Vì để kiếm tiền đóng học phí, tôi vẫn như trước đây đi làm thêm ở một quán ăn nhỏ, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đi sớm về tối.
Sống lại cuộc sống đại học cũng chẳng dễ dàng, vì nhanh chóng nâng cao năng lực, tôi đã tham gia một cuộc thi kinh doanh của các đàn anh đàn chị, cuộc sống dường như chẳng còn năng lượng dư thừa.
Tôi dùng cuộc sống bận rộn ngày này qua ngày khác để làm tê liệt bản thân, ép bản thân quên đi những hồi ức đó.
Lúc chạy bộ đi mua đồ, tôi đột nhiên đi ngang qua một cửa tiệm rất quen thuộc.
Trong ký ức, cửa tiệm đồ ngọt này sẽ rất có tiếng tăm vào 5 năm sau.
Những ký ức vặt vãnh tràn vào tâm trí tôi một cách mất kiểm soát.
Tôi nhớ khi đó đi ngang qua nơi đây cùng với Bùi Xuyên, trước cửa tiệm xếp hàng dài, tôi chỉ vào chiếc bánh kem trong tủ kính nói:
“Cửa tiệm đồ ngọt này hình như rất nổi tiếng, hay là em vào mua một cái nhé?”
Anh đeo tai nghe hơi cau mày, vẫn đang bận rộn với công việc, như thể không nghe thấy lời nói của tôi.
Đối phương có lẽ đã đưa ra yêu cầu gì đó rất quá đáng, sắc mặt anh lạnh đi ba phần, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Tôi nâng cằm, mắt nhìn cửa tiệm đồ ngọt trong gương chiếu hậu càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất dần.
Cuối cùng anh cũng cúp điện thoại, ngoảnh mặt hỏi tôi:
“Vừa nãy em nói gì?”
Trong ánh mắt có chút mệt mỏi.
Bùi Xuyên luôn đặt hiệu quả lên hàng đầu, chắc chắn sẽ không đợi tôi xếp hàng mấy chục phút để mua đồ ngọt, đôi khi còn cười khẩy nói lãng phí thời gian.
Tôi lắc đầu, mở cửa sổ ra:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy quá bức bách, muốn hít thở không khí.”
Gió đêm cuốn theo tiếng người ồn ào, lướt nhẹ qua tóc mái của tôi.
Chúng tôi đều im lặng, không nói gì.
Dường như bị anh phớt lờ đã trở thành chuyện thường tình.
Tôi kìm nén những cảm xúc lẫn lộn trong ký ức, lần đầu tiên bước vào cửa tiệm đồ ngọt này.
Bà chủ tiệm mặt mày tươi cười hoan nghênh hỏi:
“Cô bé, muốn mua gì nào? Tiệm chúng ta sử dụng đều là sữa động vật, vị rất ngon, lượng tiêu thụ của dãy hàng này đều khá cao.”
Cô ấy vừa chào hàng vừa khoa tay múa chân, tràn trề nhiệt huyết.
Tôi chỉ vào chiếc bánh gần nhất: “Cái này đi, giúp tôi gói lại nhé, cảm ơn.”
Bà chủ nghe xong thì lập tức hành động: “Cô bé thật có mắt nhìn, loại bánh này có mức độ yêu thích cao nhất, hôm nay đã bán sắp hết rồi, đây là cái cuối cùng.”
Tôi nhận lấy túi xách, gật đầu phụ hoạ.
Xoay người, một bóng người đột ngột xuất hiện va vào tôi.
Tôi nhất thời ngớ người.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố…….” Giang Kiểu không ngừng xin lỗi.
Khoảnh khắc ngẩn đầu, cô ấy lập tức thất thần:
“Chúng ta trông…thật giống nhau.”
Thiếu niên cao to lập tức đứng chắn trước mặt cô ấy, thay cô xin lỗi:
“Xin lỗi, vừa nãy chúng tôi vô tình va vào cậu. Bánh kem của cậu có lẽ bị ép vụn rồi, tôi thay bạn gái tôi đền cho cậu.”
Giọng điệu khách sáo lại xa cách.
Anh lập tức lấy ví tiền ra, móc ra vài tờ tiền giấy.
Giang Kiểu chắp tay, đôi mắt trong veo lanh lẹ như nai con, đáng thương nhìn tôi:
“Thật xin lỗi, chị gái, vừa nãy em đi đường không chú ý tha lỗi cho em nhé!”
Tôi cầm túi bánh, kem bên trong đã vấy bẩn khắp nơi, chiếc bánh nguyên vẹn ban đầu biến thành hình thù kỳ lạ.
Nằm trong dự đoán, dù sao cường độ va chạm ban nãy rất lớn, vai tôi vẫn còn đau âm ỉ.
Đôi tay cầm tiền của Bùi Xuyên bơ vơ giữa không trung.
Tôi bịt miệng túi bánh lại, nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Không cần đâu, một cái bánh kem mà thôi, không đáng nhiều tiền như vậy.”
Giang Kiểu vẫn cố chấp muốn tôi nhận tiền đền bù, bị tôi từ chối.
Lúc tôi xoay người rời đi, Giang Kiểu vẫn đang giận dỗi đấm vào ngực của Bùi Xuyên.
“Đều tại anh, ai bảo anh cứ ở phía sau đuổi theo em! Phạt anh mua cho em mười cái bánh kem để xin lỗi!”
Bùi Xuyên mặc ý cô trút giận, miệng vẫn nở nụ cười cưng chiều:
“Mua, em muốn gì anh đều mua cho em.”
Tôi căng đôi môi nứt nẻ, ánh mắt trĩu xuống.