Tháng Năm vừa đến, Châu Phi cũng bước vào mùa mưa. Tại vùng đất cổ xưa này không có sự phân biệt giữa các mùa, ở đây chỉ có hai loại thời tiết là khô hạn và ẩm ướt.
Hòa trong màn đêm là tiếng mưa xối xả như trút nước. Đường Gia trả tiền xong thì xuống khỏi xe taxi, giữ thật chặt túi đựng máy chụp hình, vội vã chạy vào trong sảnh lớn, sau đó về thẳng đến phòng khách sạn của mình.
Triệu Viện Viện đã chìm trong giấc ngủ, dáng ngủ của cô ấy có hơi kỳ quái. Mặt nằm sấp xuống, hơn phân nửa cơ thể lộ ra mép giường, trong cơn mê vẫn giữ được thăng bằng. Chăn cách chân tận một thước, tay nắm lại thành quyền, yên tĩnh nằm đó.
Đường Gia có ấn tượng rất tốt với cô gái người Bắc Kinh này. Màn đêm bao trùm, cô sợ Triệu Viện Viện sẽ bị cảm lạnh, đành bước đến, chỉnh lại dáng ngủ rồi kéo chăn, che kín người cô ấy lại.
Khi làm xong, Đường Gia chán nản đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, cô quấn khăn lông cố định tóc ướt rồi bước ra ngoài, vì sợ quấy rầy người đang ngủ, vì thế động tác của Đường Gia rất nhẹ nhàng. Cô thận trọng ngồi lên giường, bắt chéo chân dựa vào tường, mở laptop rồi gắn thẻ nhớ tải hình vào máy, bắt đầu chỉnh sửa hình ảnh.
Trong màn đêm ảm đạm, chỉ còn lại mỗi ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình laptop, thứ ánh sáng ấy chiếu lên đôi gò má trắng như tuyết mà còn ẩm ướt của cô.
Đường Gia dùng tay trái lau tóc, còn tay phải gõ nhẹ xuống con chuột, lật xem từng tấm một, đem những tấm không đẹp xóa đi. Hầu hết những tấm hình này đều tình cờ chụp được.
Bất chợt bàn tay đang lau tóc của cô dừng lại. Đường Gia khẽ nhíu mày, tay chạm vào con chuột rồi đẩy nhẹ con lăn để phóng to tấm hình.
Chất lượng hình ảnh bị giảm đi đôi phần vì phóng to, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ. Ở góc trái màn hình, có một người đàn ông cao lớn đang đứng khoanh tay, người hơi tựa vào thành lan can. Người này mặc quần tây kaki kết hợp với áo sơ-mi trắng, cổ áo gọn gàng sạch sẽ, mái tóc được cắt ngắn, dáng người cường tráng, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống.
Nội tâm Đường Gia khẽ cười chế nhạo: Mặt người lòng chó.
Cô không chút do dự bấm vào nút xóa.
#
Hai ngày sau, buổi lễ trưởng thành của người Maasai được tổ chức miễn phí sẽ bắt đầu. Điểm xuất phát là cổng tây của siêu thị trước quảng trường, nằm tại trung tâm thành phố Nairobi, và đích đến là khu dân cư “Rừng Oromis”.
Dụ Tư Hồng và Chu Bằng đến sớm hơn thời gian bắt đầu buổi lễ chừng nửa tiếng.
Hướng dẫn viên là một đồng chí da đen người địa phương, anh ta hơi cúi người xuống, lịch sự đứng trước cửa xe, một chân trong xe, chân còn lại thò ra ngoài,ngoài miệng vẫn có thể thoải mái chào hỏi hành khách.
Dụ Tư Hồng bước qua lối đi hẹp bên cạnh hướng dẫn viên để vào trong xe, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Bên trong xe đã có hơn phân nửa số người, đa phần là người da trắng. Ngoại trừ họ thì cũng có một cặp vợ chồng người Châu Á khác.
Người chồng là một người đàn ông trung niên mập mạp, bụng ông ta to như nồi nước lèo. Còn cô vợ thì trẻ hơn nhiều, eo thon mình dây, chẳng qua cô ấy trang điểm khá đậm, khuôn mặt được dặm một lớp phấn trắng bệch, môi tô son đỏ mọng, trông có vẻ khá giống với nữ diễn viên chính của một bộ phim ở đảo quốc nào đó.
Họ không phải là người anh muốn tìm.
Dụ Tư Hồng uể oải trong lòng, dứt khoát xuống xe, anh dựa vào cửa kính châm thuốc rồi quay sang nói chuyện với hướng dẫn viên, nghe anh ta giới thiệu về các hạng mục du lịch.
Anh thờ ơ nghe người nọ nói chuyện, nghe trước quên sau. Vào lúc chán nản, anh vừa nghiêng đầu đã thấy đôi chân dài xông vào tầm mắt mình. Một chiếc áo khoác mỏng màu xanh da trời kết hợp cùng với chiếc túi màu đen cùng kiểu dáng. Nhìn xuống chút nữa…
Ngoài biển đâu đâu cũng đều là nước, người thuộc phái toàn chân thì đâu đâu cũng là chân…
Dụ Tư Hồng lấy điện thoại ra, mượn ảnh phản chiếu của màn hình màu đen làm gương soi, sửa sang cổ áo lại cho ngay ngắn, sẵn tiện kiểm tra mặt mũi. Cuối cùng anh tự đưa ra kết luận: Hôm nay mình vẫn đẹp trai như cũ.
Quý cô chân dài đã đi đến trước cửa, anh đưa tay lên che miệng, khẽ ho khan hai tiếng, câu “Ui chao, thật trùng hợp làm sao” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì quý cô chân dài đã đi thẳng vào trong.
Không thèm liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
“…”
#
Đường Gia tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đặt túi vào bên dưới rèm, sau đó ngã người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy cô mắt nhắm nhưng đôi tai thì lại không ngừng lắng nghe xung quanh. Cả xe đang huyên náo bất chợt trầm lại, lúc này cô cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô chọn hàng ba ghế ở bên phải cửa xe, gần lối đi. Ngồi vào chỗ xong, Đường Gia đánh mắt sang bên trái, lại gặp tên lưu manh hôm qua, cơ mà cô không để tâm lắm, nghiêng người sang phải, tựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi.
Cửa xe đóng “Ầm” một tiếng rồi nhanh chóng khởi động máy.
Đường Gia đeo tai nghe, mở nhạc thật to, sau đó vén một góc màn cửa lên, chỉ chừa lại một khoảng trống rộng lớn rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai ngày trước trời đổ cơn mưa, làm cho cây cối núi rừng xung quanh càng trở nên xanh mơn mởn, dù thế nhưng bụi bặm và sình lầy vẫn đầy ở mọi nơi. Phong cảnh bên đường không ngừng lướt qua, từng giai điệu phát ra trong tai nghe của Đường Gia làm trái tim hiu quạnh của cô bỗng chốc bị lấp đầy bởi cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Cô có cảm giác mình đang đứng giữa một vùng đất hoang vu, mưa gió lạnh lẽo không ngừng ập đến. Bầu trời của ngày tận thế từ từ sụp đổ, còn cô thì lại cầm thanh kiếm sắc bén đứng trên mặt đất khô cằn.
Chiếc xe bus nhỏ lái vào con đường đất vàng đầy đá trong 5 tiếng liền, cuối cùng cũng đã đến khu rừng nơi mà bộ lạc Masaai ẩn mình.
Đoạn đường cuối cùng khá gập ghềnh, cả thân xe hết nghiêng trái lại đảo phải, khiến Đường Gia phải nắm chặt lấy thân ghế phía trước. Đột nhiên chiếc xe gần như nghiêng hẳn 180 độ về phía bên phải, làm tất cả mọi người trong xe cứ như bay hết sang một bên, liên tục hét thất thanh.
Người đàn ông ngồi bên trái không giữ vững được nên ngã xuống chân cô, cả cơ thể Đường Gia lập tức cứng đờ. Trong nhận thức của cô, động tác của người đàn ông này cũng ngưng trệ.
Sau đó cô nghe được tiếng đối phương vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật sự không có cố ý.” Tiếp theo người đàn ông đó tay chân luống cuống vội ngồi dậy. Nhưng vì không gian chật hẹp, động tác anh ta lại nhanh, không để ý, phần cùi chỏ vô tình chạm lên ngực Đường Gia.
Ngay lập tức cô có cảm giác lồng ngực hít thở không thông. Bầu ngực như muốn nổ tung, kéo theo cái cảm giác ấy chạy khắp cơ thể. Trong đầu Đường Gia vang lên tiếng nổ, cô vô thức dùng tay trái tát anh một phát.
“Bốp!”
Tiếng động ấy vừa giòn lại vừa vang.
Trong chốc lát, cả xe lặng như tờ. Vô số ánh mắt ngó sang xem xét tình hình.
Đường Gia nghiêng đầu, chỉ để lại cho mọi người một đôi gò má yên tĩnh lạnh lùng.
#
Chu Bằng bất thình lình bị tiếng tát dọa cho sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Sao… sao đang yên đang lành lại bị tát vậy?” Anh ta nhìn Trung đội trưởng vô tội nhà mình, thấy đối phương bụm tay che mặt, cái vẻ mặt này…Ôi cha mẹ ơi, anh ta cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa…
Hơn nữa, Dụ Tư Hồng thật sự không cố ý.
Tuy rằng anh rất muốn làm quen với quý cô chân dài, nhất là qua mấy cái ý thơ lời ca của các nhà triết học, hay mấy đoạn tình cảm nam nữ sống chết có nhau. Nhưng gì cũng phải có cái lý của nó, cô tình tôi nguyện, chứ ai điên đâu mà làm ba cái chuyện bỉ ổi như thế này chứ!
Bị người ta hiểu lầm, lại còn bị tát chùa một phát. Mặc dù bàn tay người tát là của một quý cô xinh đẹp, tay cũng mềm nữa, khi gió thổi còn có mùi như hương của sáp nến thơm.
Nhưng…
Dụ Tư Hồng nghiêng đầu sang bên phải, nhìn khuôn mặt thờ ơ của người bên cạnh.
Khuôn mặt ấy tựa như muốn nói: Hứ, đồ lưu manh.
Trên mặt đau rát mà trong lòng lại như bị tuyết tháng 6 phủ đầy, nặn ra dòng chữ ‘nỗi oan Đậu Nga’(1).
Dụ Tư Hồng lại đưa mắt nhìn sang bên phải: Vẫn khuôn mặt lạnh lùng vô tình ấy.
Trong lòng anh nghĩ: Cô vợ hung dữ…
Xe rất nhanh đã đến nơi, tất cả mọi người trong xe như tuôn ra ngoài như ong vỡ tổ.
Dụ Tư Hồng tựa lưng vào ghế bất động: Cô vợ hung dữ đứng dậy, cặp mông tròn và đôi chân dài được bao lấy bởi một lớp quần jean, lướt qua trước mặt anh.
Cô ngừng lại một chút, cúi xuống nhìn anh.
Trong lòng Dụ Tư Hồng vô cùng tức giận, nhắm mắt nghiêng đầu qua một bên.
Cô vợ hung dữ vừa đi, anh lại mở mắt ra. Ánh mắt nhìn vào đệm ghế mà cô vợ hung dữ ngồi. Nơi đó hơi lún xuống, trông giống như là một bức ảnh..
Anh tò mò, vì thế dùng tay cầm nó lên.
Lúc nhìn kỹ lại thì đúng là một tấm hình.
Đây hẳn là bên cạnh một khu vực chụp ảnh lưu niệm. Trên bức tường là hình vẽ của một con sư tử và một con hồng hạc đứng sánh vai, còn phía trước là cô vợ hung dữ và một cô gái khác.
Anh đưa mắt nhìn thật kỹ, trong hình cô vợ hung dữ dường như đang muốn nhe răng cười. Nếu như trên mạng có cuộc bình chọn ‘Top 10 người có nụ cười miễn cưỡng nhất’, ánh dám chắc chắn rằng, với cái nụ cười này của cô vợ hung dữ tuyệt đối có thể vào thẳng vòng trong, bước trên còn đường vinh quang dẫn đầu cuộc bình chọn.
Chậc, dáng môi bất thường, ánh mắt mơ màng, chân mày cũng lạnh lùng…
Nhưng vẫn không hiểu tại sao! Vẫn! Đẹp! Chết đi được!
Dụ Tư Hồng cảm thấy mắt và tâm lý của mình có vẻ như không được ổn cho lắm. Anh bình tĩnh, lắc tấm hình, phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu là anh nên trả tấm hình này lại.
Nhưng suy nghĩ ấy lại có thay đổi một chút: Người ta đánh mày! Người ta coi mày là lưu manh! Mày lại còn ngu ngốc muốn đi trả hình à?
Không được, như thế không phải mình.
Mình nên vứt tấm hình này đi, có thể tính là sự trả thù nho nhỏ.
Sau khi quyết định xong, Dụ Tư Hồng kéo cửa kính xe, chuẩn bị thả tấm hình bay theo gió.
Tay vừa mới đưa ra thì chợt dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại rút tay vô, cất tấm hình ấy vào trong túi quần.
Anh chật vật xuống xe vì xấu hổ.