Tôi còn chưa kịp nhìn người giấy của những gia đình khác thì đã có khách đến thăm nhà tôi. Cô ấy tên là Trần Linh cùng tuổi với tôi, nhà chúng tôi cách nhau không xa, từ nhỏ đến trung học vẫn đều là bạn cùng lớp. Sau khi học đại học chúng tôi không ở cùng một thành phố, chỉ có ngày nghỉ quay về nhà mới có thể gặp mặt nhau, tình cảm vẫn luôn không tệ.
Nghe nói hiện tại cô ấy đang làm giám đốc kinh doanh ở một thành phố lớn, nghe thấy tôi đã xuất viện về nhà liền cố ý nghỉ phép để về thăm tôi. Nhìn thấy cô ấy tôi thực sự rất vui vẻ, trước tiên lấy tất cả đồ ăn vặt mà ba mẹ đã chuẩn bị cho tôi để chiêu đãi cô ấy. Trần Linh cũng đem cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, đều là thứ tôi thích ăn như kẹo mận, khoai tây chiên, que cay…
Khi vào phòng cô ấy đã rùng mình ôm lấy cánh tay ngẩng đầu tìm điều hòa, "Còn chưa tới mùa hè mà nhà cậu bật điều hòa lạnh như vậy làm chi?", lại nhìn thoáng qua tôi vẫn luôn ăn mặc đơn bạc liền kinh ngạc nói: "Cậu không cảm thấy lạnh sao?"
Tôi bỗng trở nên buồn bực, trong nhà lạnh lắm sao, đây không phải là nhiệt độ bình thường hay sao?
Cô ấy không tiếp tục rối rắm đề tài này nữa, kéo tay của tôi rồi đánh giá, cười đến miệng đều đã nứt đến mang tai: "Hiểu Nha, cậu nằm ở trên giường ba bốn năm thế nhưng một chút cũng không béo! Còn trắng trẻo giống như lúc vừa mới tốt nghiệp đại học nữa chứ! Không giống như tớ mỗi ngày đều phải dầm mưa dãy nắng, dường như đã già thêm mười tuổi rồi ấy."
Tôi nhìn làn da trắng nõn mịn màng của cô ấy, nào có khoa trương như đã nói cơ chứ.
Tôi rất tò mò về công việc của cô ấy nên liền kéo cô nàng ngồi xuống, thúc giục người mau chóng kể chuyện cho tôi nghe. Khi nói về lòng nhiệt tình với công việc của mình, thần thái của Trần Linh nháy mắt tăng lên khiến tôi lại hâm mộ không thôi. Vừa nghe kể chuyện tôi vừa mở một gói khoai tây chiên mà Trần Linh mang đến, là hương vị mà trước kia tôi thích ăn nhất.
Cầm một miếng khoai tây đặt vào miệng tôi thiếu chút nữa đã nhịn không được phun ra, thứ kia chẳng những không có một chút hương vị mà mùi vị cũng rất kỳ quái, quả thực như đang ăn giấy vậy. Trần Linh vẫn còn đang hưng trí bừng bừng kể chuyện, tôi miễn cưỡng đem miếng khoai tây chiên kia nuốt xuống. Tôi bất động thanh sắc nhìn thoáng qua ngày sản xuất, chữ viết trên đó mơ hồ không rõ, trên túi đóng gói còn dính một ít vệt đen khả nghi.
Trần Linh trước kia chính là như vậy, thích mua đồ ăn vặt quá hạn hoặc gần đến hạn, có đôi khi còn vì giá rẻ mà mua phải đồ ăn vặt được làm nhái từ thương hiệu lớn. Không nghĩ đến hiện tại chính mình đã buôn bán kiếm lời không ít tiền rồi mà vẫn như vậy. Tôi buông gói khoai tây chiên xuống, Trần Linh thuận tay cầm lấy ăn một miếng lại một miếng thế nhưng lại không nhìn ra được điểm không thích hợp của nó.
Trò chuyện vài giờ, Trần Linh phải về nhà ăn cơm, tôi tiễn cô ấy về đến nhà. Đang muốn xoay người trở về lại đột nhiên cảm thấy bụng mình một trận đau nhức, đau đến nỗi tôi lập tức tê liệt ngã xuống đất. Ba mẹ cũng không có ở nhà, tôi nên làm gì bây giờ đây…
Đúng lúc này tôi cảm thấy có người đứng ở bên cạnh mình, tôi miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, là mẹ Triệu. Bà ấy vẫn như một cái xác không hồn, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tôi. Thấy tôi vẫn ôm bụng bà ngồi xổm xuống đất cùng tôi, giọng nói giống như khi xẻ gỗ vô cùng chói tai hỏi: "Có phải con đã ăn thức ăn mà người khác mang đến không?"
Tôi nói không ra hơi chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu, mẹ Triệu thở dài sau đó đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi rồi dùng sức tóm lấy tôi. Tôi bị dọa ngây người, cơn đau bụng kịch liệt khiến cho tôi vô lực phản kháng, vài giây sau tôi liền cảm giác ý thức của mình đã dần mơ hồ…