Trần Hạ Nam sau khi đăng bài viết đó lên trên mạng xong, việc đầu tiên cô ta làm chính là hẹn Giang Diêu gặp mặt. Anh nghĩ bụng chắc là cô ta muốn đàm phán điều kiện gì đó. Không ngờ cô ta tìm thêm mấy người nữa, Giang Diêu vừa đến nơi đã cướp lấy điện thoại của anh rồi tắt nguồn điện thoại.
Anh không hề hoảng sợ, điềm nhiên đối diện với Trần Hạ Nam, thậm chí khi cô ta động tay động chân anh cũng không phản kháng lại. Nghe đến đây tôi tức muốn phát điên lên được.
“Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn” Anh nhẹ nhàng an ủi tôi. “Với lại, anh đã lấy được chứng cứ quan trọng về hành vi tống tiền của Trần Hạ Nam rồi!”
“Cái gì cơ?”
“Cô ta ép anh ký vào giấy chuyển nhượng bản quyền.”
Tôi gấp gáp hỏi:
“Nhưng điện thoại của anh đã bị cướp đi rồi, bằng chứng ở đâu để chứng minh anh bị ép buộc đây?”
Anh cười híp híp mắt, lộ rõ vẻ gian xảo hơn hẳn mọi ngày, tay cởi chiếc cúc ở cổ áo xuống.
“Em nhìn xem đây là gì nào?”
Mắt tôi như muốn rớt ra ngoài luôn. Trong lòng bàn tay anh là một chiếc camera mini. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngày sau đó lại đùng đùng nổi giận:
“Từ sau không được phép như vậy nữa! Trước khi đi gặp Trần Hạ Nam thì ít nhất anh cũng phải nói với em một tiếng chứ! Không nói không rằng gì mà mất liên lạc như vậy, anh có biết em lo cho anh lắm… không hả?”
“Biết rồi, biết rồi mà!” Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, cái đầu bông xù dụi dụi như muốn an ủi vậy. “Cún con biết lỗi rồi mà~ Chị ơi, tha lỗi cho em nha!”
Tôi đơ luôn rồi, hơi thở cũng dần bình tĩnh lại. Hồi lâu, tôi nhấc tay lên xoa xoa cái đầu bông xù kia trả lời:
“Tha thứ cho anh đó.”
17.
Bài đăng của Trần Hạ Nam bị khóa rồi.
Bởi sau khi chúng tôi án và lập hồ sơ, phía cảnh sát đã nhanh chóng xác nhận rằng cô ta đang nói dối. Không có tang chứng vật chứng gì cả, chỉ đơn thuần là một bài viết với “cảm xúc thật” mà thôi.
Nếu việc chỉ đến đây thì cùng lắm chỉ có thể kết cô ta tội phỉ báng mà thôi. Nhưng Trần Hạ Nam lại vin vào sự việc này để uy h.i.ế.p Giang Diêu, hơn thế còn dùng bạo lực, ép Giang Diêu ký vào hợp đồng chuyển nhượng bản quyền. Mà phần hợp đồng này trị giá lên đến cả triệu nhân dân tệ, đã cấu thành tội danh lừa đảo tống tiền. Các tội danh cấu thành quá nhiều, trước tòa án, Trần Hạ Nam không có cách nào để bào chữa cho bản thân.
Trong trại giam, Trần Hạ Nam khóc lóc van xin tôi:
“Chị! Chị ơi em biết sai rồi! Chị tha thứ cho em được không? Em không muốn ngồi tù lâu như vậy đâu mà!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, trả lời:
“Từ nhỏ đến lớn, khi cô hết lần này đến lần khác hãm hại tôi, cô có từng nghĩ tới ngày hôm nay không?”
Cô ta khóc đến mức quỳ xuống: "Em thật sự sai rồi, chỉ cần chị đồng ý tha thứ cho em, em nguyện ý làm trâu làm ngựa..."
Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau khi chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, cô ta đã nắm tay tôi và bẻ gãy chân con búp bê rất dứt khoát, khiến tôi bị mẹ phạt đứng. Khi cô ta ngồi vào bàn ăn và nhìn tôi cười nhếch mép, cô ta có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô ta sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin tôi tha thứ cho cô ta hay không?
Nhưng tất cả chuyện này đều là do cô ta gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu mà thôi.
Tôi cười cười:
“Xin lỗi, nhưng cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Quay người ra khỏi trại giam, phía sau vẫn văng vẳng tiếng chửi rủa. Nhìn xem! Kẻ xấu thì đâu có biết sai là gì đâu. Cô ta có hối hận, thì cũng chỉ là hối hận vì mình ra tay thủ đoạn quá ngu ngốc để bị bắt như vậy mà thôi!
18.
Ra khỏi cổng, mẹ tôi gọi điện thoại đến. Trong khoảng thời gian này, bà ấy đã vô số lần khuyên tôi đừng tàn nhẫn như vậy, chúng tôi đều là người một nhà, tôi có thể bỏ qua cho Trần Tiên Nam được không. Lần này tất nhiên là cũng muốn nói giúp cho cô ta mấy câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó nở một nụ cười, nói:
“Mẹ, Trần Hạ Nam còn rất nhiều nợ chưa trả.”
Mẹ tôi ngây người.
“Nếu như thả cô ta ra ngoài bây giờ thì bố mẹ sẽ phải giúp cô ta trả nợ đó. Không bằng để cô ta ở trong đó, sau này ra rồi trả tiếp sau.”
“Tống Vũ Lạc! Có người nào lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy không? Con còn là chị…”
Không đợi mẹ tôi nói hết, tôi đã dập máy rồi. Dù sao thì tring lòng mẹ tôi Trần Hạ Nam đã quan trọng hơn tôi từ lâu rồi! Nhưng không sao cả! Số mệnh của mỗi người đều là hướng về phía trước, nếu như không cứu vãn cũng chẳng cần miễn cưỡng làm gì.
Lúc này, Giang Diêu đỗ xe trước mặt tôi:
“Đi thôi, chúng ta đi hóng gió!”
“Đi đâu?”
“Công viên Trung Sơn.”
Tôi đột nhiên nhớ đến cái lần mà Giang Diêu chửi mắng Trần Hạ Nam cách đây vài tháng. Như một giấc mộng vậy, tôi bật cười rồi sải bước chầm chậm về phía anh:
“Được!”
- ------
[TOÀN VĂN HOÀN]