Aamon đưa cô ra ngoài đi ăn. Anh chọn một nhà hàng bản địa khá nổi tiếng.
Trong lúc đợi món chính, anh hỏi.
"Ngày mai cô có kế hoạch gì?"
Từ Ân thành thật đáp.
"Tôi định đi dạo quanh pháo đài trong thành cổ một vòng thôi."
Pháo đài Belgrade là địa danh nổi tiếng nhất với khách du lịch ở thành phố này.
Nhưng theo cách cô nói, Aamon có cảm giác cô chỉ lên mạng tìm bừa rồi chọn đại một nơi để giết thời gian, hoàn toàn không nghiêm túc tìm hiểu.
Là một phần tư người Belgrade, anh có chút bất mãn với thái độ qua loa này.
Nhưng trông thấy sắc mặt hơi tái và có phần tiều tuỵ của Từ Ân, những lời kia không cách nào thốt ra được.
Aamon thở dài trong lòng, cuối cùng gật đầu bảo mai sẽ dẫn cô đi.
Đến khi thanh toán, anh đang định giơ tay nhận hoá đơn thì cô có ý ngăn lại.
"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Để tôi mời nhé?"
Aamon nhìn cô rồi gật đầu, thu tay lại.
Từ Ân thầm thở phào. Cô sợ nhất là tranh giành trả tiền. Vẫn có rất nhiều đàn ông châu Âu không để phụ nữ trả tiền, dù có là buổi hẹn hò hay không, vì họ cho rằng điều đó thể hiện sự lịch thiệp. Bản thân cô thì thấy ai trả cũng được, quan trọng là mọi người vui vẻ. Giống như vừa rồi, nếu anh không đồng ý cô vẫn sẽ để anh thanh toán, sau đó sẽ tìm cách khác để báo đáp.
Xem ra, người này cũng khá cởi mở.
——
Sáng hôm sau, Aamon đến đón Từ Ân lúc 9 giờ.
Trên đường đi ngang qua rạp hát quốc gia, Từ Ân nhìn thấy tượng đài một người cưỡi ngựa ở đằng trước, không khỏi cảm thán những chi tiết điêu khắc tỉ mỉ.
Hỏi ra mới biết đây là bức tượng Hoàng tử Mihailo nhà Obrenović, người có công rất lớn trong việc cải cách chính trị và xã hội của Serbia nửa đầu thế kỷ thứ 19.
Từ Ân nghĩ, người tài giỏi như vậy khi còn sống nhất định từng được nhiều người yêu quý và ủng hộ.
Aamon lắc đầu, khoé miệng hơi nhếch.
"Theo góc nhìn của tôi, cuộc đời Hoàng tử Mihailo là một bi kịch. Sinh ra trong gia đình hoàng gia nhưng quyền lực lại nằm trong tay kẻ khác. Yêu phải con gái của kẻ thù thôi chưa đủ, trớ trêu hơn là cô gái này còn là cháu ruột của mình. Cuối cùng hai người vẫn không thể đến được với nhau nên ông vùi đầu vào chính trường, rồi kết cục là bị ám sát."
Từ Ân ngây người.
Cô không ngờ câu chuyện lại thê thảm như vậy.
Đôi mắt to tròn vì kinh ngạc mà mở lớn. Hai con ngươi màu nâu trầm hơi chấn động. Hàng mi cô không đậm nhưng khá dài.
Aamon chỉ nhìn mấy giây rồi quay đi chỗ khác. Ngón tay cái miết lên hộp thuốc lá trong túi quần.
——
Pháo đài Belgrade thực ra không hề đẹp. Nơi này nổi tiếng vì bề dày lịch sử của nó. Tuy vậy, vị trí lại không tồi. Di tích này nằm chính giữa thành phố, toạ lạc bên cạnh dòng sông Danube.
Tham quan xong thì đến gần trưa. Aamon dẫn cô đi ăn ở gần đó. Đến chiều thì hai người đi câu cá trên sông Danube.
Anh tìm đến chỗ quen thuộc rồi bắt đầu sắp xếp dụng cụ.
Từ Ân chưa đi câu cá bao giờ nên thấy khá mới mẻ, vô cùng tò mò. Theo hướng dẫn của anh mắc mồi vào móc câu rồi thả xuống sông, sau đó cắm cần câu trên bờ, việc còn lại là chờ đợi.
Việc câu cá rất mất thời gian, có khi cả buổi cũng không câu được con nào. Nhưng có vẻ vận khí của Từ Ân hôm nay khá tốt, chưa tới hai tiếng đồng hồ thì phao câu đã động. Cô mừng đến luống cuống, sợ con cá đầu tiên của mình chạy mất, vội vàng kéo ròng rọc.
Một con cá chép bị kéo khỏi mặt nước, quẫy đuôi tung toé, văng thẳng về phía cô làm Từ Ân hoảng loạn la thất thanh.
May mắn quanh đây không có người, chứ không lại tưởng có ai đó bị cưỡng hiếp.
Aamon không nhìn nổi, đành phải dùng một tay giúp cô cố định cần câu, một tay giữ lấy giây câu xách ngược con cá lên.
Lòng bàn tay trái truyền đến cảm giác mềm mại âm ấm, mơ hồ có thể cảm nhận được những khớp xương nhỏ nhắn.
Hai người đứng khá sát nhau, cô gần như đang nép vào ngực anh, Aamon phảng phất ngửi thấy hương phong lan quanh chóp mũi.
Từ Ân cũng dần ý thức được tư thế của cả hai quá thân mật, hai má hơi nóng lên, bất giác lùi về phía sau một bước.
Hành động này không hiểu sao làm anh thấy chói mắt, vung tay ném con cá mới câu được vào xô nước.
Từ Ân đang bận che giấu cảm xúc nên không rảnh để ý thay đổi của anh, cô lắp ba lắp bắp nói muốn đi vệ sinh rồi chạy biến.
Aamon đen mặt ngồi trên bờ sông, thấy vậy thì càng khó chịu.
Cô chạy cái gì? Anh là quái vật sao?
Lửa giận không biết từ đâu tới ép anh đến khó thở, một hồi sau mới bình tĩnh lại được.
Nhìn thời gian mới biết cô đã đi được khá lâu rồi mà chưa thấy trở lại. Anh rút điện thoại định gọi cho cô thì liếc thấy di động của cô đang nằm trên ghế xếp bên cạnh.
Aamon chửi thầm một câu, lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi tìm Từ Ân.
——