Tác giả: Nhập Nhập Nha
Edit: Mia
Chương 4:
________
"Tránh ra", mấy chữ này làm Cổ Tư Ngọc sững sờ một lúc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ Hoắc Quân Nhà sẽ nói chuyện với mình, Cổ Tư Ngọc cảm thấy lúc nãy mình thật vô liêm sĩ mà đi tán tỉnh cô. Nếu là người thường chắc nàng đã bị tát vào mặt rồi đuổi đi.
Không nghĩ đến việc Hoắc Quân Nhàn lại phản ứng với nàng.
- Chị định ăn cái này sao?
Nàng lại lại gần Hoắc Quân Nhàn nhưng cô vẫn thờ ơ. Hoắc Quân Nhàn tập trung cắt rau củ, bàn tay bận việc nên đành nâng cánh tay đẩy nàng ra xa.
Thật lạnh nhạt.
Cổ Tư Ngọc hơi nghi ngờ, những gì nàng vừa nghe là "tránh ra" chứ không phải "cút đi", hai từ này rất khác nhau.
Một cái là chán ghét còn một cái là muốn nói lại thôi.
- Hoắc Quân Nhàn! - Cổ Tư Ngọc rống lên.
Hoắc Quân Nhàn không trả lời.
Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn nấu ăn, tay nghề điêu luyện, động tác cầm dao vững vàng, dứt khoát, nhưng khi đặt thức ăn lên đĩa lại rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, như kiểu tát xong lại cho một quả táo ngọt ngào, vừa đánh vừa xoa.
Cô nhanh chóng sơ chế nguyên liệu rồi bắt đầu nấu ăn, Cổ Tư Ngọc thấy bực bội, nàng chỉ có thể nhìn Hoắc Quân Nhàn bận tới bận lui, nàng nhìn đến nghiện thậm chí còn đứng bên cạnh nhẹ nhàng gọi tên.
Lúc này, Hoắc Quân Nhàn muốn xào rau, đẩy tay nàng ra.
Cổ Tư Ngọc đứng ở đây đặc biệt vướng bận.
Hoắc Quân Nhàn phải nấu cơm, muốn đóng cửa lại, Cổ Tư Ngọc không muốn bị bỏng nên quay lại ghế sofa ngồi, Teddy cắn một quả bóng màu đỏ trong miệng lại chỗ nàng, nghĩ rằng nàng sẽ chơi với mình, nhưng Cổ Tư Ngọc không muốn, thậm chí còn nhìn chó con với vẻ mặt khó chịu.
Đều do chó con liếm mình, khiến nàng vô cùng xấu hổ.
- Biến đi - Cổ Tư Ngọc lạnh lùng nói.
Tiểu Teddy không biết gì và tiếp tục chọc tức nàng, móc ống quần của nàng.
Nói xong, Cổ Tư Ngọc lại cười, tránh ra?
Nàng nhìn hình bóng trong bếp, Hoắc Quân Nhàn đang làm canh, nhẹ nhàng khuấy thìa trong nồi, trên eo đeo một chiếc tạp dề màu đỏ.
Thật sự mà nói, nếu là Hoắc Quân Nhàn thì nàng có thể tiếp thu, nghĩ đến đây Cổ Tư Ngọc nhẹ nhàng cắn môi, đáng tiếc vì con chó ngốc nghếch trước mặt mà khiến nàng bực bội.
Cận Viễn Sâm hôm nay không có nhà, không làm gì thì thật lãng phí.
Teddy chạy vòng vòng nhà rồi sủa.
Cổ Tư Ngọc đặt tay lên môi, nhẹ nhàng nói: "Đừng ồn, tôi có chuyện phải suy nghĩ."
"Ối" Teddy ném quả bóng xuống đất, dùng chân mình đẩy qua đẩy lại, vừa vô tình, lại vừa cố ý chạm vào chân Cổ Tư Ngọc, làm nàng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy,.
Buổi tối, sau khi nấu xong thức ăn, Hoắc Quân Nhàn bưng lên bàn.
Mấy ngày Cổ Tư Ngọc ở đây, đều là Hoắc Quân Nhàn nấu cơm, cô chia làm hai phần, cũng nấu bữa sáng và bữa trưa. Mỗi món ăn đều tinh tế và cũng sẽ không bạc đãi người ăn.
Mặc dù Cận Viễn Sâm luôn nói Hoắc Quân Nhàn sẽ nấu cơm tối nhưng đây là lần đầu tiên Cổ Tư Ngọc ăn bữa tối ở đây sau một khoảng thời gian dài, cũng có thể coi đây là lần đầu tiên hai người ăn tối cùng nhau.
Món ăn rất phong phú, gồm cà rốt, sườn và cá, tất cả đều thơm ngon, Cổ Tư Ngọc cầm đũa và không biết nên gấp cái nào trước.
Trước khi ăn, Hoắc Quân Nhàn trộn cơm cho Teddy, cô đổ cơm vào bát nhỏ dưới bàn rồi nói: "Ăn từ từ, đừng ngấu nghiến."
Giọng cô ấy thật dịu dàng.
Cổ Tư Ngọc thấy tai mình đang tê dại.
Cổ Tư Ngọc mở miệng, nói: "Sao chị không nói chuyện với tôi?"
Hoắc Quân Nhàn liến qua, như muốn nói, cô cũng là chó à? Cổ Tư Ngọc gần như đã sủa gâu gâu với cô ấy.
Hoắc Quân Nhàn chuẩn bị đồ ăn cho Teddy xong thì cúi đầu lặng lẽ ăn. Cổ Tư Ngọc thở dài trong lòng, đây là ngượng ngùng sao?
Nàng vừa chống cằm, vừa gõ đũa vào thành bát.
Hoắc Quân Nhàn lặng lẽ bưng chén ăn.
Cổ Tư Ngọc là loại người như vậy, càng không cho thì nàng càng muốn. Hoắc Quân Nhàn chỉ nói một câu thì nàng liền thoải mãn, nghe xong nàng rất thích. Hoắc Quân Nhàn không nói gì nữa thì nàng không kiềm chế được, Hoắc Quân Nhàn không muốn nói chuyện thì nàng sẽ nghĩ cách làm Hoắc Quân Nhàn nói chuyện với mình.
Đồ ăn rất vừa miệng, Cổ Tư Ngọc ăn rất no, nàng lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng, Hoắc Quân Nhàn dọn dẹp, nàng từ từ đi theo sau Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn rửa chén nàng cũng theo, Hoắc Quân Nhàn lau bàn nàng cũng theo, Hoắc Quân Nhàn đi tắm cho Teddy nàng cũng muốn...Đứng chờ ngoài cửa.
Đêm đã khuya, Hoắc Quân Nhàn lên lầu, Cố Tư Ngọc đi theo sau cũng lên lầu, nàng nói: "Cần gì cũng có thể gọi tôi, cục cưng, ngủ ngon hoặc muốn nói gì đó thân mật hơn cũng được."
Nàng bổ sung: "Tránh xa, cút đi, mấy lời này thì không được."
Có lẽ Hoắc Quân Nhàn thực sự muốn nàng rời đi, tiến lên một bước, cô nghiêng người, suy nghĩ một lúc rồi lại nuốt mấy lời muốn nói vào trong.
"Nói đi", Cổ Tư Ngọc thúc giục, "Nếu không, tôi sẽ theo chị đi tắm rồi theo chị đi ngủ, còn có việc của con chó, chị sẽ phải bồi thường."
Hoắc Quân Nhàn mở miệng, cô nhẹ nhàng nói: "Cô thật nịnh hót."
Cổ Tư Ngọc mỉm cười, nhếch khoẻ miệng, nói: "Nếu không nịnh nọt thì làm sao tán tỉnh chị được?"
Hoắc Quân Nhàn hạ giọng: "Muốn vào phòng tôi không?"
- Nếu không?
- Kia, có thể đem cô trói lại không?
- Ừm??
Cổ Tư Ngọc sửng sốt, cảm thấy tai mình có gì đó không ổn, Hoắc Quân Nhàn còn cùng nàng nói mấy lời cợt nhả?
Hoắc Quân Nhàn xoa xoa đầu tiểu Teddy, Teddy nghiêng đầu "gâu gâu" với cô.
Nó cũng hơi bối rối, không hiểu ý chủ nhân mình là gì.
Cổ Tư Ngọc bước tới và hỏi cô: "Chị đích thân làm à?"
Hoắc Quân Nhàn lặng lẽ đứng đó, như kiểu bị kích thích đến mức không nói được gì, nói mấy lời cợt nhả gì đó, cô chắc chắn làm không lại Cổ Tư Ngọc.
Cô dựa vào lan can, Teddy rút vào tay cô.
Cô Tư Ngọc nghĩ Hoắc Quân Nhàn thực sự rất thú vị, đặc biệt là bộ dáng vân đạm phong kinh của cô, lần trước thì khóc thầm, lần này có khi nào đang trộm xấu hổ không?
Rất nhanh, tiểu Teddy trong lòng cô lại kêu lên, Hoắc Quân Nhàn nhấc chân đi đến cuối cầu thang. Cổ Tư Ngọc mỉm cười, quả nhiên, nàng đoán đúng rồi, người phụ nữ này đang xấu hổ.
Hoắc Quân Nhàn ôm chó con đi tới cửa, mở cửa nhẹ nhàng không có tiếng động, nhưng Hoắc Quân Nhàn lại gọi tên nàng: "Cổ Tư Ngọc."
- Hửm?
- Cô thật đáng yêu.
Cánh cửa hơi đóng lại nhưng không chặt.
Đáng yêu?
Cổ Tư Ngọc phản bác: "Khen sai rồi đi."
Nói thật, từ nhỏ nàng đã bị rượt đuổi, đánh mắng, người khác dùng đủ loại từ ngữ không hay nhưng cũng không có ai khen nàng đáng yêu.
Nếu Hoắc Quân Nhàn gọi nàng là "con khốn" hay đồ cặn bã gì đó nàng cũng tiếp nhận, không chừng còn đáp lại: "Đúng vậy."
Trở về phòng, Cổ Tư Ngọc rót một ly nước uống, vừa cầm cốc vừa dựa vào đầu giường suy nghĩ một chút về mấy lời vừa nói, lúc này vẫn còn sớm, nàng định đi tắm trước. Nàng mở tủ quần áo ra, khảy khảy ngón tay vào mấy cái áo, nàng lại nghĩ đến Cận Viễn Sâm nên gửi cho hắn một tin nhắn.
[Tôi vẫn chưa nghĩ được mình muốn gì, anh cho tôi tiền đi]
Cận Viễn Sâm nhanh chóng trả lời: [Tôi sẽ mua một đôi giày cho cô]
Cổ Tư Ngọc: [Tôi muốn tiền]
Giây tiếp theo, thông báo đến.
[Cận Viễn Sâm đã chuyển 10.000 nhân dân tệ vào tài khoản của bạn.]
- Ừm
Cổ Tư Ngọc phàn nàn: "Đồ keo kiệt."
Đừng nhìn Cận Viễn Sâm mặc vest, mang giày sang trong như vậy, hắn cực kỳ keo kiệt, nếu không cũng sẽ không nhớ thương một nửa tài sản của Hoắc Quân Nhàn.
Cổ Tư Ngọc lại gửi tin nhắn: [Cho tôi 10 vạn]
Cận Viễn Sâm: [Đừng tham lam]
Nếu Cổ Tư Ngọc vẫn nhất quyết đòi 10 vạn, có thể hắn sẽ gọi cho Đằng Tấn hoặc ngân hàng đóng băng số tiền đó.
Cổ Tư Ngọc: [Vợ anh vừa kêu tôi vào phòng]
Cận Viễn Sâm: [Cô đang đùa tôi à?]
Cổ Tư Ngọc: [Tin hay không thì tuỳ, nếu không thì tôi đi ngủ]
Cận Viễn Sâm: [Đợi đã, Cổ Tư Ngọc, nếu tôi cho cô 10 vạn cô phải mang cho tôi thứ gì đó]
Cổ Tư Ngọc không trả lời.
[Cận Viễn Sâm đã chuyển 90.000 vào tài khoản của bạn]
Cổ Tư Ngọc: [Cho anh một tấm ảnh]
Cận Viễn Sâm trả lời được rồi còn gửi theo một đống tin: [Sau khi ly hôn, Hoắc Quân Nhàn đã lấy ½ quỹ của công ty. Hiện tại tài chính rất eo hẹp, lần sau tôi sẽ mua kim cương cho cô, ngoan nhé]
Kim cương nhân tạo chắc? Một trăm tệ 1 viên?
Cận Viễn Sâm keo kiệt, hắn còn không bằng tên cặn bã đi lừa tên tra nam xuất quỷ nhà họ Chu, tên đó còn đưa cho nàng chiếc vòng hình trăng lưỡi liềm nhỏ hơn 52 vạn, đó là chiếc vòng có thể tùy chỉnh, chỉ có thể mua một lần bằng chứng minh thư, vừa có lòng vừa có tiền.
Bất quá, tên đó là mama boy, mẹ nói cái gì cũng nghe, nhàm chán, ngày nào cũng mẹ tôi như này, mẹ tôi thế kia, nghe đến nổi tai nàng gần như mọc kén.
Cổ Tư Ngọc nhìn chiếc vòng trên tay mình rồi nhìn thông tin chuyển khoản trên điện thoại.
Cổ Tư Ngọc chuyển tiền vào thẻ với vẻ mặt vô cảm, nàng uống hết nước trong cốc, tuy không muốn đến phòng Hoắc Quân Nhàn nhưng giờ không còn cách nào khác.
Cận Viễn Sâm đúng là tên ngốc, bỏ ra 10 vạn để người khác đến phòng vợ mình chơi một đêm.
Cổ Tư Ngọc không phải người tốt, nàng sẽ không đến đó làm chuyện vô ít, bản thân cũng tò mò về phòng Hoắc Quân Nhàn, khoảng cách giữa hai tầng không lớn nên rất nhanh nàng đã đi tới nơi.
Ngay lúc nàng vừa đến, một bóng đen lao ra khỏi phòng Hoắc Quân Nhàn khiến Cổ Tư Ngọc giật mình, nàng tưởng có người trốn trong phòng như nhìn kỹ một lúc thì nhận ra đó là tiểu Teddy.
Cổ Tư Ngọc đặt một ngón tay lên môi, "Suỵt, đừng ồn ào, tôi đến để giúp chủ nhân em vui vẻ."
Tiểu Teddy vẫy đuôi, nhìn chằm chằm vào nàng như thể đang đánh giá xem nàng nói thật hay nói dối, Cổ Tư Ngọc mỉm cười với nó rồi lấy ra một quả táo.
- Cho cô ấy một ít đồ ăn.
Cổ Tư Ngọc bước vào phòng Hoắc Quân Nhàn với một quả táo.
Tiểu Teddy đứng ngoài cửa sủa để báo tin cho chủ nhân.
Con chó ngu ngốc này.
May mắn thay, Hoắc Quân Nhàn không có trong phòng, cô đang tắm trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên, đáng tiếc cửa quá kín nên không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Cổ Tư Ngọc đặt quả táo lên bàn, nhìn xung quanh phòng, phòng rất sạch sẽ, bên trong không có nhiều đồ không giống như phòng của một phú bà, về sau không chừng còn có thể bị cướp mất.
Cổ Tư Ngọc bước đến bàn trang điểm nhìn vào, ồ, chỉ có một ít mỹ phẩm, đều là đồ nội địa, không phải thương hiệu lớn.
Quần áo trong phòng thay đồ cũng thưa thớt, chỉ có hai ba bộ, có một chiếc mũ treo ở phía ngoài, không phong phú bằng đám hàng hiệu của Cổ Tư Ngọc.
Nàng nhìn nơi này, nơi kia rồi nơi nọ.
Trời cũng tối nên không nhìn rõ nhiều chỗ.
Cổ Tư Ngọc ngồi bên mép giường.
Nàng còn lười giả vờ làm trà xanh, mấy ngày ở đây thực sự quá nhàm chán, nàng không lén lúc cũng không sợ hãi, thậm chí còn kiêu ngạo hơn so với chính thất.
Cổ Tư Ngọc nằm ngửa ra, giường của Hoắc Quân Nhàn rất mềm mại, cơ thể của nàng cũng mềm theo, vừa hít sâu vừa tận hưởng.
Hơn mười phút, Hoắc Quân Nhàn đi ra, vừa mở cửa ra, cô rõ ràng giật mình, vô thức lùi về sau, che lại thân thể còn chưa mặc quần áo.
Đôi mắt của Cổ Tư Ngọc nhanh chóng di chuyển qua, nhìn cơ thể cô không sót thứ gì, Cổ Tư Ngọc liếc nhìn ngực cô, thấy rõ nốt ruồi trên ngực Hoắc Quân Nhàn. Đây là lần đầu tiên nàng biết nốt ruồi ở đây cũng thực gợi cảm, không hổ là nhân gian tuyệt sắc.
Hoắc Quân Nhàn ấn tay lên ngực, cố gắng ngăn chặn tầm nhìn của Cổ Tư Ngọc, đem quần áo mặc lại.
Hai người giằng co một lúc, Hoắc Quân Nhàn lại thản nhiên đi đến bên giường, liếc nhìn Cổ Tư Ngọc, như kiểu đang hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Cổ Tư Ngọc gác một cánh tay lên đầu giường, tay kia chống cằm, lười biếng nhìn cô, Hoắc Quân Nhàn đang đưa lưng về phía nàng.
Hoắc Quân Nhàng cúi người mặc váy ngủ vào.
Cổ Tư Ngọc nói: "Tôi nhớ chị đến mức không ngủ được. Trằn trọc, không nhịn được nên đến gặp chị." Sau đó lại nhận xét về dáng người của cô, "Thực sự là đến đúng lúc rồi. Chị như này trông thực sự rất tuyệt. Hoắc Quân Nhàn, chị lớn lên thật xinh đẹp."
Hoắc Quân Nhàn không tin, im lặng.
Cổ Tư Ngọc nói thật: "Chồng chị bảo tôi chụp cho hắn một bức ảnh."
Hoắc Quân Nhàn ra tay, đầu cô nhô ra khỏi áo ngủ, thân hình vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng.
Cổ Tư Ngọc bổ sung: "Chụp ảnh"
Nàng buông bàn tay đang chống cằm xuống, chạm vào thứ gì đó ở cạnh giường, đưa tay kéo ra thì phát hiện đó là sợi dây, vừa kéo vừa lẩm bẩm: "Hắn muốn dùng ảnh để uy hiếp chị, không phải là
Sau đó Hoắc Quân Nhàn đi lên, bật đèn, ánh sáng chói đến mức Cổ Tư Ngọc phải chớp mắt mấy lần mới thích ứng được. Khi nàng cố gắng phân biệt được thì Hoắc Quân Nhàn đã đứng bên tường nhìn nàng.
Cổ Tư Ngọc nhìn vào màu sắc ga trải giường,lúa sât, vừa lạnh lùng lại dịu dnagf, đồng thời còn thấy rõ nhan sắc của Hoắc Quân Nhàn, cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rượu vang cổ rộng với đường cắt bên cạnh, chiếc váy hở đến tận eo cô.
Sợi dây mỏng treo trên vai, cổ xòe hình chữ V thấp mềm mại, nếu mỏng quá lỏng chỉ sợ không giữ nổi mà chết.
Đây có phải là dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành?
Hai bộ trang phục đơn giản này lại trông rất đẹp.
Cổ Tư Ngọc nhìn chằm chằm vào cho đến lúc nàng kéo đồ vật treo ở đầu giường ra, nhìn xuống thì thấy một sợi xích chó màu nâu.
Đây không phải dây xích trói Tiểu Ngọc vào ban ngày sao?
Nhìn, thưởng thức.
Sợi dây trên vai Hoắc Quân Tiên tự động trượt xuống một chút, cô quay đầu nhìn sang, sau đó móc ngón tay vào sợi dây, nâng lên từng chút một, cho đến khi gần đến xương quai của mình.
Giọng cô nhẹ nhàng và mềm mỏng, giống như giọng điệu cô dùng khi nói chuyện với Teddy ban ngày: "Vậy cô muốn chụp thế nào?"