Sau khi trở về, tôi định hỏi Tưởng Khinh Khinh về tiến độ làm video thì nhận được câu trả lời của cô ấy rằng đã gửi qua đây rồi. Tôi ngơ ra, mở app lên ngay lập tức. Cái video này rất nhanh đã trèo lên hot search ngồi chễm trệ trên đó rồi.
Cái này không phải là do video của Tưởng Khinh Khinh rất quan trọng, thu hút được nhiều người. Vấn đề nằm ở khu bình luận có một vị hoạ sĩ rất có kinh nghiệm, dán lên trên đó một bài viết.
Hình ảnh hiển thị ngoài mặt là của một bộ truyện cổ tích. Cô gái trong truyện mất cha từ khi còn nhỏ, sau đó gả vào hoàng thất với mẹ, bị em gái cũng là công chúa bắt nạt. Rất nhiều năm về sau, cô gả cho một vị kỵ sĩ, em gái lại năm lần bảy lượt đi câu dẫn vị kỹ sĩ đó.
Hiệp sĩ phớt lờ cô ta. Cô em gái bèn trộm trang sức của chị mình bỏ vào túi của hoàng tử, làm cho vị hôn thê của hoàng tử hiểu lầm, hại cho cô ấy bị vạn người thoá mạ.
Nhưng cô gái đó rất dũng cảm, tìm vị hôn thê của hoàng tử để giải thích, giải quyết mọi hiểu lầm. Cuối cùng, cả hai người cùng hợp tác, cho cô em gái một sự trừng phạt thích đáng.
Hình ảnh đơn giản ngắn gọn, lại tóm tắt được toàn bộ cốt truyện.
Giang Diêu đã từng cho tôi xem phim hoạt hình này rồi. Cái hình tượng này, chính xác là nhân vật chính trong đó rồi đấy. Sự tham gia này của anh rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của quần chúng ăn dưa. Những người làm ầm lên muốn gây rối tôi trước đó cũng bắt đầu gió chiều nào quay chiều nấy, bóc trần tên của Trần Hạ Nam ra.
Có một số người biết nội tình bắt đầu đứng lên phát biểu:
“Đây là em gái cùng phòng hồi học cấp ba của tôi này. Để tôi nói toẹt luôn là cô ta là trà xanh cấp cao đó, giả vô tội hơi bị đỉnh.”
“Tôi làm chứng cho lầu trên nhé. Hồi học đại học cô ta đã cướp bạn trai của người khác đã, đi gây nghiệp riết quen.”
…………
Điều này làm cho đám quần chúng càng thảo luận càng hăng. Cái video này cũng biến từ đang hot ở một khu sang hot toàn mạng xã hội.
Chính vào lúc này, Trần Hạ Nam cũng nhìn thấy rồi. Điện thoại của tôi bị một số lạ spam liên tục.
Tôi đoán kiểu gì cũng là con ranh Trần Hạ Nam. Cho nên vào lần gọi cuối cùng, tôi bắt máy.
“Tống Vũ Lạc, cô muốn dí chết tôi đúng không?”
Cô ta gào ầm lên:
“Cô để Tưởng Khinh Khinh đăng video vu khống tôi còn không thấy đủ, lại còn tốn tiền thuê hoạ sĩ cơ à? Cô được lắm! Nếu Tưởng Khinh Khinh không xoá cái video đó đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại toà án!”
Dùng thủ đoạn không đối phó nổi, giờ đòi chuyển sang nhờ luật pháp à?
Tôi cười lạnh:
“Làm sao? Cô giật dây người khác đăng video lên, làm cho tôi bị bạo lực mạng tôi còn chưa nói gì, giờ cô muốn tôi ra toà án thanh minh chứ gì?”
Trần Hạ Nam lập tức nghẹn lời.
“Không lôi nhau ra toà cũng được. Cô bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi, chuyện này chúng ta từ t…”
“ Trần Hạ Nam!”
Tôi nhảy vào mồm cô ta.
“Cô dùng bức thư tình tôi viết trước kia làm cho Tưởng Khinh Khinh hiểu lầm, còn giật dây cô ta đăng video chửi bới tôi lên mạng. Tôi không so đo với cô không có nghĩa là tôi buông tha cho cô. Bây giờ đến việc làm cô còn không có, đào đâu ra tiền mà thuê luật sư? Muốn dựa vào Hoàng Nhân An hay như nào?”
Tôi vừa đề cập đến cái tên này một cái, Trần Hạ Nam đột nhiên trở nên hoảng loạn.
“ Cô nói vừa cái gì đó!”
Quả nhiên, cô ta cũng sự mất cái đùi vừa ngốc nghếch vừa đơn thuần này mà. Tôi tiếp tục nói:
“Cô cứ thử xuất hiện làm cho tôi cảm thấy buồn nôn nữa đi. Tôi không ngại nói cho Hoàng Nhân An biết toàn bộ những chuyện mà cô đã làm đâu.”
Đầu bên kia thậm chí đến cả một lời phản bác lại cũng không có, cúp cái rụp.
Tôi biết cô ta đi làm cái gì rồi. Kiểu gì tầm này cô ta cũng đi tìm Hoàng Nhân An, ngó xem hắn có phát hiện ra cái gì bất thường không cho mà xem. Có điều cô ta cũng có thể yên tâm một chút. Đằng nào tôi cũng không phải cô ta, chỉ cần không xuất hiện làm tôi phát gớm, tôi cũng lười đi quản ba cái chuyện này.
Sau khi độ hot của video đó giảm xuống, tôi bảo Tưởng Khinh Khinh xoá nó đi.
“Những người cần biết thì biết là được rồi, không cần phải làm to chuyện lên đâu.”
Hơn nữa, tôi sợ chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp vẽ tranh của Giang Diêu.
Tối ngày hôm đó, tôi cố ý chuẩn bị một bữa tối dưới ngọn nến lãng mạn. Váy đỏ tóc đen, mời Giang Diêu đến,
Tôi uống không ít, sắc mặt ửng đỏ, nâng chén về phía anh:
“Cảm ơn.”
Ngăn cánh bởi ánh nến chính là Giang Diêu mặc một thân tây trang trầm ổn, hoàn toàn không có cảm giác nãi cẩu mềm mại dễ bắt nạt của lúc trước nữa. Anh nhẹ nhàng nhếch khoé môi:
“Cảm ơn thế nào đây?”
Hơi rượu bốc tận lên đỉnh đầu, tôi buột miệng:
“Lấy thân báo đáp.”
Anh sững sờ.
Ừ, sau đấy thì tôi xong đời.
Anh đứng dậy ôm lấy tôi đang xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Lần sau không được uống nhiều rượu như thế nữa.”
Tôi gật đầu, mơ mơ hồ hồ đáp:
“Được”
“Em có nhớ mình vừa nói gì không?”
“Nhớ.”
“Lấy thân báo đáp?”
“Ừ.”
Anh dừng lại một chút.
“Gọi anh đi.”
Tôi nằm sấp trong lòng Giang Diêu, im lặng hai giây:
“Anh ơi…”
Tôi cảm nhận được thân thể anh đóng băng tại chỗ. Ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.