Những ngày tháng tiếp theo tôi vùi đầu vào cuộc thi. Lập trình, viết code, phân tích dữ liệu….
Cuộc sống càng bận rộn, tôi càng suy nghĩ sáng tỏ về tương lai hơn.
Lúc ra khỏi toà nhà dạy học, đám mây hồng trải dài phía chân trời, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, đàn chị đang phát lì xì trong nhóm, phía sau kèm thêm một câu:
“Cuộc thi đã đến giai đoạn kết thúc~mọi người đều vất vả rồi!”
Tôi híp mắt, tâm trạng đột nhiên nhảy nhót.
Bạn cùng phòng chọt tôi, đưa điện thoại của cậu ấy đến trước mặt, ra hiệu bảo tôi xem.
Trên màn hình là hiện trường buổi cầu hôn của Bùi Xuyên, Giang Kiểu bị đám đông vây chặt, khuôn mặt ngọt ngào che miệng lại, còn Bùi Xuyên thì cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Tiếng la hét của đám đông liên tục không ngừng, kêu gào bảo họ hôn nhau.
Bàn tay của Bùi Xuyên nhẹ nhàng đặt trên vòng eo mảnh mai của Giang Kiểu, muốn gần gũi nhưng lại chẳng dám dùng lực.
”Không phải cậu không biết họ đó chứ?” Ngoài màn hình, bạn cùng phòng thấy tôi không có biểu cảm gì, sửng sốt hỏi.
Tôi kìm nén những cơn sóng đang gợn lăn tăn trong đáy lòng, gật đầu.
“Người nổi tiếng như vậy mà cậu không biết! Thẩm Mạn, cậu cũng phải có chút tinh thần hóng hớt đi chứ!” Cậu ấy đột nhiên cao giọng, “Chàng trai là thiên tài khoa tài chính, cô gái là hoa khôi khoa nghệ thuật, xứng đôi cực!”
Nói xong, cậu ấy đột nhiên đưa điện thoại đến trước mặt tôi rồi nghiêm túc so sánh, có chút quái đản:
“Có điều, cậu và Giang Kiểu trông cũng quá giống nhau.”
Không đợi tôi đáp lại, trên màn hình đột nhiên truyền đến một tràn reo hò, sự chú ý của bạn cùng phòng bị thu hút, cậu ấy kích động như muốn nhảy cẫng lên.
Tôi liếc nhìn, Bùi Xuyên cúi xuống hôn lên môi của Giang Kiểu, thời gian dường như tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy.
Ánh đèn vàng ấm áp như phác họa thân hình của hai người, bức tranh lãng mạn lại hài hòa.
Là khung cảnh tôi ước ao nhưng chẳng hề có được.
Ngày đoạt giải cuộc thi, thành viên trong nhóm mở một bữa tiệc chúc mừng.
Thoạt đầu bầu không khí rất ổn, sau đó rượu bia làm rệu rã nhận thức, dần dần tôi ngồi không còn vững, lảo đảo xua tay ra hiệu.
Đàn anh ở bên cạnh vẫn đang chuốc rượu tôi hết ly này đến ly khác:
“Thẩm Mạn, độ rượu này rất thấp, em phải luyện tập nhiều hơn.”
Anh ta bật cười chói tai, đưa cho tôi ly rượu không thể chối từ.
Đàn chị cũng lộ vẻ bối rối can ngăn: “Đừng để em ấy uống, không uống nổi nữa rồi.”
Tôi đưa tay cố gắng từ chối.
Đàn anh mất kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, tiếp tục cương quyết đưa ly rượu đến bên mép của tôi, lực mạnh đến mức tôi khó mà tránh thoát.
Giây tiếp theo, anh ta bỗng nhiên thả lỏng.
Ý thức trong chốc lát trở nên thư thái, tôi nhìn thấy Kỳ Nghiêm xị mặt, kéo anh ta ra:
“Anh muốn làm gì?”
Có lẽ tên đàn anh là kiểu mềm nắn rắn buông, thấy Kỳ Nghiêm dáng người cao to liền kinh sợ, vội vàng giải thích.
(*) Mềm nắn rắn buông (欺软怕硬): Với kẻ yếu thì bắt nạt, đối với người mạnh hơn thì cúi đầu.
“Bọn tôi, bọn tôi đang mở tiệc chúc mừng.”
Ánh mắt Kỳ Nghiêm bỗng lạnh nhạt, lặp lại một lần nữa:
“Tôi hỏi vừa nãy anh muốn làm gì cô ấy?”
Đàn anh ấp a ấp úng, nửa tiếng cũng không thốt lên được nguyên do.
Kỳ Nghiêm đấm một đấm, miệng của tên đàn anh liền toát máu, nửa bên má cũng sưng phù lên.
“Cặn bã.”
Anh khinh bỉ vứt lại hai chữ, không thèm để ý người trên đất đang gào khóc cầu xin như thế nào, xoay người đưa tôi đi.
Trên xe, Kỳ Nghiêm im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở lời:
“Tại sao lại trốn tránh tôi?”
Tôi có thể nhận biết rõ ràng, khoảng thời gian gần đây Kỳ Nghiêm có ý muốn tiếp cận tôi, bày tỏ thiện chí với tôi, nhưng tôi vẫn luôn cố tình trốn tránh.
Anh là đối thủ cạnh tranh của Bùi Xuyên ở kiếp trước, theo lý mà nói, ở bên anh tôi sẽ có niềm vui báo thù.
Nhưng làm thế thì không khác gì chuyện Bùi Xuyên xem tôi là thế thân.
Tình cảm như thế không đơn thuần.
Tầm nhìn của tôi dừng lại nơi màn hình LED nhấp nháy liên tục bên ngoài cửa sổ:
“Không muốn lợi dụng anh.”
Câu trả lời mơ hồ, càng giống lời nói hàm hồ của kẻ say rượu hơn.
Anh không tiếp tục gặng hỏi, giống như đã nhận được đáp án, khởi động xe:
“Tôi đưa em về.”
Tôi cảm giác đầu óc mê man, tựa vào khung cửa bắt đầu buồn ngủ.
Kỳ Nghiêm chợt dùng âm thanh vô cùng nhỏ nói một câu:
“Lợi dụng thì cứ lợi dụng, chỉ cần em bằng lòng.”