Tác giả: Nhập Nhập Nha
Edit: Mia
Chương 5:
_________
Cổ Tư Ngọc chống cằm, đầu ngón tay ấn màn hình, nàng đang suy nghĩ nên chụp thế nào, động tác vừa rồi Hoắc Quân Nhàn rất phù hợp để chụp, đáng tiếc nàng không bắt được, nên nói thẳng: "Kéo dây vai xuống à?"
Đáy mắt Hoắc Quân Nhàn mang theo ý cười, nhìn nàng, sau đó cô đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống, hai chân bắt chéo, sau đó một chân từ từ cong lên, gấu váy hơi nhấc lên, làn váy mở ra trên đầu gối của cô.
Trông cô thật quyến rũ.
Cô ngã người ra sau, nói: "Như này đi."
- Đúng vậy, ảnh giường chiếu càng đẹp hơn - Cổ Tư Ngọc cười nói.
Hoắc Quân Nhàn nghiêng người lấy cuốn sách, để lại một góc đẹp cho Cổ Tư Ngọc, Cổ Tư Ngọc chụp lại khoảnh khắc quyến rũ này, dây xích chó trong tay nàng ở cạnh giường, ổ khoá của nó cũng kêu một tiếng tách.
Cổ Tư Ngọc giơ điện thoại lên, điều chỉnh chế độ máy ảnh, vừa chụp ảnh vừa nói: "Hoắc Quân Nhàn, chị không phòng bị chút nào sao?"
Hoắc Quân Nhàn cầm một cuốn sách, lật từng trang, tìm vị tri đọc lần trước, lấy bookmarks đặt lên bàn.
Cô bắt đầu đọc.
Cổ Tư Ngọc thực sự muốn dạy cho Hoắc Quân Nhàn một bài học để cô biết trên đời này có rất nhiều người xấu, đừng có ai cũng đối xử tốt mà không biết dè dặt, cũng đừng trao trái tim mình cho người khác.
Hầu hết ai đối xử tốt với mình đều có mục đích riêng.
Nàng chính là một ví dụ tuyệt vời.
Hoắc Quân Nhàn như đang rất tập trung đọc sách, cô hơi ngẩng đầu nhìn Cố Tư Ngọc đang cầm dây xích chó trong tay: "Đừng chơi nữa, cẩn thận lại đánh bản thân."
Đó chỉ là một sợi dây xích chó, nếu bị đánh trúng thì có đau bao nhiêu, Cổ Tư Ngọc không chịu nổi sự quan tâm kia của cô, đặt sợi dây lên đầu giường rồi nói: "Chị không trói tôi lại à?"
Hoắc Quân Nhàn cụp mắt, Cổ Tư Ngọc mỉm cười, dùng điện thoại chụp cận cảnh Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn thật thú vị, mấy bức ảnh chụp cô cũng rất đẹp, có thể chụp ánh cam mờ nhạt, ái muội mà không cần đèn chiếu sáng.
"Chị đọc sách gì vậy?" Cổ Tư Ngọc tò mò hỏi, " Tôi đọc chung có được không?"
Hoắc Quân Nhàn nâng cuốn sách lên phía trước, bảo nàng đọc tựa đề.
"comment dompter un chat"
Cổ Tư Ngọc nhìn thấy nhưng không hiểu chữ nào.
Tiếng Anh?
Comment là gì?
Hoắc Quân Nhàn đưa của sách về phía nàng, bảo Cổ Tư Ngọc đọc chung, Cổ Tư Ngọc liếc nhìn một đống từ trên đó, không hiểu gì, quên đi, nàng chịu thiệt thòi vì không có học thức.
Nàng nghi ngờ Hoắc Quân Nhàn cố ý.
Điện thoại di động của Cổ Tư Ngọc đối mặt với Hoắc Quân Nhàn, lần này khá gần và bức ảnh bán thân được chụp, chiếm toàn bộ màn hình, nhìn rất tuyệt.
Nàng đưa điện thoại đi xuống, đang muốn chụp thì điện thoại reo lên, Cận Viễn Sâm gọi đến, Hoắc Quân Nhàn ngước lên nhìn nàng, Cổ Tư Ngọc tặc lưỡi, lưu ảnh trước rồi trượt ngón tay để trả lời câu hỏi.
Đầu bên kia, âm thanh của Cận Viễn Sâm có chút lo lắng: "Ảnh đâu?"
Cổ Tư Ngọc còn chưa kịp trả lời, Cận Viễn Sâm lại hỏi tiếp: "Cô không gạt tôi đi? Tôi không thích người khác lấy chuyện tiền bạc ra nói giỡn. Không có ảnh, cô cũng không nghe lời thì tôi sẽ khoá thẻ."
Thật buồn cười, trong khoảng thời gian này Cận Viễn Sâm đưa cho nàng một tấm thẻ nhiều nhất là 1 vạn, nếu Cổ Tư Ngọc không nghe lời, hắn sẽ khoá thẻ.
Hắn cảm thấy mình rất lợi hại, nắm giữ mạch kinh tế.
Cổ Tư Ngọc: Keo kiệt.
Cổ Tư Ngọc: "Gấp cái gì, vợ anh đang nằm trên giường."
Cận Viễn Sâm lập tức im miệng, hắn hạ gióng: "Cô ta làm gì vậy?"
- Ngủ.
- Tôi có thể gọi video không?
- Trong phòng không bật đèn, tối như mực, anh chắc không?
- Mau đi - Cận Viễn Sâm thúc giục.
Mười vạn, không phải là một số tiền nhỏ, Cận Viễn Sâm chắc chắn muốn lấy được thứ gì đó. Cổ Tư Ngọc lấy điện thoại rồi bắt đầu chụp ảnh. Căn phòng khá sáng, nàng tập trung ống kính vào Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn khá ăn ảnh, nếu cười lên một chút sẽ càng đẹp hơn. Nàng bắt đầu chụp ảnh, lại ấn thêm mấy cái, toàn bộ đều được lưu lại nhưng lại không gửi bất cảnh ảnh nào của Hoắc Quân Nhàn.
Cận Viễn Sâm hạ giọng thúc giọng: "Nhìn xem mấy ngăn tủ đi, nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức Hoắc Quân Nhàn."
Cổ Tư Ngọc chuyển máy ảnh sang tủ đầu giường, nhìn Hoắc Quân Nhàn rất bình tĩnh, chớp mắt như muốn nói: Tôi có thể xem qua không?
Hoắc Quân Nhàn không nói gì, Cổ Tư Ngọc cầm điện thoại lia tới, mở ngăn kéo đầu giường của Hoắc Quân Nhàn, nàng mở ra rồi nhìn Hoắc Quân Nhàn. Cô nhàn nhã lật sách, có thể nghe tiếng trang sách cọ xát.
Trong tủ có một đống đồ, Cổ Tư Ngọc không nghĩ bên trong sẽ có thứ gì, phía dưới có một tệp tài liệu dày cộm, bên trên túi giấy màu nâu ghi "Thanh lý tài sản". Nàng lấy túi giấy nâu ra, cởi sợi chỉ mảnh trên đó, muốn lấy tư liệu bên trong.
Hoắc Quân Nhàn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo, Cổ Tư Ngọc chưa kịp phản ứng thì Hoắc Quân Nhàn đã kéo nàng lên giường, nàng vô thức giấu tài liệu sau lưng, không đưa lại cho Hoắc Quân Nhàn.
"Cổ Tư Ngọc." Cô nói, "Trả lại cho tôi."
Cận Viễn Sâm nghe âm thanh bên kia, điếu thuốc trực tiếp rơi xuống tay hắn, vội vàng tắt điện thoại. Cận Viễn Sâm cầm điện thoại, ánh mắt nặng trĩu, nhắm mắt lại, bị doạ chết khiếp, thở dốc.
Trợ lý đưa khăn giấy cho hắn, hỏi: "Cận tổng, có chuyện gì vậy?"
Cận Viễn Sâm nói: "Cổ Tư Ngọc bị phát hiện."
Hắn thở dài, có chút hoảng loạn.
Trợ lý: "Phải làm sao bây giờ? Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Việc bị phát hiện sớm hay muộn không quan trọng, tôi chỉ biết Hoắc Quân Nhàn rốt cuộc có tài sản gì hay không. Nếu cô ta có...Ha, tôi sẽ không khách khí.". Cận Viễn Sâm cắn điếu thuốc, không nhanh không chậm, nói: "Bây giờ Cổ Tư Ngọc cũng vô dụng. Nếu Hoắc Quân Nhàn không đuổi cô ta đi thì tôi cũng sẽ làm. Cô ta chỉ yêu tiền, không dùng được."
Nói thẳng ra, hắn chỉ đang lợi dụng sự thông minh, gan dạ của Cổ Tư Ngọc, giờ nàng có được điều mình muốn, mối quan hệ của hai người chả là gì cả.
- Ồ - Trợ lý nhận lấy điếu thuốc lá, tránh làm hắn bị bỏng.
Trong phòng nghỉ nhỏ nồng nặc mùi thuốc lá, Cận Viễn Sâm thả ra làn khói cuối cùng: "Con mụ điên Hoắc Quân Nhàn đó lắp rất nhiều camera trong nhà, không làm được gì cả, mụ ta khống chế hết thấy, đến cả đi ngủ cũng phải theo dõi."
"Camera?", trợ lý sửng sốt, "Vậy không có sự riêng tư sao? Tôi cảm thấy phu nhân rất ôn nhu."
"Một mụ điên còn quản sự riêng tư của anh sao? Cô ta còn hận không thể theo dõi việc tôi ăn uống, tiêu, tiểu. Trong mắt cô ta, chó cũng không bằng." Cận Viễn Sâm nói xong thì cũng không biết mình tức giận hay run sợ, sau đó lại cảm thấy đau, tàn thuốc rơi xuống mua bàn tay bị Teddy cắn, hắn cười toe toét trong sự đau đơn.
"Mẹ kiếp..." Cận Viễn Sâm chửi, "Đến lúc đó không chỉ Hoắc Quân Nhàn, con chó của cô ta cũng phải biến."
Nói xong, ngón tay hắn vẫn còn run rẩy, sau đó đứng dậy nói: "Tôi đến công ty."
Cận Viễn Sâm muốn đi bảo vệ tài sản của mình, Cổ Tư Ngọc đã cùng hắn đến Hoắc gia. Hoắc Quân Nhàn phát hiện Cổ Tư Ngọc trộm đồ, nhất định của muốn giết nàng. Sống chết của Cổ Tư Ngọc không liên quan gì đến hắn. Thực sự khiến hắn quan tâm chỉ có lợi ích của công ty, hắn sợ Hoắc Quân Nhàn nhắm vào mình.
Hắn ta phủi phủi tàn thuốc lá.
Vừa bước đi, khóe miệng vừa mỉm cười, đẩy gọng kính trên sóng mũi lên, khắc chế, không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, giây phút xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Bên đây, Cổ Tư Ngọc chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, nàng đứng thẳng lên, nhặt tệp tài liệu đang rơi trên đất, tiến lại gần Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn mắm mắt, để cho nàng muốn làm gì thì làm.
Cổ Tư Ngọc nhìn xuống ngực mình, bực bội, nàng còn chưa tắm, cảm giác toàn thân khó chịu, nói: "Cho tôi mượn quần áo."
Hoắc Quân Nhàn không nói gì, Cổ Tư Ngọc bước vào phòng tắm, nàng cởi áo, nhìn cơ thể mình.
Cũng không tệ lắm.
Hoắc Quân Nhàn có độc, chèn ép nội tâm nàng.
Da không đỏ nhưng bên trong lại nóng.
Đèn phòng tắm không bật, nàng trộm một hai tia sáng từ phòng ngủ, sau khi tắm xong, đèn trong phòng cũng tắt.
Cổ Tư Ngọc chưa muốn đi, định đêm nay ngủ ở đây. Hoắc Quân Nhàn không đuổi nên Cổ Tư Ngọc cũng trực tiếp nằm lên giường.
Động tác quá lớn, lạch cạch, dây xích chó rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn trong màn đêm.
Lúc bình minh, Cổ Tư Ngọc cẩn thận đánh giá căn phòng.
Đêm qua nhìn không rõ nhưng hôm nay lại khác, phòng ngủ khá lớn, sau tường có một giá sách khổng lồ, mặt sau hẳn là còn có không gian.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng ấm áp, cô ngồi dưới đất, gió nổi lên khiến mái tóc dài tung bay, tiểu Teddy nằm cạnh chân cô, tay cô đặt trên đầy chó con, một tay cầm sách, sườn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Ráng đỏ bình minh như thiêu đốt những đám mây, đồng thời cũng làm cho những ngọn đồi rực đỏ.
Teddy ngơ ngác nhìn lên phía trước, tứ chi mất phối hợp, nghiêng đầu như muốn nói: "Ồ??"
Người này cũng dễ nhìn, nhìn bộ ngực của cô ấy, chiếc váy chữ V khoét sâu màu vàng ấm được treo bằng hai sợi dây mỏng, nặng trĩu, như sắp bị rách.
Như một bức tranh sơn dầu to lớn, nhưng người phụ nữ trong tranh lại trông rất trẻ.
Cô ấy trông khoảng 17, 18 tuổi.
Hoắc Quân Nhàn bao nhiêu tuổi, khoảng 27, 28?
Đây là sự khác biệt giữa thiếu nữ và phụ nữ sao?
Nghĩ nghĩ, Hoắc Quân Nhàn từ trong phòng thay đồ đi ra.
Cô mặt chiếc váy trắng trông giống như tranh, cổ V khoét sâu nhưng càng đầy đặn hơn trước, Hoắc Quân Nhàn dùng tay vén tóc ra sau.
Cổ Tư Ngọc không ngại cô, biết cô sắp đi ra, nàng lập tức rời khỏi phòng ngủ, vừa nhấc chân ra ngoài thì nhìn thấy Teddy đứng ở cửa.
- Gâu!
- Chào buổi sáng - Cổ Tư Ngọc chào nó.
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
Hoắc Quân Nhàn bế chó lên, nói: "Có đói không?"
Cổ Tư Ngọc xung phong: "Tôi đói."
- Gâu gâu gâu! - Tiểu Teddy hung dữ, gầm gừ cảnh cáo.
"Sẽ làm đồ ăn ngon cho em, ngoan ngoãn nhé". giọng nói của Hoắc Quân Nhàn rất êm dịu, nhẹ nhàng vào tai nàng, toàn thân nàng tê dại. Cổ Tư Ngọc ngừng lại bước chân đang xuống lầu, tự nhủ lời này cũng là nói với nàng, đặt tay lên lan can, nàng hỏi: "Hoắc Quân Nhàn, bức tranh sơn dầu trong phòng chị được vẽ lúc nào vậy?"
Hoắc Quân Nhàn ôm chó đi xuống
Cổ Tư Ngọc nói: "Mười mấy tuổi?"
Hoắc Quân Nhàn dừng lại, nói: "Sáu mươi."
"..."
Cổ Tư Ngọc nói: "Tôi không thấy vậy, xin hỏi, bây giờ chị bao nhiêu tuổi?"
Khóe miệng Hoắc Quân Nhàn mấp máy, giống như cười, cô đặt con chó xuống, nhẹ giọng nói: "Chậm một chút."
Cổ Tư Ngọc coi như mấy lời cô nói là nói với mình, tiếp tục đi xuống lầu.
Cuộc sống Hoắc Quân Nhàn rất đơn giản, dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm. Cổ Tư Ngọc ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô, thay vì buồn chán thì nàng lại cảm thấy người phụ nữu này rất kỳ lạ.
Hôm nay lại hơi khác, Hoắc Quân Nhàn lấy một cái đĩa, bỏ vào máy phát nhạc, đó là một chiếc máy nghe nhạc cổ điển, có chiếc loa màu vàng, màu sắc cũ kỹ, lúc phát nhạc có hơi nhiều tạp âm.
Hoắc Quân Nhàn mở robot lau nhà, cô chơi cùng robot, robot kéo một chút ở phía trước thì cô lại bổ sung ở phía sau thêm một chút, nước đã đun sôi, cô rửa rửa tay, đổ nước vào một cái cốc, bỏ thêm hai mảnh hoa nhài vào trong.
Bài hát đang được phát:
"Danstonsanctuairedemensonges."
"Tristement,enflamme-toi"
"Jesuisprofondémentfascinépartoi,tesyeuxadorablessontpleinsdemensonges."
"Combiendesecretsconnaissez-vousdelanuit."
Cổ Tư Ngọc hiểu gì chết liền.
Những lời Cổ Tư Ngọc nói ở trên lầu cực kỳ cám dỗ, nàng đang thử xem Hoắc Quân Nhàn có trở về lúc ban đầu chỉ sau một đêm, duy trì thái độ thờ ơ lạnh nhạt với nàng hay không, hiển nhiên là không, nàng phải nắm bắt cơ hội.
"Hoắc Quân Nhàn.", Cổ Tư Ngọc đi tới, lấy cây lau trên tay Hoắc Quân Nhàn, ngày thường đều ngồi đó nhìn, đây là lần đầu tiên chủ động giúp đỡ, nàng nói: "Để tôi giúp chị."
Hoắc Quân Nhàn quay đầu nhìn nàng, Cổ Tư Ngọc dùng thủ thuật nào đó để lấy cây lau nhà của cô, nàng thì thầm vào tai Hoắc Quân Nhà: "Chỉ cần chị đối tốt với tôi, tôi sẽ đối tốt với chị."
Ánh nắng dịu dàng của sớm đầu hè chiếu lên khuôn mặt Hoắc Quân Nhàn, sự bình tĩnh của Hoắc Quân Nhàn mang theo chút mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nếu phát ra âm thanh thì có nghĩ là "được", rất nhanh cho nàng một câu trả lời...
Cổ Tư Ngữ tiếp tục dụ dỗ: "Chị muốn chơi như nào thì chơi. Kỳ thực chị cũng thích chơi đúng không.
Tuy nhiên, một chữ Hoắc Quân Nhàn cũng không nói, ánh mắt cô lướt qua Cổ Tư Ngọc, dừng ở ngoài sân, bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Cổ Tư Ngọc nhíu mày, khó chịu mà quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc Bentley màu đen phong cách, bóng cây rải trước đầu xe, tài xế xuống trước rồi cung kính mở cửa, giơ tay che đỉnh đầu cho người bước xuống. Người trong xe đi xuống, đưa chân dài bước ra, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp.
- Là hàng xóm nữ kia.
Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn, ánh mắt đã lướt qua nàng, bị thu hút bởi cái người ở bên ngoài sân, nàng không vui, hai ngày đều vô ích, nhảy lầu cũng vô ích, ngẫm lại nàng khá bực.
- Hoắc Quân Nhàn - Cổ Tư Ngọc hét lên.
Hoắc Quân Nhàn không trả lời.
Làm phiền rồi.
Cổ Tư Ngọc di chuyển ngón tay, nàng trực tiếp nắm cầm Hoắc Quân Nhàn, ấn môi mình lên đó. Hoắc Quân Nhàn ngơ ngác, quay đầu nhìn nàng. Cổ Tư Ngọc hôn rồi đẩy cô lên sofa, cắn mạnh vào môi Hoắc Quân Nhàn, nói: "Trả lời tôi".
____
Lời của tác giả:
"Comment dompter un chien" là sách tiếng Pháp "Cách thuần hoá một con chó hoang" tôi đã từng xem nó trong thư viện rồi, hahaha.
Vô học thật đáng sợ, đừng bắt chước cô ấy, phải học tập thật chăm chỉ nha.
Mời các bạn xem lại ảnh cover, có bất ngờ đó, gấu to đẹp đấy hehe