Sau lưng người giấy rốt cuộc cất giấu bí mật gì, thắc mắc này một mực tồn tại trong lòng tôi không thể giảm đi được. Trong lúc tôi nghĩ làm sao mới có thể nhìn người giấy của những gia đình khác thì một cơ hội đã xuất hiện.
Đó là một hôm trời đầy mây, ba mẹ tôi vẫn giống như mọi khi rời khỏi cửa đi mua đồ. Tuy rằng tôi đã được ba mẹ đặc biệt cho phép nhưng tôi đã quen với cuộc sống ở nhà, nửa điểm cũng không muốn ra khỏi cửa. Nhưng nửa giờ sau khi ba mẹ tôi đi khỏi, cửa nhà tôi không ngừng vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Là hàng xóm sau nhà tôi - chị Lý Ngọc, người so với tôi lớn hơn ba bốn tuổi, đã có hai người con.
Tôi mở cửa ra liền nhìn thấy trong tay chị đang ôm một đứa nhỏ còn không đến nửa tuổi, dáng vẻ vội vàng thể hiện rõ trên gương mặt.
"Hiểu Nha, bé nhà chị bị bệnh rồi, chị phải đưa nó đi lên trấn trên xem bệnh. Trong nhà chị hiện không có người lớn, chỉ có bé em nhỏ mới hơn bốn tuổi thôi. Em có thể qua trông nó giúp chị một lát không? Chị đã gọi điện thoại cho chị họ của chị rồi, chị ấy sẽ lập tức đến đưa em gái đi."
"Bé em nhỏ" mà chị ấy vừa nhắc đến ở thôn chúng tôi được hiểu là "con gái út" của mình, nhưng trong tay chị ấy ôm hẳn là "bé út" đi, vậy đứa bé ở trong nhà kia nên gọi là "chị" mới đúng chứ nhỉ? Nhất định là do chị ấy đã sốt ruột nên mới nói sai thành như vậy. (*)
(*) Đại ý của nữ chính là chị kia có 2 cô con gái, chị 2 và bé út, bé bị bệnh là bé út, bé ở nhà là chị 2, nhưng trong lúc gấp nói nhầm đứa ở nhà thành bé út.
Nhưng đây không phải trọng điểm, tôi cùng chị Lý Ngọc vốn không tính là quen thuộc, tôi cũng không thích trẻ nhỏ, nghĩ đến việc phải chơi cùng một chỗ với một cô bé bốn tuổi tôi liền đau đầu không thôi.
Vừa định nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt đột nhiên tôi lại nghĩ, đây chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao. Tôi có thể nhìn người giấy mà nhà chị ấy cung phụng liệu có còn tồn tại hay không rồi. Vì thế tôi liền đáp ứng với chị ấy, tôi bật người dậy đổi giày và rời khỏi nhà.
Chị Lý Ngọc đưa chìa khóa cho tôi rồi vội vàng rời đi, nhìn chị ấy đã đi xa tôi liền tiến vào nhà chị ấy. Ngoài sân cửa không khóa, tôi đẩy cửa ra liền lập tức đi về phía phòng nhỏ cung phụng người giấy.
Chị Lý Ngọc đưa cho tôi một xâu chuỗi chìa khóa. Tôi nhìn cách bày trí kiểu cũ của gian phòng nhỏ liền trực tiếp chọn một chìa khóa màu đồng thau, quả nhiên thử một chút cửa liền được mở ra. Tôi mở ổ khóa đẩy cửa phòng nhưng cửa lại không động, tôi dùng sức đẩy cửa vài lần cửa gỗ mới phát ra một tiếng "kẽo kẹt" cùng với một trận bụi bặm rơi xuống.
Mùi ẩm mốc nồng nặc lập tức tiến vào xoang mũi của tôi, khiến tôi sặc đến độ phải nhanh chóng lui về sau. Sau khi dùng tay cố phẩy đi thứ mùi hương khó ngửi kia tôi lại một lần nữa đẩy cửa đi vào, lúc này tôi dùng thêm chút lực nên cửa liền được mở rộng ra.
Bố cục bên trong lại giống y như đúc với nhà của mẹ Triệu, trên tường có một chiếc bàn thờ đối diện cửa ra vào. Tôi đi đến nhìn kỹ, quả nhiên trên bàn thờ thứ gì cũng đều không có, trong phòng cũng không có người giấy.
Tuy rằng điều này đã nằm trong dự đoán của tôi, nhưng sau khi thật sự nghiệm chứng tôi lại không biết kế tiếp mình phải nên làm gì, trong lúc nhất thời liền đứng sững sờ tại chỗ. Đột nhiên cánh cửa sau lưng tôi có động tĩnh, nó nhẹ nhàng phát ra một tiếng "Két ——"
Tôi ngây người không khỏi hoảng sợ, khi nhìn lại liền thấy một bóng dáng nho nhỏ ngược sáng đứng ở cửa. Tôi vẫn không nhúc nhích, tuy rằng hiện tại không thể nhìn rõ biểu tình của nó nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, nó đang nhìn chằm chằm tôi.
Chúng tôi đều nhìn nhau không nói gì, sau vài giây con bé đã mở miệng trước, ngữ khí không có vẻ gì tốt lắm hỏi tôi: "Chị là ai? Ở nhà của em làm gì?"
Tôi có chút xấu hổ nhưng đã nhanh chóng tươi cười, sau khi đi ra khỏi phòng nhỏ liền ngồi xổm bên cạnh nó: "Mẹ của em gọi chị đến để chơi với em đấy, chị tên là Hiểu Nha."
Con bé sau khi nghe xong lời tôi nói vẻ mặt vẫn rất cảnh giác: "Mẹ của em? Chị nói bậy, em cũng chưa từng gặp qua chị."
Trước tiên tôi đứng dậy khóa kỹ cửa phòng nhỏ lại, vừa nghĩ ra đối sách phải làm như thế nào mới có thể để bé con không còn khẩn trương như vậy nữa, nhưng mà tôi còn chưa kịp làm gì con bé đã đột nhiên sinh ra hứng thú với túi thơm trên người tôi.
"Đây là cái gì vậy ạ? Thật thơm!" Con bé nói xong, cả người đã dán sát vào bên hông tôi rồi dùng sức hít vài cái, "Thật giống như mùi hương đuổi muỗi mà lúc hè mẹ đã đặt ở đầu giường của em."
Túi thơm này từ sau khi xuất viện tôi vẫn luôn đeo nó bên người, nghe nói sẽ có lợi cho việc hồi phục cơ thể của tôi, tôi cũng không biết bên trong có những gì. Nhìn thấy con bé thích thú như vậy tôi liền gỡ túi thơm xuống, lắc lư ở trước mặt nó: "Em mời chị vào nhà ngồi đi, chị liền đưa nó cho em chơi."
Ánh mắt của con bé vẫn luôn dán vào túi thơm, nháy mắt đã quên đề phòng người xa lạ là tôi đây, lôi kéo tay tôi vào nhà. Tôi thực hiện đúng như lời hứa đưa túi thơm cho nó, con bé cầm túi thơm trong tay khoa trương hét to một tiếng: "Oa! Thật lạnh! Giống như kem luôn ý!"
Tôi bật cười, rõ ràng nó chỉ là một chiếc túi thơm có chất liệu tơ lụa bình thường mà thôi, cho dù sờ qua có hơi lạnh một chút thì làm gì đến nỗi như kem cơ chứ. Nhờ vào túi thơm này hai người chúng tôi rất nhanh đã có thể chơi với nhau, con bé cũng nói cho tôi nghe rất nhiều chuyện khi mình đi nhà trẻ. Sau khi đã thân thiết hơn đột nhiên con bé lại nhắc đến chuyện vừa rồi: "À chị ơi, vừa rồi chị tìm gì ở trong phòng nhỏ thế ạ?"
Tôi hơi xấu hổ, còn nghĩ rằng con bé đã sớm quên đi rồi chứ. Khi đang chuẩn bị lựa lời nói dối để cho qua chuyện thì con bé lại đột nhiên nhảy xuống ghế dựa, nói nó đã biết tôi muốn tìm cái gì rồi. Chỉ chốc lát sau nó đã quay về, còn cầm trong tay một hộp bánh quy bằng sắt. Tôi nghĩ bên trong nhất định là bảo bối của con bé đây mà, bởi vì trước đây tôi cũng có một hộp sắt y như vậy, nó chứa rất nhiều thứ đồ chơi kỳ lạ bên trong.
Tôi tò mò nhìn qua.
Con bé lấy một món đồ ra đặt bên cạnh mình, vô cùng hào hứng hỏi tôi: "Chị ơi, chị nhìn xem này, có đáng yêu không? Có phải giống em như đúc không?"
Đó là một người giấy ước chừng hai mươi cm, mặc áo vàng và quần tím, thắt hai bím tóc đuôi ngựa, đây là một cô bé. Tôi còn chưa kịp nói gì con bé đã đưa người giấy qua, chỉ vào ngày sinh tháng đẻ trên đó nói: "Em không biết những chữ này nhưng mẹ em có nói, mấy chữ này đại biểu cho việc con búp bê này là em đó, hì hì..."
Cố ngăn lại nỗi khiếp sợ, tôi đột nhiên nghĩ đến có lẽ con bé này cũng biết chút chuyện gì đó cũng nên, có thể tôi sẽ biết được chút tin tức từ trong miệng nó. Vì thế tôi giả vờ như rất khinh thường nói: "Đây có gì mà đáng ngạc nhiên chứ, chị cũng có, hơn nữa cái của chị còn lớn hơn của em, đẹp hơn của em cơ."
Quả nhiên trên mặt con bé liền hiện ra biểu tình không chịu thua kém: "Rõ ràng vừa rồi không phải chị muốn tìm nó à? Thứ này trước nay vẫn đều được đặt ở trong phòng nhỏ mà."
Tôi gặng hỏi: "Thế bây giờ vì sao lại không để ở nơi này nữa? Người giấy của ba mẹ em cùng với em gái đang ở nơi nào?"
Con bé ngẩng đầu lên lộ ra một ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, "Em gái?" sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Chị đang nói em gái nào ạ? Dường như em chưa từng gặp qua người giấy của em gái. Còn về phần người giấy của ba mẹ, hẳn là đã thiêu hủy rồi đi?"
Trong lòng tôi nháy mắt lạnh lẽo.
Con bé nhìn thấy thái độ khác thường của tôi, đột nhiên kỳ quái cười nói: "Chị ơi, trước giờ em chưa từng gặp qua chị, chị không phải người trong thôn này đúng không ạ? Để em kể cho chị nghe một bí mật nha, chỉ có người trong thôn này mới biết thôi đấy."
Tôi cười gượng nói: "Đúng vậy, chị không phải người trong thôn này. Nhưng mà bí mật gì cơ?"
Con bé hạ giọng, dựa sát vào người tôi thần thần bí bí nói: "Nơi này của chúng em, thời điểm mỗi người được sinh ra đều sẽ được làm một người giấy đại biểu cho chính bản thân họ đấy ạ."
Chuyện này tôi đương nhiên biết, nhưng tôi vẫn bày ra dáng vẻ như rất tò mò ý bảo con bé hãy tiếp tục nói.
"Nhưng những người giấy đó làm sao lại cam tâm tình nguyện chỉ làm người giấy thôi được chứ? Không thể ăn ngon lại không thể cưỡi ngựa gỗ nhỏ, chỉ có thể tội nghiệp chịu phận bị người ta đặt trong phòng tối thôi."
Giọng nói của tôi đã có chút run rẩy hỏi: "Đúng vậy… Thế những người giấy đó sẽ làm như thế nào?"
"Chúng nó đương nhiên sẽ chân chính ăn luôn mọi người sau đó liền biến thành dáng vẻ của bọn họ."
Tôi đã không thể nói nên lời, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm con bé. Dường như đã nhìn ra sự hoảng sợ của tôi, nó cười tủm tỉm an ủi: "Nhưng mà chị cũng không cần phải sợ đâu. Người giấy của em còn ở đây, biểu thị cho việc em vẫn còn là nguyên bản! Thứ mà chị phải lo lắng, chính là những người không thể tìm thấy người giấy của họ cơ."