Đối tượng mà ba tôi giới thiệu cho tôi là Thúc Nghênh, chính là người con trai trong khách sạn hôm đó.
Càng ly kì hơn chính là buổi xem mắt này, người trung gian thực sự lại là Lương Viễn.
Sau khi làm trò đóng sập cửa rời đi trước cả phòng đầy người, tôi lập tức móc điện thoại ra, lục tìm được số điện thoại của Lương Viễn rồi gọi cho chú ấy.
Tiếng nhạc chuông chờ giống như một cái giằm, châm chích đến nỗi tôi không chịu được.
Cuối cùng, tiếng nhạc chuông kết thúc, đầu bên kia nghe máy.
Tôi buột miệng thốt lên: “Lương Viễn, chú đang ở đâu, tôi muốn gặp chú, bây giờ, ngay lập tức!”
Đầu bên kia im lặng trong giây lát rồi mới mở miệng, là một giọng nữ rất nhẹ nhàng dịu dàng: “Cô đừng gấp, có chuyện gì vậy, bây giờ A Viễn đang ở trong toilet, tôi giúp cô chuyển lời.”
Trong nháy mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực, cả người trở nên lạnh lẽo, tôi không thể không dựa vào trên tường, há miệng thở dốc.
Qua một lúc lâu, tôi mới thành công phát ra được tiếng nói yếu ớt: “Không có việc gì.”
Tôi cúp điện thoại, rồi sau đó tắt máy.
Là cơ duyên trùng hợp cũng được, là cố ý sắp xếp cũng chả sao.
Giờ phút này, chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
Vô ích thôi.
Hai chân tôi run rẩy, đi ra khỏi khách sạn, hòa người vào đám đông.
Đợi đến khi tôi ngừng lại thì va phải một đôi mắt dịu dàng trong suốt.
Trên gương mặt đẹp trai trắng trẻo tràn đầy vẻ lo lắng, đôi môi mỏng căng thẳng mà mím thành một đường thẳng tắp.
“Là tôi nói sai gì sao?” Anh ta hỏi.
Không phải anh ta, là ba anh ta nhắc tới Lương Viễn.
Ba anh ta nói: “Lương Viễn rất ít khi khen người khác, nếu cậu ta có thể đánh giá cao cháu như vậy, chắc chắn không thể nào sai được.”
Tôi dựa vào cây cột ven đường, giấu đầu lòi đuôi mà đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Lương Viễn khen tôi thế nào, anh có biết không?”
Thúc Nghênh cẩn thận nhớ lại, có lẽ trong mắt anh ta, tôi là một kẻ thay đổi thất thường, mẫn cảm đa nghi.
“Chú Lương khen cô thông minh xinh đẹp, là một cô gái rất có chủ kiến.”
Tôi cười cong eo, vừa cười vừa hỏi lại: “Vậy anh cảm thấy tôi có như thế không?”
Anh ta im lặng, trong ánh mắt phủ một tầng ảnh sáng mờ mịt.
Đợi đến lúc tôi ngừng cười, anh ta mới mở miệng: “Tịch Sam, tôi muốn tự mình hiểu cô, tôi không muốn nghe người khác nói.”
“Ha...” Tôi vén tóc lên, tiến đến trước người anh ta một cách xấu xa, ngẩng đầu đăm đăm nhìn anh ta: “Được thôi, có ghê tởm thì cũng đừng trách tôi.”
Khoảng cách quá gần, tiếng yết hầu lăn lộn của anh ta rõ ràng đến nỗi có thể nghe được.