Edit: Mỳ.
Gọi Dụ Tư Hồng và Tề Úc là một đôi ‘oan gia’ vì cứ mỗi lần gặp nhau cả hai đều phải đỏ mắt.
Trước kia anh sống với bà nội ở ngoại ô thành phố, mãi cho đến tận năm mười hai tuổi, mới bị bà nội đóng gói gửi trả về với cha mẹ ở Bắc Kinh, còn em trai thì được sinh ra và lớn lên tại thành phố. Con nít trong khu phố được chia thành nhiều nhóm nhỏ, một là những đứa được sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh, hai là những đứa sinh ra và lớn ngoài Bắc Kinh. Khi còn bé, Dụ Tư Hồng là một đứa trẻ rất thích gây chuyện, ngày nào anh cũng kiếm cớ gây chuyện với em gái nhà họ Tề, Tề Yên, chọc cô bé đến mức ngày nào cũng nước mắt nước mũi bù lu bù loa. Từ nhỏ, dáng người của Tề Úc đã trông rất ốm yêu, cứ cách khoảng hai ba ngày lại phải đến bệnh viện, nhưng cậu ta lại cứng đầu phết, không vấp ngã thì chắc chắn sẽ không quay đầu, cái tính trọng nghĩa đó của cậu ta đã che lấp đi tính cách cố chấp. Vì thường xuyên phải chạm mặt nhau nên hai người cũng vì thế mà trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Vòng tròn trong khu phố là như thế này: Mặc dù Tề Yên bị chọc đến khóc hết cả nước mắt nhưng vẫn luôn tò tò chạy theo chơi với Dụ Tư Hồng, sau đó lại chạy về nhà khóc lóc om sòm. Kế đến là Tề Úc thấy em gái như thế thì sốt ruột nên đến tìm Dụ Tư Hồng xử lý. Nếu đấu về văn vở thì phần thắng có thể nghiêng về Tề Úc, nhưng ngay khi nhìn thấy nhau cả hai đã lao vào cấu xé, một người nhã nhặn thì sao có thể địch lại nổi một con khỉ chứ?
Hậu quả là, Tề Úc đi trước ngậm ngùi ôm cái chân bị thương về nhà, còn bà Tương theo sau ôm theo giỏ quà để tạ lỗi. Cuối cùng vì không làm được gì tốt đẹp nên Dụ Tư Hồng đã bị cha lột sạch quần áo rồi trần chuồng trói vào băng ghế, và tặng cho anh một tràng roi mạnh mẽ.
Tương Như Thanh đứng một bên than thở: “Thằng bé không những ưa nhìn mà còn tốt tính biết bao, vậy mà thằng con mình lại cứ như giang hồ đòi nợ không bằng!”
“…”
Bà tự an ủi bản thân: “Có điều như đã nói, vậy cũng tốt, nếu lỡ ma xui quỷ khiến thế nào mà nửa đêm gặp phải Diêm Vương thì người ta cũng ngại bắt con, đỡ phiền!”
“..”
“Con đừng có mà chê mẹ nhiều lời, mẹ hỏi con, có phải kiếp trước con tích phúc cho bản thân không?”
“Dạ…”
‘Đúng vậy, con thử suy nghĩ kĩ lại một chút đi. Tại sao năm cấp 3 con không nghiêm túc học hành mà cứ mải mê chơi rock n roll. Khi ấy thiếu chút nữa là đã làm cha con phải nhập viện vì lên tăng xông. Mẹ nói có đúng không hả?”
“Dạ không…”
“Con lại nghĩ thêm chút nữa, tuổi con còn nhỏ. Học cái gì tốt thì không học, lại học người ta yêu sớm, mẹ cản nổi con sao?”
“…”
Bà Tương ôm ngực, đau lòng đỡ trán: “Con nhìn Tề Úc đi, từ nhỏ đến lớn học xong một cái là ngoan ngoãn về nhà làm bài. Khi lớn hơn được một chút còn biết dạy học cho em gái. Con nói xem, cùng một phong thủy mà sao con không giống người ta xíu nào vậy?”
“…”
Bà Tương còn đang định lên tiếng nói thêm thì Dụ Tư Hồng xìu mặt xuống, tỏ vẻ không vui: “Trong mắt mẹ, Tề Úc lúc nào cũng tốt, vậy còn chỗ nào cho đứa con ruột như con nữa.”
“Vậy con nói mẹ nghe xem, con có cái gì tốt?”
Dụ Tư Hồng nghiêm túc suy nghĩ: “Con đẹp trai hơn cậu ấy.”
Bà Tượng giận cười: “Đẹp trai cái rắm!”
“…”
Anh bổ sung thêm một câu: “Nhiều bạn nữ thích con hơn cậu ấy.”
“Được nhiều bạn nữ thích hơn thì có thể làm gì! Thay bạn gái như thay áo. Có bao nhiêu cô nàng trong số đó đàng hoàng không?” Giọng bà chợt trở nên âu sầu, đứng lên: “Thằng bé Tề Úc kia mới tốt nghiệp không lâu, vốn là sắp kết hôn rồi. Bạn gái của thằng bé mẹ cũng đã gặp qua, là một cô gái miền nam xinh đẹp.”
Dụ Tư Hồng hừ cười một tiếng: “Gu con gái của Tề Úc có thì có gì đẹp chứ?”
“Mẹ không nói dối con đâu, cô bé kia có thể so sánh với mấy ngôi sao trên tv đó, không kém tí nào. Nghe nói là đàn em trong trường, hai đứa quen nhau cũng lâu rồi.”
Dụ Tư Hồng nghĩ: Tề Úc học y, vậy vợ chưa cưới chắc cũng là cô nàng khoác áo blouse rồi.
Anh lại nhớ đến ân oán nhiều năm nay của mình và Tề Úc, suy cho cùng vẫn cảm thấy bản thân mình không có gì thua kém cậu ta. Ngược lại nếu so sánh kĩ thì, phần cứng và phần mềm của Tề Úc còn thua cả anh.
Tuy rằng cha anh có hơi dữ với con trai không giống như cha của Tề Úc, lúc nào mặt bác ấy cũng ôn hòa, nhưng cha anh lại có địa vị hơn cha của Tề Úc. Dù anh có hơi ngỗ nghịch nhưng đó là do bản tính anh phóng khoáng, chưa kể bảng điểm anh đạt được cũng không tệ. Hơn nữa, Tề Úc sinh ra đã có khuôn mặt thanh tú, trông chẳng khác gì một cô gái xinh đẹp, đào đâu ra chút hơi thở đàn ông nào? Nếu so về độ đào hoa thì cả hai không đứng cùng một bậc.
Nói cho cùng thì anh vẫn thắng.
Vì anh sống lâu hơn cậu ta.
#
Sáng sớm hôm sau, Đường Gia và những người khác đã khởi hành đến điểm tập trung.
Chiếc máy bay chở khách mang số hiệu 5Y-CM bay ngang qua thị trấn Lokichojo(1), gần trưa máy bay bắt đầu đến gần trại tị nạn của Liên Hợp Quốc cạnh sân bay quốc tế Juba.
Mưa lớn không ngừng tạt vào cửa sổ máy bay, kèm theo đó là tiếng động cơ bị khuấy động bởi nước mưa không ngừng gầm lên, chiếc máy bay hạ cánh vững chãi.
Đường Gia và các hành khách lần lượt ra khỏi khoang, che dù đi vào trong màn mưa.
Cô vẫn đang nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái da đen dáng người gầy gò đang chạy về phía mình. Cô ấy lê một đôi dép kẹp màu vàng, mặc áo thun trắng in chữ MFS do bên tổ chức phân phát.
Đường Gia khẽ nâng tán ô lên hỏi: “Đạt Đạt?”
Đối phương vội gật đầu rồi nhoẻn miệng cười.
Đường Gia thấy thế cũng mỉm cười đáp trả.
#
Tất cả mọi người được chia thành hai tốp chen chúc nhau đến vấp ngã trên hai chiếc xe. Vì ngoài trời đổ mưa to nên cửa xe buộc phải đóng lại hết. Không gian đã chật hẹp, mọi người còn không ngừng chen lấn, khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt lẫn thêm vài mùi khó ngửi.
Đường Gia ngồi dựa vào cửa xe, tựa đầu lên thùng xe, khẽ chợp mắt, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Cả chiếc xe không ngừng lắc lư vì đường xá gập ghềnh, lâu lâu cô chợt bừng tỉnh vì tiếng cười nói của mọi người nhưng sau đó lại tiếp tục chìm trong cơn mơ.
Đây là lần thứ hai anh chàng người Pháp kia đến Châu Phi. Anh ta nói tiếng anh bằng giọng Pháp khàn đặc: “Mùa khô có cái hay của mùa khô, mùa mưa thì cũng có cái hay riêng của mùa mưa. Lần trước khi tôi đến đây là vào đúng mùa khô, ban ngày vừa nóng lại còn khô, chỉ trong vài phút là gió có thể thổi cát lấp hết tất cả. Ngày nào cũng có cảm giác môi bị nứt nẻ hết cả ra, còn ủng thì đầy cát, mấy cô gái phải giặt đồng phục sạch sẽ với lượng nước có hạn, vậy mà chưa đầy hai phút nó lại bẩn. Mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, quần áo cũng vì thế mà ướt đẫm, nhuộm đỏ bởi màu cát.”
Lại thêm người nữa chia sẻ kinh nghiệm: “Anh như vậy còn đỡ đó! Tôi bị một trái xoài to tướng rớt từ trên cây xuống đầu, chúa ơi! Làm tôi muốn sang chấn tâm lý luôn!”
Mọi người ngồi xung quanh nghe thế thì cười rộ lên.
Đêm qua Đường Gia ngủ không được ngon, mắt sưng lên, hai đầu chân mày nhăn lại. Tuy nghe thấy hết những lời mọi người nói nhưng cô không muốn tham dự vào.
Cuối cùng bọn họ bàn đến những vấn đề mà họ gặp phải khi phỏng vấn xin vào MSF.
Đường Gia vẫn nhắm mắt như cũ.
Bỗng nhiên từ đâu một bàn tay vỗ lên cánh tay cô một cái.
Là Triệu Viện Viện.
Triệu Viện Viện hỏi: “Đường Gia này, lúc cậu phỏng vấn ấy, bọn họ đã hỏi gì cậu vậy?”
Đường Gia nhìn cô nàng một cái rồi suy nghĩ: “Nếu bạn đang trên một chiếc xe tải nhỏ, đột nhiên xe chạy đến bãi mìn, không ngờ lúc này bạn đột nhiên muốn đi vệ sinh nhưng phải đảm bảo an toàn. Trong tình thế này thì cần phải làm thế nào?”
Triệu Viện Viện vỗ tay rồi đáp lời: “Cái này không phải đơn giản quá sao, giải quyết ngay trên xe!”
Lương Thụy liếc nhìn cô nàng: “Sao mà đơn giản như vậy được.”
Triệu Viện Viện nghe thấy thế thì thục cùi chỏ cho anh ta một phát.
Anh chàng người Pháp sờ cằm: “Phải xuống xe hả?”
Đường Gia khẽ gật đầu.
Anh chàng người Pháp: “Đi trên nóc xe?”
Đường Gia nghe vậy thì lắc đầu.
Triệu Viện Viện nghiêng đầu hỏi: “Vậy cậu trả lời như thế nào?”
Đường Gia trả lời: “Có thể thoát ra ngoài bằng cửa sau, rồi đi vệ sinh trên chỗ xe vừa đi qua.”
Mặt Triệu Viện Viện như đưa đám: “Đúng ha, sao tớ lại không nghĩ ra. Chỗ xe lái đã lái qua thì chắc hẳn an toàn rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì xe cũng dừng lại.
Đã đến nơi.
Mọi người ai cũng phải cúi thấp người để xuống xe.
Xung quanh cửa ra vào, hai hàng kẽm gai cao bằng đầu người được buộc lại chặt chẽ, dây điện được cắm thẳng xuống mặt đất, quấn lấy toàn bộ trại tị nạn từ mọi hướng.
Ngoài ra còn có những người lính được trang bị súng đạn đầy đủ gác bên ngoài khu trại.
Những người đi trước lần lượt được kiểm tra giấy chứng nhận. Khi đến lượt của Đường Gia, tình hình lại trở nên hơi phức tạp vì cô vô tình làm mất nó sau buổi đi chơi hôm qua. Nhưng tất cả mọi người ai cũng quen nhau, ai có thể chứng minh dùm cô??
Binh lính không thể làm gì khác hơn là nói: “Cô cứ vào trong trước nhưng đừng đi xa quá, có gì người phụ trách của các cô sẽ xử lý chuyện này.”
Đường Gia trả lời: “Được.”
Triệu Viện Viện và mọi người đều được dẫn đi, riêng Đạt Đạt phải đi tìm người phụ trách giúp cô. Đường Gia đứng một mình cách cổng ra vào không xa, thuận tiện đi dạo những khu vực gần đó nhưng vẫn trong phạm vi mà binh lính có thể nhìn thấy.
Những căn lều vải trắng tách biệt hoàn toàn với mặt đất lấm lem bùn và bụi.
Một vài người phụ nữ Châu Phi có dáng người cao và mảnh khảnh đang đi trên mặt đất bằng phẳng nhưng lại có đầy túi rác bay khắp nơi. Họ đeo những chiếc vòng cổ của bộ tộc tự làm, những chiếc vòng này có kết cấu rất phức tạp bằng những hạt châu nhỏ. Ngoài ra trên mặt họ còn có những hình xăm của bộ tộc, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Còn có những đứa trẻ da đen thân hình gầy guộc, đang nô đùa chạy khắp nơi.
Đường Gia nhìn sang bên phải, thấy mọi người đang xếp thành một hàng dài. Cô đi về phía trước vài bước, bấy giờ mới thấy được phía trước họ có hai chiếc bàn gỗ sơn.
Ngồi trước bàn là hai bác sĩ da đen.
Đường Gia bước đến bên cạnh quân sĩ hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
“Kiểm tra HIV miễn phí.”
Các bác sĩ da đen không mặc áo phông mà MFS cung cấp, vì vậy Đường Gia chắc chắn rằng họ không phải là tình nguyện viên.
“Bọn họ thuộc công ty nào thế?” Cô chậm rãi đưa mắt nhìn về phía những vị bác sĩ rồi hỏi quân sĩ đứng cạnh.
“Hình như họ làm cho công ty Tricolor Umbrella.”
Công ty Tricolor Umbrella là một công ty dược phẩm đa quốc gia, hoạt động tại hơn 150 quốc gia và các khu vực hành chính.
Đường Gia thấy người phụ nữ đứng đầu hàng đang đặt một cái lọ nhỏ lên bàn.
Cô hỏi: “Trong cái lọ đó là gì vậy?”
Quân sĩ không rõ lắm, trả lời: “Chắc là nước bọt?”
Đường Gia cau mày: “Nhưng xét nghiệm HIV không cần thử nước bọt.”
Quân sĩ nhún vai: “Bọn họ còn làm xét nghiệm lao nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Vào lúc xét nghiệm HIV thì tiện thể kiểm tra lao luôn.”
“Đều miễn phí hết à?”
Quân sĩ không nhịn được: “Chỉ là viện trợ nhân đạo thôi.”
Đường Gia không tin một nhà máy dược phẩm vì viện trợ nhân đạo mà lại kiểm tra cẩn thận đến thế. Chung quy, làm thế nào mà một nhà máy dược phẩm vốn luôn hướng đến lợi nhuận trước tiên mà lại trở nên nhân từ như vậy?
Đường Gia chỉ gật đầu không nói gì nữa.
Lúc này, Đạt Đạt và người phụ trách chạy đến. Xử lý thủ tục xong xuôi, Đường Gia và hai người họ cùng rời đi.
Đi được một nửa, cô lại quay đầu nhìn về phía những người đang đứng xếp hàng kia.
Chú thích:
- Lokichojo: Là một thị trấn thuộc quận Turkana ở Tây Bắc Kenya. Nơi đây thường được gọi là Loki. Thị trấn nằm trên đường A1 và được phục vụ riêng bởi sân bay Lokichojo. (Theo wikipedia)