghĩ đến việc đi báo cảnh sát.”
Thần kỳ như vậy sao?
Tôi vểnh tai lên nghe lén.
Kiều Hân mở miệng nói: “Chắc là thật đấy, nghỉ lễ quốc khánh, Tôn Phóng mời tôi đi câu cá, một người mất một nghìn tệ, anh ấy đưa ngay không chớp mắt. Nhưng mà nơi đó môi trường cực kì tốt, vừa nhiều loại cá lại còn vừa đẹp nữa. Tôi câu được rất nhiều con cá nhỏ xinh xắn.”
Mắt tôi sáng lên, biết phải giả nghèo như thế nào rồi.
Bố tôi rất thích đi câu cá ở ngư trường nhà mình.
Tôi vội vàng nói với vẻ mặt kinh ngạc.
“Oa, mấy cậu đều có thể câu cá, gia đình nhất định rất giàu nhỉ? Không giống như tôi, trước nay chưa từng câu cá.”
Tôi cảm giác không khí trong phòng học đông cứng lại ngay trong chớp mắt.
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Cố Việt không biết từ khi nào đã vào phòng học của chúng tôi.
Đi đến bên cạnh bọn họ nói: “Mấy cậu bình thường cũng chỉ thích câu cá thôi à? Vậy cũng nhàm chán quá rồi đấy. Thường ngày tôi thích lái du thuyền năm ngàn vạn(165.300.000.000 VND) đi câu cá mập ngoài biển cơ.”
Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng lướt qua chúng tôi rồi rời đi từ cửa sau của lớp học.
Tôi ngây ngốc nhìn qua Kiều Hân mấy lần, người đang có vẻ mặt khó coi.
Triệu Miêu thấy tôi lúng túng.
Tức giận đến trợn trắng mắt trừng tôi.
“Hạ Thất Thất, lúc nãy cậu giả vờ làm bạch liên hoa làm cái gì? Mấy con cá liếm cẩu cậu câu vẫn còn thiếu nữa hả? Ai mà chẳng biết ao cá của cậu là nhiều nhất.”
(Bạch liên hoa: Kiểu người vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác. Những bạch liên hoa này thường đóng vai yếu ớt, cần sự chở che từ người khác trong hầu hết mọi vấn đề, lợi dụng sơ hở từ mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.)
(Liếm cẩu: Dại gái/trai, lụy tình)
Sắc mặt tôi chợt thay đổi.
“Sao cậu biết 80% ngư trường ở Hải Thị đều là của nhà tôi?”
Chẳng lẽ tôi vẫn luôn giả nghèo thất bại, là bởi vì bọn họ đã sớm biết thân phận của tôi?
Trong nháy mắt không khí im bặt.
Một nữ sinh vốn im lặng lên tiếng.
“Hạ Thất Thất, cậu lại mắc chứng hoang tưởng đấy à? Còn chưa quyến rũ được Cố Việt mà đã muốn đem ngư trường nhà Cố Việt chiếm làm của riêng cho mình?”
Tôi vô cùng kinh ngạc, trong nhà Cố Việt cũng có ngư trường?
11
Bởi vì chuyện ngư trường kia, mọi người trong trường đều cho rằng tôi nghèo đến điên luôn rồi.
Lúc nào cũng ảo tưởng mình là bạn gái của Cố Việt, lại còn tự cho rằng tài sản của nhà Cố Việt là của mình.
Tuy rằng thực tế có lệch đi đôi chút so với tưởng tượng của tôi thì cuối cùng tôi cũng làm toàn trường tin rằng tôi thực sự nghèo.
Tôi vô cùng vừa lòng.
Hôm nay lại cùng lên lớp ở giảng đường.
Tâm trạng tôi rất tốt.
Ai ngờ, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.
“Nghe nói cậu muốn ngư trường của nhà tôi? Đem làm sính lễ cho cậu nhé, chịu không?”
Tôi quay đầu lại, Cố Việt với đôi mắt sâu thẳm cười như không cười nhìn tôi.
Cậu ta lại trêu đùa tôi.
Tôi vẫn trả lời như cũ: “Tôi không cần đâu, tôi muốn sính lễ của nam thần giàu có nhất trường này cơ.”
Cố Việt tỏ vẻ cậu ta đã hiểu.
Ngay sau đó, giáo viên mời mọi người đi lên nói về đặc điểm cấu tạo của các loại công trình kiến trúc khác nhau.
Đến lượt Cố Việt.
Ngay khi màn hình hiện lên.
Đó là một trang viên có lâu đài xa hoa vô cùng xinh đẹp.
Cố Việt vô cùng bình tĩnh nói: “Vốn là muốn cho mọi người xem thử một chút về cấu tạo biệt thự lớn với diện tích hai ngàn mét vuông của nhà tôi.”
“Nhưng tối hôm qua lúc chọn ảnh chụp có lẽ đã bất cẩn nhìn nhầm mất rồi, mở nhầm thành trang viên lớn với diện tích năm vạn mét vuông ở Pháp của nhà tôi.”
“Đã như vậy, tôi sẽ nói một chút về đặc điểm cấu tạo của trang viên nhà tôi nhé. Nếu bạn học nào có căn biệt thự hoặc trang viên còn xa hoa hơn cả của nhà tôi cũng có thể cho mọi người xem thử chút.”
Cố Việt nói xong, cả lớp đều trợn mắt há mồm.
Tiếp theo,mỗi lần Cố Việt giải thích về công trình ở trong trang viên, các bạn học đều ồ lên một cái, sự ngưỡng mộ trong đáy mắt không thể kìm chế nổi.
Chỉ có tôi là càng xem càng thấy hơi quen quen.
Khi tôi nhìn thấy đài phun nước sắc nét trong bức ảnh của Cố Việt, phía trên có bức tượng điêu khắc một em bé đang nâng một con cá thiếu mất cái đuôi, tôi bỗng trợn tròn mắt.
Tôi nhận ra rồi!
Đây là trang viên nhà hàng xóm cạnh trang viên nhà tôi. Đọc thê𝑚 𝗇hiề𝘶 tr𝘶yệ𝗇 ở [ 𝖳R𝐔𝘔𝖳R𝐔 𝐘ỆN﹒V𝗇 ]
Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên cùng cha mẹ nghỉ ngơi ở trang viên nước ngoài.
Khi đó tôi rất nghịch ngợm, thường xuyên leo cây trèo tường, chạy sang trang viên cách vách chơi.
Có một lần, tôi không cẩn thận bẻ gãy mất đuôi cá của bức tượng em bé nâng cá ngay giữa đài phun nước.
Tôi vô cùng sợ hãi, sợ ba mẹ mắng tôi đã trộm qua nhà người khác chơi lại còn phá hỏng đồ nhà người ta.
Sau này, bố mẹ tôi nói cho tôi.
Lúc họ tới trang viên cách vách đón tôi, tôi không chịu về nhà, hết sức lôi kéo một anh trai nhỏ vô cùng đẹp trai, nói muốn cưới anh ấy.
Bởi vì như thế thì hai cái trang viên đều là của tôi, tôi có phá hư đồ đạc nhà mình thì cũng sẽ không bị mắng.